Dịch: Codemin
Nói sao thì nói cũng không thể phủ nhận được Sa Khiếu Hổ là một con yêu thú cực kì mạnh mẽ. Ngay cả khi bốn chân đều rơi vào đầm lầy do Trương Tiểu Hầu tạo ra, thì nó vẫn miễn cưỡng thoát ra ngoài được, cuồng bạo nhảy lên Nham Chướng do Thần Dĩnh phóng thích ra.
Nham Chướng cao hơn 10 thước, bề mặt không được bằng phẳng cho mấy. Sa Khiếu Hổ đứng sừng sững trên đó, hai con mắt tỏa ra sát khí dày đặc. Nó nhìn chằm chằm vào tên nhân loại gần nhất. Và người đó không ai khác chính là…Trương Tiểu Hầu!
Bỗng Sa Khiếu Hổ nhảy xuống, thân thể nó bao trùm một lớp máu dày đặc. Mạc Phàm đương nhiên cảm thấy lớp máu dày đặc này quen thuộc với hắn rồi. Bởi vì lực lượng nó phát ra, thô bạo không khác gì Huyết Thú Ngoa của hắn.
Lúc này, con Sa Khiếu Hổ trở nên khó đối phó vô cùng. Loài sinh vật này vốn sinh sống ở đây, thân thể lại cứng rắn hơn đá nham thạch rất là nhiều lần. Đương nhiên uy lực nó phát ra sẽ ở một đẳng cấp khác, cao hơn rất là nhiều so với các loài yêu ma khác.
Có lẽ vì quá đói bụng, nên con Sa Khiếu hHổ này mới ra khỏi khu vực sa mạc hoang vu này để kiếm ăn. Quả thật muốn sinh trưởng ở đây cũng không có đơn giản a!
Vào lúc này, con Sa Khiếu Hổ kia đang đứng trên bức Nham Chướng lởm chởm. Và bức nham chướng này cũng sẽ trở thành bàn đạp để nó có thể phát huy sức bật của mình. Nó ra sức bật một phát cực kỳ mạnh mẽ, một đòn đánh vô cùng sắc bén và mạnh mẽ. Trương Tiểu Hầu lại một lần nữa đánh giá sai tốc độ tấn công của con vật hung dữ này!
Hắn nhanh chóng niệm phép thuật nhưng lần này bất kể là Phong Quỹ hay là Đích Ba đều không thể giúp hắn trốn thoát khỏi sự tấn công hung mãnh của con Sa Khiếu Hổ đang đánh về phía trước mình kia.
Sa Khiếu Hổ đã gần trong gang tấc, Trương Tiểu Hầu có thể nhìn thấy hàm răng sắc bén, um tùm trong cái miệng rộng của nó. Một mùi hôi thối, tanh tưởi đập thẳng lên mặt hắn, khiến cho bất kỳ ai ngửi thấy cũng phải hiện ra sự sợ hãi.
“Quang Hữu – Thánh Thuẫn!”
Triệu Mãn Duyên ở cách đó không xa liền nhanh nhẹn tạo ra một tấm khiên chắn hình bầu dục, bao bọc lấy Trương Tiểu Hầu ở bên trong. Tấm khiên này nhìn qua vô cùng chắc chắn.
Sa Khiếu Hổ đâm sầm vào tấm khiên giống như đâm sầm vào một thứ gì đó cứng rắn vậy. Nó húc cho Trương Tiểu Hầu bị chấn ra một khoảng. Mà hắn lúc này thì đang ở tại chỗ rung đùi đắc ý, hiện ra dáng vẻ ngất ngây như con gà tây khi được khiên chắn bảo vệ!
Trương Tiểu Hầu cũng không có lo sợ mình bị thương. Hắn quay sang nhìn Triệu Mãn Duyên ở bên cạnh, gật đầu một cái tỏ vẻ cảm ơn. Triệu Mãn Duyên nhìn về phía hắn vỗ vỗ lồng ngực. Ý muốn bảo mày cứ chiến thoải mái đi, an toàn của chú anh lo cho!
Trương Tiểu Hầu cũng gật đầu. Hắn cũng nhận ra được người mà đại ca Mạc Phàm đưa tới lần này đều là pháp sư tinh anh trong tinh anh. Điển hình như tên tóc vàng hoe có vẻ phong lưu hồi nãy, căn bản không cần hắn nói ra đã có thể hiểu ý hắn mà phối hợp. Điều này làm cho Trương Tiểu Hầu cảm thấy an tâm hơn rất là nhiều!
Thật ra, Trương Tiểu Hầu cũng không có bất kì năng lực nào dùng để tấn công cả. Lúc ở trong quân đội, hắn chủ yếu làm quân tiên phong trong đội hình, giúp cho đội ngũ quấy rối, phá vỡ tiết tấu của yêu ma.
Hay nói thẳng ra chính là đi kéo hận thù!
Công việc của hắn chính là để cho yêu ma chú ý tới hắn càng nhiều càng tốt. Như vậy các ma pháp sư khác trong đội ngũ có thể rảnh rang, không bị bất kỳ yêu ma nào quấy nhiễu để thi triển ra ma pháp của mình.
Có Trương Tiểu Hầu làm tiên phong, Mạc Phàm và Thần Dĩnh liền thi triển ra ma pháp Trung cấp. Xoay chuyển quá đột ngột khiến cho Sa Khiếu Hổ phải đối mặt với hai đòn tấn công cường đại. Thấy vậy, nó hoảng hốt, nháo nhào chạy sang bên cạnh để tránh né.
Năng lực né tránh của Sa Khiếu Hổ phải nói là vô cùng xuất sắc. Trong hai cái ma pháp Trung cấp kia, cũng chỉ có đòn tấn công Phích Lịch nhanh chóng mà mãnh liệt của Mạc Phàm là gây ra tổn thương cho nó. Một đòn này đánh xuống khiến cho con Sa Khiếu Hổ bắn ngược về phía vũng bùn cát mà Trương Tiểu Hầu vừa tạo ra. Nửa thân thể phía dưới của nó còn chưa kịp bò dậy thì đã bị vũng bùn cát này kéo chìm xuống.
Vũng bùn cát có tính dính rất cao. Công lao này đương nhiên thuộc về linh chủng Thổ hệ mà Trương Tiểu Hầu đạt được ở trong cái hang phía Tây lần trước.
Nửa thân thể bị chìm vào trong vũng bùn cát khiến cho Sa Khiếu Hổ hành động rất khó khăn. Lúc này, nó không khác gì con mãnh thú bị rơi vào bẫy của thợ săn. Mặc dù nó có lực lượng lớn vô cùng, lại còn hung mãnh và tàn bạo. Nhưng những thứ này cũng không có bất kỳ tác dụng gì, giống như cát lún, càng giãy dụa mãnh liệt tốc độ lún sâu càng nhanh hơn.
“Cự Ảnh Đinh!”
Mạc Phàm cũng không muốn giấu diếm nữa, liền trực tiếp thi triển ra phép thuật Ám Ảnh hệ.
Cự Ảnh Đinh chính xác, không có một chút sai lầm nào, đâm thẳng vào người con Sa Khiếu Hổ đang liều mạng dãy dụa kia. Ngay tức khắc, một cỗ khí tức hắc ám liền trói buộc lấy cơ thể con Sa Khiếu Hổ, vững vàng khóa chặt lấy cái bóng con Sa Khiếu Hổ.
Bị Cự Ảnh Đinh trói, Sa Khiếu Hổ không có cách nào có thể nhúc nhích được. Điều có thể làm được lúc này cũng chỉ là trơ mắt nhìn thân thể của mình chìm dần vào trong cát.
Hố cát lún kết hợp với Cự Ảnh Đình tạo thành một cặp đôi giam cầm vô cùng hoàn hảo. Cho dù con Sa Khiếu Hổ kia có lực lượng lớn vô cùng, thì lực lượng này cũng không có đất để dùng. Không lâu sau, nó đã bị mọi người bắt lại.
“Haha, xem ra con Ma Hổ nổi tiếng khắp Đôn Hoàng này cũng không có gì gọi là đáng sợ như trong suy nghĩ.”
Trương Tiểu Hầu cười ha ha nói.
“Nơi này toàn là cát, dễ lún. Cho nên Thổ hệ Linh chủng của ngươi ở đây mới được tăng cường thêm một mảng lớn. Con Sa Khiếu Hổ kia vốn chưa có thi triển ra hết toàn bộ lực lượng thì đã bị các ngươi dây dưa cho tới chết rồi.”
Linh Linh nói.
“Hay là chúng ta xem trước một chút xem con Sa Khiếu Hổ này có dị cốt, dị da gì không????………Dù sao mấy thứ này cũng rất là đáng giá.”
Hai con mắt Mạc Phàm lóe sáng nói.
Mạc Phàm chém giết yêu ma rất nhiều. Kể cả khi hắn ung dung giải quyết một con cấp Chiến tướng thì cũng không có đắc chí, thỏa mãn giống như Trương Tiểu Hầu. Thứ hắn quan tâm hơn cả chính là tiền và tiền…
Không may cho hắn, con Sa Khiếu Hổ này cũng không có mấy thứ như Mạc Phàm nói. Cho dù là linh hồn cũng chỉ là tàn phách bình thường mà thôi.
Tàn phách thì được hắn hấp thu vào trong Tiểu Nê Thu, dùng làm nguyên liệu ngưng luyện ra tinh phách. Dù sao, Mạc Phàm cũng đang muốn nhanh chóng nâng cấp kỹ năng Sơ cấp Ám ảnh hệ lên cấp bậc thứ 4.
“Tao nói này Mạc Phàm, sao mày không thử đem phép thuật Sơ cấp của mình tăng lên cấp bậc thứ 5 đi???”
Ở một bên Thần Dĩnh nghe thấy vậy không khỏi trợn to mắt lên nhìn Mạc Phàm, cấp bậc thứ 5??
Chẳng lẽ cái tên này đã đem phép thuật Sơ cấp cường hóa lên tới cấp 4 rồi sao??
Triệu gia tốt xấu gì cũng là một thế gia buôn bán ma pháp có tiếng. Ở các thành thị, các tỉnh thành đều có thể nhận ra đấu giá như thế nào đều phụ thuộc hết vào bọn họ. Vì lẽ đó nên Triệu gia còn được mệnh danh là “bạo chúa”
Thế nhưng mặc dù là “bạo chúa” ấy vậy mà trong Triệu gia bọn họ cũng không có bất kỳ ai cường hóa phép thuật Sơ cấp lên tới cấp bậc thứ 4 cả, còn cái cấp bậc thứ 5 có lẽ mơ mộng viễn vông, quá xa xôi!!
“Con mẹ nhà mày, từ cấp 4 lên tới cấp 5 cần 7 viên tinh phách cấp Chiến tướng đấy …là 7 viên lận đó! Mày cho tao tiền, tao cường hóa lên cho mày xem!”
Mạc Phàm liền chửi.
Cái tên Triệu Mãn Duyên này nói cường hóa lên cấp 5 giống như dễ như ăn cháo vậy. Nếu như lên thêm một cấp nữa cũng chỉ cần tinh phách cấp Nô bộc, có lẽ Mạc Phàm sẽ suy nghĩ tới chuyện tiếp tục ở lại trong rừng sâu núi thẳm thêm một đoạn thời gian nữa. Sau đó sẽ đem phép thuật Sơ cấp của hắn phát triển lên tới một cảnh giới mạnh hơn nữa. Thế nhưng muốn lên tới cấp bậc thứ 5, lượng tài nguyên tiêu hao cũng quá là khủng bố đi. Cần phải tới 7 viên tinh phách cấp Chiến tướng đấy, tính ra cũng hơn 1 triệu rồi. Với số tiền đó hắn thừa sức mua cho mình một cái Dực ma cụ!!
Mà nói tới tinh phách cấp chiến tướng, muốn kiếm được nó đâu phải dễ. Mặc dù Mạc Phàm thu thập được hơn 100 cái tàn phách cấp Chiến tướng, thế nhưng từng này chưa chắc đã đủ ngưng luyện ra một cái tinh phách cấp Chiến tướng hoàn chỉnh. Vì vậy, muốn tăng lên tới cấp bậc thứ 5, đó là một quá trình gian khổ và lâu dài.
“Tiếp tục đi về phía trước đi, đừng có mà ở đây trì hoãn thêm thời gian nữa. Đến sông Sa Võng rồi, các người có thể tiếp tục phát huy.”
Linh Linh nhấn mạnh lại thêm một lần nữa.
Nơi nguy hiểm nhất trong chuyến đi này chính là sông Sa Võng. Mặc dù có Tâm Hạ là một ma pháp sư Tâm Linh hệ đồng hành cùng. Nhưng như vậy cũng chưa chắc đã đảm bảo mọi người có thể vượt qua nó một cách an toàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...