Dịch: ketonazon
“ Lời này là sao, ta có người bạn mất tích bên ngoài…?”
Mạc phàm liếc nhìn tên lùn, hỏi thăm.
“ Xem ra các ngươi lần đầu tới cô đô, các ngươi biết quy cũ của thợ săn pháp sư không?“
Tên lùn nói với ánh mắt mang theo mấy phần khinh bỉ, đồng thời có vài phần ưu việt của kẻ hành nghề lâu năm.
“Ta quả thật không biết “
Mạc phàm khiêm tốn thỉnh giáo.
“Nơi này những thợ săn pháp sư còn sống sót, ai mà chưa phải bỏ rơi lại đồng đội …Đại gia nói nhiều nhất là câu này: Đừng quay đầu lại, chờ tới ban ngày nhặt xác!”
Tên lùn nói.
“Trong đội có người bị vây khốn, không phải là nên đi cứu sao??“
Liễu Như không thể hiểu được bèn hỏi.
Tuy nàng không phải thợ săn nhưng nàng cũng biết chỉ cần là pháp sư có lương tri thì đều phải tuân thủ công ước đoàn đội, không thể phản bội, không thể vứt bỏ.
“Thật không tiện, nơi này chúng ta không thích dùng cái đó “
Tên lùn cười nói.
“Vậy người vừa nói liên minh nhặt xác là ý gì?”
Liễu Như hỏi tiếp.
“Lưu lạc ở bên ngoài, qua đêm chắc chắn phải chết, phái người đi cứu viện là nói cho êm tai chứ kỳ thực là đi nhặt xác, miễn cho hài cốt người đó trở thành vong linh, vì lẽ đó, cứu người sống thì các ngươi đừng hy vọng, tìm được một hai kiện hài cốt của bằng hữu và sau đó bản thân sống sót trở về là đã ghê gớm lắm rồi,
Tên lùn vuốt vuốt chòm râu nói.
“Tại sao lại như vậy? “
“Ta không phải hù dọa các ngươi, trước đây tình huống đã là như thế, đừng nói gì hiện tại…..”
Tên lùn nheo mắt lại, vừa nói vừa nhìn thẳng Liễu Như, vừa vặn có thể liếc được bộ ngực của nàng, không khổng lồ, nhưng ưu mỹ và chắc nịch!.
“Nếu ngươi đã theo chúng ta nói những lời này, có nghĩa là ngươi có phương pháp?”
Mạc phàm nhìn tên lùn và nói.
“Khà khà … Tiểu ca rất thông minh “
Tên lùn nở nụ cười, chòm râu nhếch lên tỏ vẻ rất đắc ý
“ Quá khen, quá khen “
Mạc Phàm cũng nở nụ cười
“Ta biết hiện tại nhiều kẻ thông minh, không có mấy người tin vào cái loại người nhảy ra nói năng mạnh miệng như ta, hai người các ngươi cứ tùy tiện dạo xung quanh, nếu có ai đồng ý đi với các ngươi, cứ việc thuê họ, đừng trách ta nhắc nhở các ngươi, các ngươi cho họ nhiều tiền, chưa chắc họ sẽ chịu đi.”
Tên lùn cười cười, chắp tay sau lưng rồi bỏ đi.
Mạc Phàm cùng Liễu Như lúc đầu cũng ko tin, cái tên lùn này nhìn sao cũng giống 1 kẻ lừa tiền lừa sắc.
Hai người đi một vòng, bất kể là gặp thợ săn cao cấp, hay thợ săn lão luyện, chỉ cần nghe đến Dương Dương thôn, sắc mặt họ đều thay đổi, cho bao nhiêu tiền đều không chịu đi.
Sau đó Mạc Phàm mớt biết, ở phụ cận Dương Dương thôn từng xuất hiện Sát Uyên, mặc dù không biết đó là cái quái gì nhưng rõ ràng hết thảy thợ săn đều kiêng kị nó.
Bất đắc dĩ hai người đành quay lại tìm tên lùn, tên lùn đã sớm chờ hai người quay lại, đang đứng hút xì gà, cúi đầu xuống, híp mắt đánh giá hai chân ngọc của Liễu Như.
“Như thế nào rồi a?
Tên lùn cố ý hỏi.
“Đúng như ngươi nói “
Mạc Phàm cười khổ trả lời.
“Như vậy chúng ta đàm luận giá cả “
Tên lùn nói thẳng vào vấn đề.
“Bằng hữu ta quan trọng, ngươi ra giá đi, ta không quan tâm đến chút tiền lẻ này “
Mạc Phàm cũng không nhiều lời, nói thẳng.
Người khác chịu dẫn đường và hướng dẫn, nhất định là có thu phí, Mạc Phàm cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.
Tên lùn duỗi 1 đầu ngón tay ra.
“Một triệu? Thành giao “
Mạc Phàm sảng khoái nói.
“Ngươi khinh ta ăn xin à? Mười triệu “
Tên lùn bật dậy nói.
Mạc Phàm sửng sốt một lúc, liếc nhiều Liễu Như sau đó nói: “ Chúng ta vẫn là tự mình đi thôi “
Ở một bên, Liễu Như không biết nên nói gì, mấy giây trước tên này còn nói cái gì mà bằng hữu quan trọng, không đề ý món tiền nhỏ….
“Tự chúng ta đi, không những là không biết đường, còn có thể vào nhầm mộ vong linh, mặc dù mắc, nhưng có vẻ nhưng cả Liệp giả liên minh này ngoại trừ hắn thì không còn ai nguyện ý đi chỗ đó cả… Ta ở đây có ít tiền, vốn là muốn đưa cho ngươi, ta xài không được.”
Liễu Như kéo Mạc Phàm lại, đưa cho hắn 1 tấm thẻ ngân hàng.
“Liễu Như này, có tiền cũng không nên như thế a, ngươi lấy đâu ra số tiền lớn như vậy?
Mạc Phàm hỏi
“Những tên huyết tộc kia hiếu kính ta,bọn họ đều rất có tiền.”
Liễu Như nói nhỏ.
“Há, nếu là tiền tài bất nghĩa thì ta sẽ nhận.”
“…”
Liễu Như nhìn Mạc Phàm trịnh trọng nhận lấy thẻ, không nhịn được xì một tiếng.
Còn tưởng rằng Mạc Phàm là nam tử hán không lấy tiền bất chính, ai ngờ tên này thấy tiền là sáng mắt ra, là người xấu.
Mười triệu Mạc Phàm không bỏ ra nổi, trong tay hắn căn bản không có tiền, tiểu viêm cơ là đứa siêu cấp đốt tiền nhất thế giới này, đem tích lũy của hắn tiêu hao hết.
Đương nhiên,hồi báo lại cũng rất kinh người, không có Tiểu Viêm Cơ, Mạc Phàm không thể cũng không thể một quyền đánh bại tên Đông Phương Liệt đã nắm được liệt quyền cấp 4 kia!
Liễu Như đưa tới tấm thẻ này xem như giải quyết được tình hình khẩn cấp hiện tại, Mạc Phàm cũng không khách khí.
Nhận lấy thẻ, tên lùn có vài phần xem thường nhìn Mạc Phàm
Tên lùn còn tưởng Mạc Phàm có năng lực lớn cỡ nào, hóa ra là ngoan ngoãn nghe lời mỹ nữ, là loại bám váy đàn bà.
Lại nói mỹ nữ này có chút giàu có a, 10 triệu cũng ko nháy mắt một cái, bọn họ lăn lộn ở cố đô này vài năm trời chưa chắc kiếm được chừng này.
“Giảm giá 8% “
Mạc Phàm cò kè mặc cả
“Không được”
Tên lùn rất kiên định nói.
Hắn và huynh đệ hắn là có bản lãnh này, chắc chắn có kẻ khác cũng muốn đi Dương Dương thôn, hắn sẽ không bớt.
“Có bảo hộ chúng ta sao “?
Mạc Phàm hỏi
“Không bao chuyện đó, ta cùng huynh đệ ta thực lực đều có thể nhưng các ngươi có khả năng tự bảo vệ mình. Chúng ta có thể bảo đảm rằng ban đêm các ngươi sẽ không bị vong linh bao vây. nhưng không bảo đảm rằng không có vong linh du đãng tập kích.”
Tên lùn nói.
“Chúng ta tự vệ không thành vấn đề”
Liễu Như nói.
“Phía ta cũng có một điều kiện, bên chúng ta không ngừng tiếp nhận ủy thác, cho nên trong đoàn đội sẽ có những kẻ khác “
Tên lùn lại nói.
“Giời ạ, còn có điều kiện, đệt“
Mạc Phàm mắng một câu.
Chưa bao giờ thấy kẻ dẫn đường nào gian thế này, đúng là gian thương số một thế giới.
“Anh em à, chúng ta có thợ săn đại sư bảo đảm, mạo hiểm tính mệnh để làm việc cho các ngươi, số tiền này là để bảo đảm chúng ta có thể tiếp nhận mọi tình huống có thể xảy ra. Các người muốn xe tải cũng được, 20 triệu “
Tên lùn nói.
“Đi đi đi, kéo thêm khác của ngươi đi “
Mạc Phàm hết muốn cùng tên này đấu miệng lưỡi.
Tên lùn này thân phận đã được Mạc Phàm điều tra qua, quả thật là một vị thợ săn cao cấp, cũng chưa có tiền án tiền sự gì.
Mà vị thợ săn đại sư bảo đảm cho hắn cũng chính xác không có vấn đề gì.
Ủy thác thành lập là phải ký tên đồng ý, việc thợ săn trung cấp và cao cấp xuất hiện lừa người xác suất rất thấp, họ quan trọng nhất là uy tín, bằng không là sẽ tự đập bể chén cơm của mình, điểm ấy Mạc Phàm hiểu rõ.
Mà mười triệu tiền ủy thác cũng là do Liệp Giả liên minh nắm giữ, chờ hai bên xác nhận nhiệm vụ hoàn thành rồi mới thanh toán cho thợ săn, thợ săn cũng không quan tâm được khen ngợi hay gì, chỉ quan tâm đến hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...