Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
Thần Dĩnh tốt xấu gì cũng thuộc hàng cường giả có thứ hạng khá cao trong trường đại học Đế Đô, vì vậy nàng rất rõ ràng việc đối phó những đầu Cự Bạch Sa kỉ cương nghiêm ngặt này khó khăn như thế nào, thậm chí hắn còn dư dả đến mức triệu hồi ra một con Tật Tinh Lang ra để bảo vệ cho nàng.
Dù sao con Tật Tinh Lang cấp chiến tướng này cũng tính là một cánh tay phải đắc lực của Mạc Phàm a, dưới tình huống như vậy mà hắn dĩ nhiên vẫn có thể trong thời gian ngắn ngủi như thế đem đám Cự Bạch Sa tiêu diệt sạch sẽ, điều này thực sự là làm người khác khó có thể tin được!
“Mạc Phàm, sau khi ngươi thanh lý bên này xong thì mau chóng chạy tới chỗ Triệu Mãn Duyên bên kia, ta nhìn thấy hắn sắp sửa không chịu được nữa rồi.” Từ chỗ trung ương của trận hình, Linh Linh lên tiếng nói với Mạc Phàm.
Mạc Phàm gật gật đầu, cũng biết hiện tại không phải thời điểm để đùa giỡn, liền nhanh chóng thanh lý đám Cự Bạch Sa còn lại, sau đó thuận tiện sử ra Độn Ảnh để nhanh chóng di chuyển về phía Triệu Mãn Duyên.
“Chờ một lát, Mạc Phàm ca ca.” Tâm Hạ gọi với lại Mạc Phàm đang vội vội vàng vàng xẹt qua bên người các nàng.
Mạc Phàm hơi dừng lại một chút, thân thể từ trong cái bóng mờ chậm rãi phù lên, mang theo vài phần nghi hoặc nhìn sang Tâm Hạ.
Khi mà Mạc Phàm còn chưa kịp mở miệng hỏi dò thì một con Tinh Linh Hồ Điệp cả người phát ra một loại ánh sáng đặc thù đã chậm rãi bay tới trước mặt Mạc Phàm. Con Tinh Linh Hồ Điệp đặc thù này thật giống như có thể ngửi được vị trí vết thương nằm ở đâu trên thân thể người, nó ở trên bả vai Mạc Phàm thoáng ngừng lại rồi liền lập tức bay đến phần lưng của hắn.
Phần lưng của Mạc Phàm bị lực đạo của những tia sa tuyến vừa nãy đánh cho nhiều thêm vài cái lỗ máu, ngoài ra những nơi khác trên người hắn cũng có một ít vết thương mà chính hắn cũng không có phát hiện ra. Con Tinh Linh Chữa Trị đặc thù này được Tâm Hạ thi triển ra chính là để nhanh chóng thanh lý những dị vật lưu lại trong vết thương của hắn, đồng thời còn giúp cho vết thương của Mạc Phàm nhanh chóng khép lại hơn.
Tốc độ chữa trị của Tinh Linh Chữa trị này quả thực là cực kỳ nhanh, thật giống như nó chỉ cần nhẹ nhàng vỗ cánh phất qua người hắn, hơi hơi dừng lại một chút thì những vết thương kia rất nhanh sẽ biến mất không còn tăm hơi.
Có điều trong quá trình chữa thương cho Mạc Phàm, hào quang màu xanh nhạt trên người con Tinh Linh Chữa Trị này cũng có ảm đạm một chút, không còn giữ được vẻ tươi đẹp sáng sủa như lúc đầu.
“Con Tinh Linh chữa trị này sẽ nương theo bên người của ca ca, lúc anh bị thương thì nó sẽ lập tức giúp anh trị liệu, mỗi một lần trị liệu thì thân thể của nó sẽ ảm đạm một phần, mãi đến lúc nó hoàn toàn trong suốt rồi tiêu tan thì phép thuật này mới kết thúc.” Tâm Hạ nhìn Mạc Phàm nhoẻn miệng cười thật tươi, tựa như tắm trong gió xuân, khiến cho trong lòng Mạc Phàm dâng lên những trận rung động không biết tên.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn sang con Tinh Linh Chữa Trị đang đứng ở trên đầu vai của mình.
Thảo nào pháp sư hệ Chữa Trị lại được mọi người tôn lên thành Quan Âm tỷ tỷ như vậy, bởi vì Trung cấp ma pháp của hệ Chữa Trị bọn họ quả thực quá cường hãn, có thể nương theo bên người chiến đấu giả, có thể làm tiêu biến đi những vết thương không cẩn thận lưu lại trong quá trình chiến đấu.
Đồ vật như thương thế có lúc chính là phi thường trí mạng, sự đau đớn mà chúng mang tới trong lúc lơ đãng có thể làm suy yếu sức chiến đấu của pháp sư, không chỉ tác động làm cho tinh thần sẽ bởi vì thương thế chuyển biến xấu mà mệt mỏi, tốc độ Tinh đồ phác hoạ cũng sẽ chịu ảnh hưởng, nếu không cẩn thận dẫn đến gãy vỡ quá trình phác họa Tinh đồ, vậy thì đúng là gặp phải phiền toái lớn rồi.
Nhờ có Tâm Hạ, những vết thương mà Mạc Phàm trúng phải sau khi trải qua phiên chiến đấu vừa nãy không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với thân thể của hắn, vẫn như trước có thể duy trì được trạng thái cao nhất để tham gia những trận chiến đấu tiếp theo, đồng thời chỉ cần con Tinh Linh chữa trị này vẫn còn lượn lờ bên cạnh hắn, vậy thì hắn sẽ vẫn có thể duy trì được trạng thái như thế này, cả người trên dưới không một vết thương.
“Triệu Mãn Duyên, ta tới cứu ngươi đây!” Sau khi Mạc Phàm khôi phục xong trạng thái, liền hô to một tiếng.
Hắn hào khí ngất trời xông tới vị trí của Triệu Mãn Duyên, chỉ là khi hắn nhìn thấy nơi này số lượng Cự Bạch Sa đã vượt quá một trăm đầu thì một thân tráng khí kia trong nháy mắt liền tan thành mây khói!
“Ta thảo, ngươi đây là chọc vào sào huyệt của Cự Bạch Sa à, sao không nói sớm nơi này của ngươi có nhiều như vậy?” Mạc Phàm dùng máy truyền tin nói với Triệu Mãn Duyên đang bị nhốt bên trong bức sa tường siêu to khổng lồ do một đám Cự Bạch Sa đông nhung nhúc bao vây lấy.
Sức phòng ngự của tên Triệu Mãn Duyên kia cũng thực sự là kiên cố kinh người, liền sắp sánh được với cả một đội ngũ rồi, có lẽ nếu như trong đội ngũ của đám thợ săn pháp sư kia có một tên ngàn năm lão Quy giống như Triệu Mãn Duyên thì sẽ không bị chết thảm như vậy.
“Con mẹ nó ngươi đừng có đứng đó nói mát với ta, nhiều nhất 3 phút nữa mà ngươi không cứu ta ra, ta thành quỷ cũng sẽ quấn quít lấy các ngươi!” Máy truyền tin vang lên một trận ầm ĩ khắp chốn, nhưng vẫn như trước có thể nghe được những tiếng rít gào chồng chất không biết bao nhiêu là oán khí của tên Triệu Mãn Duyên kia.
“Ta cũng muốn cứu ngươi, nhưng vấn đề là ta căn bản không băng qua được cái bức tường chồng chất Cự Bạch Sa này, nhà ngươi có nhiều tiền như vậy làm sao lại không mua cho ngươi một cái Dực ma cụ đến phòng thân a, ngươi sợ chết như vậy, đúng ra nên dốc hết vốn liếng vào trong mục bảo mệnh này mới đúng.” Mạc Phàm lúc này cũng hơi lúng túng một chút.
Hiện tại coi như là để cho một tên ma pháp pháo đài như mình đứng đây loại oanh một trận vào trong cái bức tường khổng lồ này thì trong thời gian ngắn cũng không có cách nào nổ ra một lỗ hổng cho tên Triệu Mãn Duyên này chui ra.
“Hay là để em ra tay đi?” Từ trong máy truyền tin truyền ra thanh âm có mấy phần lo lắng của Tâm Hạ.
Biện pháp duy nhất ở đây có thể giúp cho Triệu Mãn Duyên trong thời gian ngắn có thể thoát khỏi cảnh khốn khó này chỉ có thể là skill Động viên của Tâm Hạ.
...
“Phàm ca, em đến giúp anh đây.” Thanh âm của Trương Tiểu Hầu bất chợt xuất hiện bên tai Mạc Phàm.
Âm thanh này không phải từ trong máy truyền tin truyền đến, khi Mạc Phàm quay đầu nhìn lại thì phát hiện Trương Tiểu Hầu đã ở cách mình không xa lắm.
Mạc Phàm nhìn thấy Trương Tiểu Hầu thì trên mặt lập tức hiện lên nụ cười, tiểu tử này tới thật đúng lúc.
Chỉ là cái ý niệm này chỉ mới vừa xuất hiện trong đầu hắn, nét cười của hắn liền lập tức biến mất rồi.
Trương Tiểu Hầu thật là đến, nhưng hắn còn mang theo một đám Cự Bạch Sa xông lại đây, cục diện bây giờ đã khiến cho Mạc Phàm nhức đầu không thôi, cái tên này lại còn đem thêm một đám Cự Bạch Sa mà hắn chưa kịp xử lý đưa đến trước mặt mình, không có chửi bậy tại chỗ là do xem xét phần quen biết của mình và ba mẹ hắn đấy!
Bất quá nếu như Triệu Mãn Duyên ở bên trong biết được tình huống bên ngoài là như thế này, chắc có khi hận không thể một cước đạp chết tên Trương Tiểu Hầu này luôn, giờ phút nguy nan mà còn chơi ngu lấy tiếng như vậy.
Mạc Phàm đứng nhìn đám Cự Bạch Sa khí thế hùng hùng hổ hổ bụi bay mù mịt đang cuồn cuộn nhào tới ở phía sau Trương Tiểu Hầu, thầm nghĩ lúc này không thể làm gì khác hơn là để cho Tâm Hạ sớm tiêu hao ma năng của Tâm Linh hệ, bằng không Triệu Mãn Duyên liền chết chắc rồi, trước tiên phải bảo vệ tính mạng của hắn đã, sau đó lại nghĩ ra một biện pháp khác thôi.
“Mọi người xem ta đây!” Bóp dái đội hữu Trương Tiểu Hầu vào lúc này vẫn vô cùng bình tĩnh tự tin hô lớn.
Hắn duy trì tốc độ chạy như bay của mình ở trước mặt Mạc Phàm đột ngột quẹo vào khúc cua, dẫn theo những đầu Cự Bạch Sa đuổi theo hắn một đường hướng về bức tường cát đang bao vây Triệu Mãn Duyên, hoàn toàn chính là một cái thái độ tưới dầu lên lửa đẳng cấp cao nhất.
Một đường bị truy đuổi điên cuồng, Trương Tiểu Hầu rốt cuộc đã chạy tới ngoại vi của bức tường khổng lồ kia, Mạc Phàm nhìn thấy những đầu Cự Bạch Sa kia cũng đồng dạng chạy theo nhưng lại không có giảm bớt tốc độ, trong lòng không khỏi nảy lên một cái suy nghĩ: Lẽ nào tên ngu ngốc Trương Tiểu Hầu này là đang muốn khiến cho những đầu Cự Bạch Sa đang đối phó hắn giống như mấy con lợn bị dắt mũi đụng vào bức tường khổng lồ kia?
Cũng không khỏi quá ngây thơ đi!
Thế nhưng một màn tiếp theo sau đó liền khiến cho Mạc Phàm phải há hốc mồm, không thể tin được nhìn xem một nhóm Cự Bạch Sa kia thật sự đang muốn húc vào bức tường kia!
Chúng nó rõ ràng đều đã nhìn thấy đồng bạn, nhưng dĩ nhiên lại không có một chút dáng vẻ giảm bớt tốc độ nào.
* ———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...