Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
Kẻ bọc trong vải trắng đứng ở chỗ đó, nếu như khuôn mặt của bà ta không có bị quấn quanh, nhất định có thể nhìn thấy được vẻ mặt đang cười đến mức vặn vẹo, nhìn qua xấu xí tới cực điểm của bà ta!
Bà ta không ngăn cản Tâm Hạ nói ra bí mật, mà chỉ âm lãnh cười cười, dùng ngữ khí xem thường nói: “Câu nguyền rủa của ta vốn là muốn đẩy ngươi vào chỗ chết, không nghĩ tới linh hồn của tiểu nha đầu ngươi cũng không phải là dạng vừa.”
Việc đã đi đến nước này, bà ta cũng không ngại để Tâm Hạ đem chân tướng mọi chuyện công bố ra. Dù sao người thắng cũng là mình, chỉ cần giải quyết đi Hỏa Diễm Ma Nữ – Khương Phượng, nơi này không còn ai có thể ngăn trở bà ta một mình độc hưởng quả Hỏa Kiếp nữa!
“Bà ấy bị cuốn vào trong hỏa diễm thiên kiếp, dù là quả Hỏa Kiếp trên thực tế cũng không thể hoàn toàn cứu chữa cho bà. Vì vậy mẹ của Thần Dĩnh chỉ còn cách bỏ qua thân thể của mình, để cho linh hồn bám vào một sinh mệnh mới, lấy hình thái mà mọi người nhìn thấy lúc này để tồn tại.” Thanh âm của Tâm Hạ vẫn còn rất hư nhược, nhưng nàng vẫn cố gắng thi triển ra một cái ma pháp Tâm Linh hệ để bảo đảm mỗi người ở đây đều có thể nghe thấy.
“Vậy người này là ai?” Triệu Ngọc Lâm hoảng sợ tránh ra thật xa, sau đó chỉ tay về phía người phụ nữ đang bị vải bố trắng quấn quít thật chặt kia nói “Tại sao cô ta lại biết tất cả mọi chuyện về Khương Phượng.”
Triệu Ngọc Lâm cũng không phải người ngu, làm sao có khả năng chưa từng nghiệm chứng qua thân phận của Bạch bố nhân.
Kẻ bọc trong vải trắng này biết hết tất cả những chuyện giữa hắn và Khương Phượng, thậm chí một ít bí mật nhỏ mà Triệu Ngọc Lâm chưa từng nói với bất kỳ người nào, vậy mà bà ta vẫn biết.
“Tâm Linh hệ... Bà ta là Tâm Linh hệ kiêm tu Trớ Chú hệ pháp sư!” Lời này không phải do Tâm Hạ nói, trái lại thanh âm lại phát ra từ phía Nam Giác.
Nữ sĩ quan Nam Giác nhìn chằm chằm về phía Bạch bố nhân, lạnh lùng nói tiếp: “Là quỷ phụ vẫn còn treo trên bảng truy nã của quân đội chúng ta, thì ra chính là ngươi, nỗi sỉ nhục của quân khu Đôn Hoàng!”
Quỷ phụ quấn trong lớp vải trắng phát ra những tiếng cười điên cuồng tới cực điểm. Bà ta đang cảm thấy bất ngờ vì dĩ nhiên lại có người nhận ra được thân phận thật của mình, dù sao đây cũng là sự tình xảy ra từ mười mấy năm trước rồi a.
“Thì ra cho đến tận bây giờ vẫn còn có người nhớ đến ta, thật không uổng công ta giữ lại bộ thi thể đã bị đốt đến mức hoàn toàn biến dạng cố gắng sống đến lúc này a!”
“Bà ta là một tên cuồng ma sĩ quan bị quân khu Đôn Hoàng chúng ta truy nã từ hơn mười năm trước. Chúng ta đều cho rằng bà ta đã chết rồi, không nghĩ tới mụ quỷ phụ ngày đó lại tìm thấy một thân phận để tiếp tục sống sót.” Nam Giác một mực đi theo Mạc Phàm đến Thượng Hải, chính là bởi vì nàng ở dưới Tinh Ngữ đại thụ nhìn thấy một ít đồ vật thuộc về mụ quỷ phụ đó.
Nhưng chỉ với nhiêu đó bằng chứng thì nàng không thể nào hoàn toàn khẳng định được, nhưng vì đây là chuyện có liên quan đến sinh tử của vị huấn luyện viên mà nàng kính phục sinh tử nhất, cho nên Nam Giác vẫn quyết định đi tới nơi này tìm kiếm manh mối.
Kết quả cuối cùng lại thành ra thế này, là điều mà Nam Giác không hề nghĩ tới, bởi vì nàng cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng hoài nghi qua thân phận của Bạch bố nhân, càng không nghĩ đến việc Khương Phượng thật sự lại sống sót trong hình hài Hỏa Diễm Ma Nữ như vậy.
Rất hiển nhiên, mụ quỷ phụ này đã từng thông qua Tâm Linh hệ cùng với Trớ Chú hệ nhìn trộm lấy ký ức của Hỏa Diễm Ma Nữ Khương Phượng, cho nên mới có thể ngụy trang thành Khương Phượng đi đến sinh hoạt ở Triệu gia.
Nếu như nữ nhân này chịu an phận ngụy trang thành Khương Phượng để sống qua tuổi già thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng ngày hôm nay bà ta bày ra tất cả những thứ này, chính là vì bà ta muốn thông qua quả Hỏa Kiếp sống lại trong một hình hài mới!
Hỏa kiếp xuất hiện lần thứ hai, để cho kế hoạch của bà ta có thể triển khai một cách triệt để.
Bà ta biết Khương Phượng hóa thân thành Hỏa Diễm Ma Nữ để bảo vệ quả Hỏa Kiếp, đồng thời lại rất nhớ thương con gái, vì vậy cố ý đưa Thần Dĩnh đi đến bên cạnh nàng, sau đó thông qua Thần Dĩnh bị bà ta đầu độc tâm trí trong nhiều năm để cướp đi quả Hỏa Kiếp.
Trên thực tế, nếu như Thần Dĩnh không cùng Mạc Phàm đi đến Chước Nguyên, bà ta cũng sẽ đích thân mang theo Thần Dĩnh để thực hiện cái kế hoạch này, bởi vì nhược điểm duy nhất của Hỏa Diễm Ma Nữ chính là Thần Dĩnh!
Vì lẽ đó, bà ta trong những năm này một mực ẩn nấp, tính toán thật kỹ kế hoạch khiến cho một đứa con gái tự tay giết chết mẹ của nàng. Phần tâm địa ác độc này, khiến cho tất cả những người biết được chân tướng của câu chuyện đều không khỏi cả người rét lạnh, thật sự rét lạnh đến tận xương tủy, lạnh đến mức da gà da gáy đều nổi cả lên!
“Mẹ của Thần Dĩnh là người cứu sống bà khi bà bị Hỏa kiếp nuốt chửng, đã từng thử nghiệm rất nhiều biện pháp để kéo dài tính mạng cho bà. Vậy mà bà lại bày ra thứ âm mưu ác độc đến cực điểm này để gài bẫy bà ấy, trái tim của bà đúng là trái tim của loài bò cạp, không, bà căn bản chính là rắn rết, không hề có một chút nhân tính nào mới đúng!” Tâm Hạ kiên cường chống đỡ thân thể bị trúng qua lời nguyền của mình, gần như dùng loại thanh âm căm phẫn đến cực điểm để mắng chửi mụ độc phụ kia!
Tâm Hạ cũng đang rất phẫn nộ, phẫn nộ đến mức cả thân thể đều run run lên.
Vong ân phụ nghĩa vốn đã là cử chỉ cầm thú, mụ quỷ cái này thậm chí còn khiến cho cô con gái mà Hỏa Diễm Ma Nữ đời này mong nhớ nhất tự tay đâm vào trái tim của bà, không chỉ một mà những hai lần!
Thế nhưng dưới tình cảnh nhân thần cộng phẫn lúc này, bà ta vẫn bật ra những tiếng cười the thé điên loạn của mình. Tiếng cười sắc nhọn chói tai đó giống như là thứ âm thanh khó nghe nhất ở trên đời, xoáy sâu vào những con tim đang rỉ máu ở nơi này.
Hỏa Diễm Ma Nữ tại thời điểm Thần Dĩnh bước vào trong lĩnh vực thì liền đem Ám Viêm thu vào.
Bởi vì bà ấy đến chết cũng không muốn tổn thương con gái của mình!
Ngay cả khi bị Phá Miệt Quỷ Thứ đâm thủng trái tim, kiếp viêm trên người không thể khống chế mà tràn ra ngoài, bà ấy vẫn cố sức dùng tay không chống đỡ ra một vùng không gian, không để cho ngọn lửa có thể đốt tới một tấc da thịt nào của Thần Dĩnh.
Tất cả những thứ này, đều không đổi được một chút thương cảm nào của mụ quỷ phụ kia, nếu như có dù chỉ là một tia nho nhỏ thôi, màn bi kịch này chắc chắn sẽ không được phát sinh!
Vì lẽ đó những lời mà Tâm Hạ tức giận mắng chửi lên đều không hề sai một chút nào, mụ già này không phải là có trái tim như rắn rết, mà bản thân bà ta chính là rắn rết, so với yêu ma còn đáng sợ gấp trăm lần, gấp ngàn lần lần!
...
“Ào ào ào vù vù ~~~~~~~~~~~~ ”
Một mảnh biển lửa bắt mắt đỏ rực như máu, một mảnh an nhàn không gian không hứng chịu nửa điểm xâm hại nào.
Trong ký ức của Thần Dĩnh, có một lần khi nàng vẫn còn rất nhỏ, bên ngoài đổ xuống một cơn mưa rào tầm tã, khi đó chính là mẫu thân đã đem nàng giấu ở trong ngực, không để cho nàng bị nước mưa lạnh lẽo thấm ướt một chút nào. Cảm giác ấm áp an bình kia cho đến tận bây giờ nàng vẫn không hề quên đi, cho nên nàng mới làm những việc mạo hiểm tính mạng của mình để bù đắp cho những thống khổ mà mụ mụ đã chịu đựng như vậy.
Nhưng là, nàng tuyệt không nghĩ tới kết quả cuối cùng lại sẽ như thế này.
Chính nàng đã tự tay giết bà ấy.
Thế nhưng ngay cả khi sinh mệnh của mình đang dần dần trôi đi, bà ấy vẫn cố gắng bảo vệ cho nàng y hệt như lúc trước, không muốn để cho nàng bị một chút thương tổn nào.
Trong mảnh không gian trơ trọi giữa biển lữa, Thần Dĩnh đột nhiên quỳ rạp xuống ở chỗ đó, tràn ngập bi thương hóa thành sự phẫn nộ đến tột cùng đối với mụ quỷ phụ lòng dạ ác độc kia!
...
“Không hề thay đổi... Không hề thay đổi một chút nào.” Triệu Ngọc Lâm chết lặng ở một bên, hồn bay phách lạc, trong miệng không ngừng lầm bầm lầm bầm câu nói này.
Ngay trước đó không lâu, Triệu Ngọc Lâm còn nói với mụ Bạch Bố Nhân kia một câu: Ngươi thay đổi.
Bà đã trả lời hắn rằng: con người rồi sẽ thay đổi. Câu nói này kỳ thực khiến cho Triệu Ngọc Lâm cảm giác được mấy phần an tâm, bởi vì hắn thừa nhận chính mình cũng đã thay đổi.
Nhưng đến hiện tại, hắn quả thực không còn mặt mũi nào, hận không thể xé nát tấm túi da buồn cười này của mình ra thành trăm mảnh!
Khương Phượng mà hắn biết vẫn không hề thay đổi, lúc trước chính nàng là người đã liều mình cứu hắn, để cho Triệu Ngọc Lâm hắn có thể sống sót.
Nhưng đến cuối cùng, nàng lại gặp phải chuyện như vậy.
Nàng vì chịu đựng sự dày vò của liệt diễm, ngay cả thân thể cũng bị mất, chỉ còn lại linh hồn cô độc sinh hoạt mười mấy năm dưới một gốc cây cổ thụ. Bất kể nàng từng chưởng khống qua sức mạnh to lớn đến cỡ nào, linh hồn của nàng vẫn chưa từng bị xâm nhiễm một chút nào.
Còn nhìn lại hắn thì sao.
Cùng yêu ma quỷ quái có khác biệt gì!
Nếu như vào thời điểm mụ quỷ phụ kia xui khiến Thần Dĩnh đi giết Hỏa Diễm Ma Nữ mà hắn ra tay ngăn cản, phản đối, cũng không đến nỗi khiến cho hai mẹ con các nàng gánh chịu một hồi bi kịch như vậy, chính hắn đã bị lợi ích tha hóa thành một con quỷ đội lốt người rồi!
“Quả Hỏa Kiếp, mau đoạt lại quả Hỏa Kiếp, như vậy mới còn có hi vọng cứu lấy nàng!” Triệu Ngọc Lâm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ngay lập tức thét toáng lên lên.
* ———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...