Toàn Chức Pháp Sư

Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

“Xin lỗi, xin lỗi... Ta thật sự không phải cố ý...” Ngả Đồ Đồ tựa như một con mèo hoang nhỏ mắc lỗi, không còn một chút điểm dã tính thường ngày nào, chỉ biết đứng đó đỏ hồng mắt khóc lóc xin lỗi Mạc Phàm.

Nàng sẽ không quay sang xin lỗi tên Cố Kiếm kia, bởi vì loại người như Cố Kiếm nàng có thể hoàn toàn không để ở trong lòng. Thế nhưng nàng lại không thể không lưu ý Mạc Phàm, bởi vì nàng đã xem Mạc Phàm như bằng hữu chân chính của mình!

Nhìn sang Ngải Đồ Đồ đã thụ thương nặng như vậy, Mạc Phàm ở một bên xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, trong lòng không hề có một chút ý tứ trách cứ nào.

Thời gian hai người ở chung cũng không tính ngắn, Mạc Phàm cũng đã hiểu rõ một chút tính tình Ngả Đồ Đồ. Vì vậy mặc dù là nàng có nghịch ngợm mạo danh hắn đi thi như vậy, Mạc Phàm cùng lắm cũng chỉ cạn lời một phen, sau đó răn đe vài câu cho có mà thôi.

Dù sao nàng cũng là con gái, bất luận nàng phạm phải lỗi gì thì cũng không nên buông lời sỉ nhục mắng chửi như tên Cố Kiếm kia vậy được!

Mạc Phàm sẽ không làm như vậy, cho dù Ngả Đồ Đồ có phá hư hết ba cuộc tranh tài của hắn, hắn cũng chắc chắn sẽ không dùng những lời dơ bẩn như vậy đến mắng nàng. Quan hệ tốt với Ngả Đồ Đồ là một chuyện, quan trọng hơn chính là một người đàn ông trong bất kỳ tình huống nào cũng đều không thể không có phẩm cách, cặn bã như vậy!

“Đừng khóc, đừng khóc.” Mạc Phàm nhẹ giọng an ủi.

“Ngươi... Ngươi không trách ta?” Ngả Đồ Đồ ngẩng đầu lên, dụi dụi đôi mắt đỏ bừng của mình, có chút không dám tin tưởng nhìn sang Mạc Phàm.

“Lần này ngươi hồ nháo có chút lớn, nhưng cũng không đến mức phải trách ngươi. Hơn nữa, ngươi đã quên việc ta là nội định tuyển thủ rồi hay sao. Nếu ngươi không đề nghị ta tham gia đề danh, ta không chừng đều không thèm tham gia.” Mạc Phàm nhếch miệng cười toe toét nói.


Ngả Đồ Đồ ngẩng đầu lên nhìn hắn, ở khoảng cách gần như vậy, trong lúc giật mình cảm thấy tên Đại Ma đầu này lúc mỉm cười kỳ thực rất rực rỡ, rất tuấn lãng, thật khiến người khác cảm thấy ấm áp trong lòng.

“Nhưng ta vẫn muốn xin lỗi ngươi, xin lỗi, ta sẽ nghĩ biện pháp bồi thường.” Ngả Đồ Đồ chăm chăm chú chú nói.

“Được, ta tiếp thu, bất quá...” Mạc Phàm thoáng quay đầu, ánh mắt lập tức khóa chặt tên Cố Kiếm vẫn đang hùng hùng hổ hổ cách đó không xa, tiếp tục nói, “Bất quá, trước tiên chờ ta giúp ngươi đòi lại công đạo, sau đó chúng ta lại bàn sự tình bồi thường.”

Mạc Phàm chậm rãi dìu Ngả Đồ Đồ đã tơi tả như một con mèo mướp sang một bên ngồi xuống nghỉ ngơi. Đinh Vũ Miên ngồi gần chỗ đó yên lặng nhìn qua, đợi lúc Ngải Đồ Đồ đã ngồi xuống liền thuận tiện đưa sang cho nàng một bình nước, giúp nàng đem tâm tình bình tĩnh lại, sau đó ánh mắt lại rơi lên người Mạc Phàm, nhìn Mạc Phàm bước về phía tên Cố Kiếm bên kia.

truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây. Mong mọi người ủng hộ trang web

Nàng quả thật có hơi tò mò, không biết Mạc Phàm sẽ muốn làm cái gì.

Thân là một pháp sư Tâm Linh hệ, nàng có thể nhìn thấy được vô cùng rõ ràng cơn phẫn nộ ẩn giấu dưới vẻ ngoài tùy ý cùng đôi mắt bình tĩnh thâm thúy kia.

...

“Ngươi là Cố Kiếm?” Mạc Phàm đi tới trước mặt Cố Kiếm, nhàn nhạt hỏi.

“Thì sao, muốn thế nào, muốn hả giận cho con nhỏ kia sao?” Cố Kiếm không có mù, cảnh Ngải Đồ Đồ rúc đầu vào trong ngực tên này, hắn đã nhìn thấy rất rõ ràng. Nghĩ tới đây, trong mắt hắn lại dâng tràn vẻ xem thường.


Nữ nhân này có thể lọt vào top 20, quá nửa là dựa vào thân thể. Có nam nhân chạy ra bảo hộ nàng ta, chuyện này rất bình thường.

“Không có gì, chính là đến nói cho ngươi biết. Nếu như ngươi hiện tại ở trước mặt ta bò đến chỗ kia, sau đó ở trước mặt nàng tự mình tát mặt ba cái để tạ lỗi, ta liền tha thứ cho cái tên thô tục giống chó như ngươi! Nhân tiện, gửi lời hỏi thăm của ta cho cả dòng họ chó nhà ngươi luôn!” Mạc Phàm đứng ở trước mặt Cố Kiếm luôn miệng mắng chửi, thời điểm nói câu sau cùng lại đặc biệt nhấn nhá thanh âm, đến mức toàn bộ đấu trường đều có thể nghe thấy!

Cố Kiếm sau khi nghe được câu này, cả khuôn mặt đều tái xanh lên vì tức giận.

Hắn tức khí còn chưa tiêu tan, liền chỉ tay về phía Mạc Phàm mắng to: “Con mẹ ngươi mới là husky cậu vàng, nhân lúc lão tử còn chưa muốn phế ngươi, ngươi tốt nhất cút đi xa chừng nào hay chừng đấy!”

“Chính mình không thắng được trận đấu, liền đổ lỗi lên người một cô gái mỏng manh yếu đuối. Ngươi cùng chó khác nhau một chỗ, chính là chó chí ít còn do bình thường giao phối mà ra, còn thứ con hoang nhà ngươi chính là do ăn trúng đồ vật bậy bạ mà mang thai sau đó thối quá mà nứt ra thôi!” Mạc Phàm đáp lễ nói.

Một chuỗi mắng này, chửi đến mức cả Đinh Vũ Miên cùng Ngả Đồ Đồ đều trợn tròn hai mắt.

Một mặt là do hai nàng vẫn chưa thông cái lôgic thô tục kia, mặt khác do không nghĩ tới lúc Mạc Phàm mắng người lại có thể nói ra những lời kinh người như vậy.

Mọi người ở đây đều là ma pháp sư, đều là sinh viên đại học cấp quốc gia, là rường cột tương lại của đất nước, đúng ra không thể lọt tai nổi mấy lời mắng người thô bỉ như vậy … Nhưng không biết vì sao càng nghe lại cảm thấy càng sảng khoái trong người a?

Toàn trường một mảnh yên tĩnh, quanh quẩn trong tai mọi người toàn là thanh âm thối không chịu được của tên Mạc Phàmkia. Có chút nữ sinh phỏng chừng còn đang hồ đồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền vội vàng dò hỏi mấy tên nam sinh đang tà ác cười bên cạnh.

“Ngươi... Ngươi...” Cố Kiếm vốn là công tử trong gia tộc lớn, mấy lời không tu dưỡng đạo đức như vậy hôm nay đã hoàn toàn dùng hết, trong lúc nhất thời dĩ nhiên không biết đáp trả, chỉ có thể đứng đó tức giận đến hộc cả máu.


Mạc Phàm vốn xuất thân phố phường, người như Cố Kiếm làm sao có thể là đối thủ của hắn.

“Mắng người thì có gì tài ba, có bản lĩnh liền leo lên đấu trường mà chiến, chúng ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã nói ra những lời sỉ nhục ta!” Cố Kiếm rốt cục khôi phục lại một điểm tư duy, chỉ tay về phía Mạc Phàm thách thức nói.

“Ngươi cũng biết mắng người không có gì tài ba, vậy lúc nãy ngươi mắng chửi bằng hữu Ngải Đồ Đồ của ta không phải là rất uy phong hay sao?” Mạc Phàm cười gằn đáp trả.

Câu nói này lập tức khiến cho Cố Kiếm có cảm giác như đang lấy đá đập chân mình vậy. Hắn phát hiện mọi người chung quanh đều đang cười cợt hắn, khuôn mặt nhất thời khó coi đến cực điểm.

Nhưng hắn làm sao có khả năng thừa nhận chính mình không biết tốt xấu, cả giận nói: “Ta có mắng sai sao, thực lực của nàng căn bản là không có tư cách tiến vào đề danh chi tranh, thứ ăn bám như vậy, ta mắng vài câu thì có làm sao?”

“Đó là do ngươi bản lĩnh kém cỏi, trận này các ngươi vốn cũng không phải là đối thủ của người ta!” Mạc Phàm nói.

“Ha ha, ngươi thì rất mạnh sao, ta nói cho ngươi biết, nếu không phải trường học có quy định, trong lúc diễn ra đề danh chi tranh không cho phép học viên tư đấu, ta đã sớm đem ngươi đánh thành người thực vật. Ngươi nên cảm thấy may mắn vì có thể chế trường học bảo vệ ngươi, mà ta lại càng không muốn bởi vì thứ rác rưởi như ngươi làm hỏng tiền đồ của mình! Trong đội ngũ có một nữ nhân ngu xuẩn như vậy thì có thắng bằng niềm!” Cố Kiếm nói rằng.

Mạc Phàm cũng nhìn ra tên Cố Kiếm người quả thật có chút cặn bã, nhưng có giáo viên trọng tài của nhà trường ở đây, nếu mình tới xử hắn, mấy thầy cô chắc chắn sẽ nhảy ra ngăn cản, mà Cố Kiếm rõ ràng sẽ không ngu đến mức rời khỏi tầm mắt của họ.

Hắn cười lạnh, nhìn Cố Kiếm nói: “Hãy nhớ lấy lời này của ngươi. Ngươi có dám đánh cược với ta một lần hay không.”

“Ta cứ nói đấy thì sao. Mọi người ở đây đều nhìn thấy, nữ nhân này rõ ràng có vấn đề... Ngươi muốn đánh cuộc cái gì?” Cố Kiếm rõ ràng vẫn muốn vớt vát chút hình tượng cho bản thân.

“Trận thứ ba, ta đến đánh, cùng với đồng đội của người, nàng, còn có hai người này... Thắng, con mẹ ngươi phải làm theo ta nói, từ nơi này bò như chó sang bên kia, sau đó để cho nàng tát tai ba cái coi như xin lỗi.” Mạc Phàm trong lòng đã nảy sinh sự ác cảm cực độ với tên Cố Kiếm này.


Đúng là miệng chó không nói được tiếng người mà, nếu như không có giáo viên ở đây, đã sớm đem hắn đánh thành ngu ngốc.

Cố Kiếm nghe xong liền sửng sốt một chút. Nhưng khi hắn nhìn quanh một thoáng, liền phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào hắn. Đối phương đưa ra một yêu cầu như vậy, hắn căn bản không có cách nào phủ quyết, phủ quyết liền đại biểu hắn chỉ có tiếng mà không có miếng.

“Có thể, nhưng nếu là ngươi thua... Nha, ta nhớ ở trước nhà trọ của ta có một bãi cỏ, nơi đó thường thường có một bác gái đáng ghét hay dắt chó đi dạo, khắp nơi đều là cứt chó, nếu thua thì ngươi cùng nữ nhân ngu xuẩn liền đến đó ăn hết đi.” Cố Kiếm cũng không vừa mà đáp ứng.

“Cố Kiếm, điều kiện của ngươi cũng quá làm khó người khác.” Đồng đội Lý Kiệt có chút không chịu nổi nói.

Cố Kiếm nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, khiến hắn im bặt không dám hó hé gì nữa.

Mạc Phàm ngược lại không hề để ý, Cố Kiếm có ra điều kiện gì hắn cũng đều sẽ tiếp. Nếu đổi lại thành mấy tháng trước, Mạc Phàm sẽ không dám tùy tiện như vậy, nhưng hôm nay Tiểu Viêm Cơ đã tiến vào Ấu Niên kỳ rồi, Mạc Phàm hắn sức lực mười phần a!

“Có thể... Cảm phiền mấy vị trọng tài hỗ trợ làm chứng.” Mạc Phàm quay người lại, lớn tiếng nói với mấy vị trọng tài bên trên.

Ba vị trọng tài theo dõi quyết đấu hôm nay đều rất trẻ trung, bề ngoài giả vờ như bất đắc dĩ, kỳ thực nội tâm đã sớm vô cùng chờ mong a. Chậc chậc, làm trọng tài cho mấy trận đấu như vậy mới kích thích a!

Hơn nữa tên nam sinh này... Đủ nam nhân, đủ cuồng!

Đương nhiên, quy củ vẫn là phải có, một vị trọng tài trong đó mở miệng nói: “Đây là chuyện riêng của các ngươi, muốn quyết định như vậy cũng được. Muốn minh tranh ám đấu như thế nào, các ngươi tự mình có tính toán. Chỉ cần các ngươi đều chấp thuận, vậy thì không cần quan tâm đến chúng ta.”

“Ta không có vấn đề gì, chỉ là trận thứ ba nháo trò như vậy, ta cảm thấy không muốn đánh.” Lý Kiệt tiện tiện nói.

Lưu Hân ở một bên cũng gật gù đồng ý, tỏ vẻ trận thứ ba coi như vứt đi, còn hơn cùng tên ngông cuồng này lên đánh một trận, chỉ là không biết tại sao người này có chút quen mắt a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui