Dịch: Hoangforever
Biên: Tiếu Diện Tà Thần
Trên sân trường, Lâm Đình Ngọc không cam lòng quay lại nhìn một cái. Quả thật, những lời Mạc Phàm nói lúc nãy hoàn toàn đúng. Hắn bình sinh ghét nhất, đầu tiên chính là người khác động tới nơ của hắn. Còn không thể dễ dàng tha thứ nhất chính là việc thứ hai, người khác nói hắn là đàn bà.
Mà mới vừa rồi, tên kia quả thực đã phạm vào tội đáng muôn chết. Nếu như không đòi lại được công đạo thì sau này hắn làm sao có thể ở trong học phủ Minh Châu lăn lộn được cơ chứ.
“Đông Phương đại ca, tại sao anh lại ngăn cản em lại. Anh muốn ở trước mặt Mục Nô Kiều kia giữ tốt hình tượng một chút nhưng em thì không! Em không muốn cho nàng ta cái mặt mũi gì cả.” Lâm Đình Ngọc tức giận nói.
“Ta không muốn ngươi chịu thiệt.” Đông Phương Minh nói thẳng.
“Em làm sao chịu thiệt được cơ chứ…. khoan đã, ý của anh là thực lực của hắn còn mạnh hơn em?” Lâm Đình Ngọc cảm thấy buồn cười, hỏi lại.
Phóng tầm mắt cả chủ giáo khu của học phủ Minh Châu, người có thể đánh ngang ngửa với hắn thì cũng làm gì có được mấy người đâu?? Nói thật, hắn không tin những lời Đông Phương Minh nói. Làm gì có chuyện tùy tiện lấy ra một thằng đầu đường xó chợ miệng thúi mà đột nhiên thằng hề đó có thể đánh thắng hắn được cơ chứ??
Đông Phương Minh cũng là một người kiêu ngạo nên không muốn nhắc tới chuyện, ngày trước khi hắn còn đang là Thẩm phán viên thực tập làm nhiệm vụ đuổi theo hai người Đường Nguyệt và Mạc Phàm kia. Kết quả là bị Mạc Phàm đánh cho te tua.
Đông Phương Minh trả lời hời hợt cho qua chuyện với Lâm Đình Ngọc. Sau đó nhanh chóng mang hắn rời khỏi nơi này. Trong lòng thì âm thầm nói: “Thì ra cái tên này cũng là học viên của học phủ Minh Châu, tại sao trước kia mình không có nhìn thấy hắn nhỉ?”
Về phần Lâm Đình Ngọc thì lại cho rằng Đông Phương Minh là muốn giả bộ quân tử trước mặt Mục Nô Kiều nên mới làm ra chuyện như vậy. Tóm lại, hắn nhất quyết không bỏ qua dễ dàng cho cái người tên là Mạc Phàm kia được.
…………..
Tại bên kia, Mạc Phàm đi thẳng tới phòng làm việc của Tiêu viện trưởng để báo cáo. Trên đường đi hắn thầm nghĩ dù gì chính mình ở trong tân sinh viên của chủ giáo khu cũng được mọi người biết đến với cái tên là đại ma đầu. Mới trôi qua hơn có nửa năm, thế quái nào mọi người lại quên lãng hắn rồi??
Chuyện này cực kỳ không ổn! Tùy tiện mấy tên gà đất chó sành không đủ thành đạo mà lại dám bảo rằng muốn đập rụng hai cánh tay hắn chứ?? Mà quan trọng nhất là lại còn trâng trâng tráo tráo bảo hắn không đẹp trai??
“Tiêu viện trưởng, em tới báo cáo!” Mạc Phàm ngay tới cửa cũng không có gõ liền trực tiếp đẩy cửa, bước vào phòng viện trưởng.
Bên trong phòng làm việc Tiêu viện trưởng lúc này còn có chừng bốn năm giáo viên có chức vị không thấp. Ngoài ra còn có mấy tên hội trưởng hội học sinh của các hệ nữa. Nhìn thấy Mạc Phàm tùy tiện bước vào, trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn về phía tên học sinh không biết lễ nghĩa này.
“Em là học sinh hệ nào vậy? Ở trong phòng làm việc của viện trưởng mà không có quy củ như thế, không muốn học nữa sao?”
Một vị chủ nhiệm tức giận nói.
Mấy tên hội trưởng hội học sinh các hệ kia cũng phục cái tên này. Tới ngay cả bọn họ, những người được xem là nhân vật phong vân bên trong học sinh, không khác gì một vị lãnh tụ. Thế nhưng bọn họ ở trong phòng viện trưởng cũng phải cẩn thận từng ti từng tí, phải nhún nhường che giấu cái tôi của mình lại.
Còn cái tên này thì hay rồi! Hắn không những không gõ cửa mà còn cứ như vậy đi thẳng vào?? Hắn không muốn ở trong Minh Châu học phủ yên ổn sống tốt những ngày tươi đẹp nữa sao?
Vốn Tiêu viện trưởng cũng có vài phần tức giận đối với học sinh thiếu lễ độ này, có nhiều lão sư và học sinh ở đây như vậy, đâu thể để mất đi sự uy nghiêm của mình được cơ chứ. Kết quả sau khi nhìn thấy người đến là ai thì chỉ trong thoáng chốc liền bị cái tên Mạc Phàm này làm cho mất sạch.
“Các ngươi về trước đi, ngày khác ta sẽ gọi các ngươi quay lại bàn bạc về cái vấn đề này!” Tiêu viện trưởng khoát tay áo, nói với mấy vị chủ nhiệm và học viên ở đây.
Bọn họ nghe thấy vậy liền hiện ra vẻ mặt kinh ngạc, hình như Tiêu viện trưởng chưa có lần nào dễ gần như vậy a. Rất nhanh mọi người liền rời khỏi phòng làm việc của Tiêu viện trưởng. Lúc này, trong phòng làm việc cũng chỉ còn lại hai người.
“Vẫn khỏe chứ?” Tiêu viện trưởng nhìn Mạc Phàm cười một cái, trên gương mặt hiện ra sự vui mừng, nói.
“Vẫn khỏe! Hơn nửa năm không gặp lại Tiêu viện trưởng nên cảm thấy nhớ một chút…” Mạc Phàm cười nói.
Những lời hắn vừa nói ra này hoàn toàn là những lời thật lòng. Mạc Phàm lăn lộn bên ngoài học phủ Minh Châu vẫn luôn được Tiêu viện trưởng chiếu cố. Đối với Mạc Phàm mà nói, Tiêu viện trưởng là một vị trưởng bối đáng được hắn tôn kính nhất.
“Ta cũng vì suy nghĩ tới sự an toàn cho ngươi cho nên mới nói với mọi người rằng ngươi đã chết. Bất quá, ngươi có thể từ trong sự cắn trả của ác ma sống lại quả thật đúng là một kỳ tích!” Tiêu viện trưởng nói.
“Cũng là do lỗi của chúng ta đã không bảo vệ cho ngươi được tốt. Dù sao, trời sinh song hệ của ngươi cũng quá đặc biệt rồi!”
Mạc Phàm xua tay nói:
“Cũng là do em làm việc quá lộ liễu! Mặc dù như vậy nhưng may là rốt cuộc hữu kinh vô hiểm… không phải em vẫn có thể trở về đây tiếp tục học đấy sao?”
Tiêu viện trưởng gật đầu. Không có chuyện gì xảy ra là tốt rồi!
“Tiêu viện trưởng, nếu như không có việc gì nữa thì em muốn quay lại với các bạn đang chờ em ở bên ngoài. A! Đúng rồi. Em muốn đổi sang hệ khác!” Mạc Phàm giống như đột nhiên nhớ đến chyện gì nói.
“Ngươi chán ở hệ triệu hoán rồi sao?” Tiêu viện trưởng có chút ngoài ý muốn, hỏi.
“Nhân số hệ triệu hoán tới ngay cả một đội bóng cũng không thành lập nổi, chưa kể là còn không có lấy một em gái nào… nói chung không có thứ gì cả! Thầy chuyển em sang Hỏa hệ đi! Nơi đó là đại hệ của học phủ, có rất nhiều người, chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt!” Mạc Phàm có mấy phần không thiện chí nói.
Tiêu viện trưởng nghe thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu. Trong tình huống triệu hoán hệ ít người như vậy, tên này còn gây ra cho mình một đống rắc rối. Nếu như cái tên sao chổi này tiến vào trong Hỏa hệ, không phải sẽ biến nơi đó thành cảnh gà bay chó sủa hay sao?
Mà thôi kệ hắn đi… Dù sao chuyện này cũng không tới nỗi khó giải quyết cho lắm. Nếu như Mạc Phàm đã muốn tới Hỏa hệ tu luyện như vậy thì cứ để hắn ở đó cũng tốt. Cạnh tranh khốc liệ tbên trong Hỏa hệ đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện xấu.
“Cũng được… Cũng được!! Thời gian này ngươi nên ở trong học viện dốc lòng mà tu luyện. Đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ đề cử người tới đội quốc phủ. Hi vọng tại trong thế giới học phủ chiến ngươi có thể biểu hiện ra sự xuất sắc của mình!” Tiêu viện trưởng suy nghĩ một chút rồi nói.
“Thế giới học phủ chiến?? Nó là cái gì vậy??”Mạc Phàm hỏi
“Rốt cuộc ngươi có phải là học viên không vậy?? Tại sao ngay tới cả giải thi đấu thế giới các học phủ ngươi cũng không biết vậy?” Tiêu viện trưởng nghe thấy hắn hỏi như vậy liền nhếch lông mày lên, vừa bực mình vừa buồn cười nói:
“Còn nữa, linh ẩn Thẩm Phán hội ở Hàng Châu với lực lượng mạnh mẽ có quyền điều động nội bộ đối với đội tuyển quốc phủ. Bọn họ đã đề cử ngươi trở thành tuyển thủ trong đội quốc phủ. Chẳng lẽ, ngươi ngay cả tìm hiểu một chút về nó cũng không hay sao?”
Mạc Phàm nghe thấy Tiêu viện trưởng nói như vậy liền há hốc mồm. Lúc này hắn tựa hồ mới hiểu ra được lời của lão sư Đường Nguyệt trước lúc chia tay là như thế nào:
“Ta hình như không có nói qua sẽ tham gia vào cái loại tranh tài không biết rõ này cơ mà? Thôi được, nếu nàng đã đề cử ta rồi thì đành cố gắng hết sức lấy được kết quả tốt vậy. Nếu như đánh thắng thì là do trường học có phương pháp bồi dưỡng tốt còn nếu như thua là do thể lực của ta không được tốt đi!”
“Ngươi có biết rằng các đại thế tộc, các đại học phủ, liên minh thợ săn, hiệp hội ma pháp…. Bọn họ chỉ vì tranh đoạt cái danh ngạch này mà đã phải bỏ ra bao nhiêu tiền của, sức người vào trong đó rồi không?? ”
Tiêu viện trưởng nghe thấy vậy, xoa xoa cái trán hói của mình, nhức đầu nói:
“Ngươi thì giỏi rồi… Lại còn bảo rằng cố gắng hết sức lấy được kết quả tốt! Tóm lại, nếu như hội đồng xét duyệt trường chúng ta đã thông qua cho ngươi thì cứ tập xác định dần dần đi… ngươi chạy không thoát đâu!”
“Thế này không phải quá bá đạo sao? Dù gì nhân tài trong học phủ Minh châu chúng ta cũng rất là đông đúc, cao thủ nhiều như mây. Tại sao cứ phải bắt ta đi bằng được, không chịu buông tha cho ta?” Mạc Phàm nói.
“Thời gian đội quốc phủ tuyển chọn thành viên cũng còn một chút thời gian nữa. Thế giới học phủ chiến được gọi là cuộc chiến Venice. Những thứ này sau này người từ từ sẽ hiểu.
Hiện tại, ta sẽ cho người của phòng giáo vụ dẫn ngươi đi thay đổi hệ một chút…Mà thôi! Để ta giúp ngươi thay đổi cho nhanh. Ngươi cứ tới Hỏa hệ báo cáo một tiếng là được!” Tiêu viện trưởng nói.
“A! A! Nếu vậy thì đành phải cám ơn Tiêu viện trưởng trước rồi.” Mạc Phàm cà lơ phất phơ nói.
“Đừng có gây thêm chuyện rắc rối nữa, giữa viện hệ với viện hệ có sự khác nhau đó. Ta không phải chuyện gì cũng có thể giúp được ngươi được đâu!” Tiêu viện trưởng không yên tâm, dặn dò một câu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...