Dịch: Hoangforever
Biên: Tiếu Diện Tà Thần
“Cẩn thận phía Bắc của ngươi, bên đó có một bầy Bạch Ma Ưng cấp bậc khá cao. Bọn nó đang đuổi theo ngươi về phía này!”
“Ngươi phải nhanh chóng thu liễm lại hơi thở của mình, ngàn vạn lần không được để cho bọn nó ngửi thấy mùi nhân loại trên người của ngươi!”
“Cứ như vậy mà làm nha! Hiện tại, ta cũng không thể tiếp tục nói chuyện với ngươi được nữa. Bởi vì nếu như ta nói tiếp, rất có thể bọn nó sẽ phát hiện ra ngươi. Khi nào ngươi bình yên vô sự thì phát về cho ta một cái tín hiệu là được!”
Giọng nói Linh Linh liên tục truyền tới tai Vương Tiểu Quân.
Vương Tiểu Quân nghe xong liền ngưng mắt nhìn về phía Bắc. Quả thật, ở cách đó xa xa, có một nhóm Bạch Ma Ưng đang quanh quẩn.
Bọn nó bay qua, bay lại tuần tra xung quanh khu vực của mình. Thỉnh thoảng lại có từng tiếng kêu to, sắc bén truyền tới nơi Vương Tiểu Quân đang đứng khiến cho hắn giật mình và khiếp sợ.
Vương Tiểu Quân nín thở ngưng thần, tay phải từ từ bóp nát một hạt châu nho nhỏ. Đây là Ẩn Nặc Hoàn mà quân đội thường xuyên sử dụng.
Khi bóp nát viên thuốc này, chất thuốc ở bên trong bay ra bao phủ và ẩn giấu mùi cơ thế hắn. Nếu như khoảng cách đủ xa, yêu ma sẽ hoàn toàn không ngửi thấy gì.
Vương Tiểu Quân và Xám ẩn núp trong một lùm cây, hồi hộp nhìn đám Bạch Ma Ưng bay trên đầu mình. Bọn nó đã bay qua một vòng rồi.
Vương Tiểu Quân đang định đứng dậy tiếp tục tiến về phía trước thì đột nhiên nhớ tới lời một vị lão tiền bối trong quân đội từng nói với hắn rằng, Bạch Ma Ưng bay tuần tra theo kiểu gấp khúc. Nói cho chính xác hơn thì có nghĩa là bọn nó tuần tra ở một khu vực những hai lần.
Đây cũng là lý do tại sao các chủng tộc sinh vật khác lại khó có thể đặt chân lên được địa bàn của Bạch Ma Ưng. Bọn nó đối với lãnh địa của mình trông coi quá mức nghiêm mật.
Vương Tiểu Quân bình tĩnh, lẳng lặng chờ đợi thêm một lúc nữa. Quả nhiên đúng như hắn dự đoán, chẳng bao lâu, từ trên mấy tán cây truyền tới âm thanh của một bầy Bạch Ma Ưng khác. Nếu như lúc nãy hắn liều lĩnh chạy ra thì chắc chắn sẽ bị bọn nó phát hiện.
Sau khi tránh thoát khỏi một kiếp, Vương Tiểu Quân điều khiển Xám tiếp tục bay về phía trước. Hai người bay qua một ngọn núi. Dựa vào trí nhớ của mình, Vương Tiểu Quân tìm kiếm cây thuốc Ưng Hồng Thảo ngày trước đã chữa trị cho hắn.
“Có lẽ nó nằm ở phía trước… Hi vọng đừng có xuất hiện một con Bạch Ma Ưng có huyết thống cao.” Vương Tiểu Quân tự nhủ.
Bạch Ma Ưng huyết thống cao có thể phân biệt huyết mạch của Xám một cách rõ ràng. Mặc dù Xám có thể trà trộn vào quân đoàn Bạch Ma Ưng nhưng trước ánh mắt và khứu giác nhạy bén của một con Bạch Ma Ưng cấp chiến tướng, cấp thống lĩnh thì nó cũng không thể nào lừa gạt được.
Rất nhanh, phiến rừng rậm quen thuộc kia liền xuất hiện trước mắt hắn. Vương Tiểu Quân đã nhìn thấy một mảnh đỏ như lửa nở rộ trên một sườn núi.
Sườn núi này có chút cao, xung quanh còn có mấy con Bạch Ma Ưng đang nô đùa. Vương Tiểu Quân để cho Xám cẩn thận từng li từng tí bay tới bên sườn núi.
Hắn đem thân thể và đầu của mình cố gắng vùi sâu hết sức vào trong bộ lông của Xám. Mấy con Bạch Ma Ưng đang còn nô đùa trên sườn núi kia nhìn thấy Xám bay tới cũng không có để tâm tới bởi vì bọn nó nghĩ Xám là đồng loại của mình.
Vương Tiểu Quân bảo Xám bay tới một góc khuất trên sườn núi này, cách xa đám Bạch Ma Ưng đang nô đùa kia một chút.
Sau đó, từ trên người Xám hắn nhảy xuống, dùng thân thể của Xám che mắt đám Bạch Ma Ưng kia xong thì bắt đầu trắng trợn hái Ưng Hồng Thảo.
Số lượng người bị lây nhiễm bệnh dịch e rằng đã vượt qua con số một vạn. Ưng Hồng Thảo có lẽ phải cần một số lượng rất lớn.
Bên phía quân đội cho hắn rất nhiều nhẫn không gian chứa đồ. Hắn sẽ cố gắng hết sức đem Ưng Hồng Thảo nhồi nhét vào nhẫn không gian nhiều nhất có thể.
Hai bàn chân nhỏ nhắn, nhanh nhẹn chạy đi hái thảo dược. Ưng Hồng Thảo có gai nhọn giống như hoa hồng đâm vào tay hắn.
Hắn cũng không có mang bao tay. Cho nên trong quá trình nhổ thảo dược, tay của hắn đã bị những gai nhọn đâm vào khiến cho hắn bị thương khắp bàn tay.
Gai nhọn đâm vào khiến cho hắn đau đớn, nhăn nhó hết mặt mũi lại. Nhưng đau đớn thì mặc kệ đau đớn, hắn vẫn hái thảo dược không ngừng nghỉ, vẫn nhanh nhẹn như cũ. Bởi vì sinh mạng của rất nhiều người đang phụ thuộc vào đôi tay này của hắn.
Máu chảy càng lúc càng nhiều, mùi máu tươi men theo chiều gió bay tới chỗ đám Bạch Ma Ưng đang còn nô đùa kia. Bọn nó vội vàng quay đầu lại, hơn nữa còn bay về phía Vương Tiểu Quân đang hái thảo dược kia.
“Không xong! Bọn nó đã phát hiện ra mình…Không đúng. Bọn nó bay tới đây có lẽ chỉ vì bọn nó ngửi thấy mùi máu từ trên tay mình phát ra.”
Vương Tiểu Quân lẩm bẩm nói nhỏ. Hắn vội vàng trốn vào phía sau một tảng đá to, sau đó nói nhỏ với Xám:
“Người giúp ta dẫn bọn nó rời khỏi đây. Sau đó quay lại chỗ này đón ta.”
Xám nghe thấy vậy liền vỗ cánh một cái, làm bộ mặt rất là tức giận, cố tình đánh tới một con Bạch Ma Ưng trong đám bay tới kia, khơi mào lên rắc rối.
Con Bạch Ma Ưng kia đột nhiên thấy đối phương đánh mình, cũng tức giận đánh trả lại. Nó dùng mỏ mổ lên lưng Xám. Rất nhanh Xám và đám Bạch Ma Ưng kia liền đánh nhau.
Xám lựa chọn đúng thời cơ, liền bay vọt lên không trung. Con Bạch Ma Ưng kia thấy đối phương bỏ trốn, thẹn quá hóa giận cũng bay lên đuổi theo.
“Làm tốt lắm!” Vương Tiểu Quân nói thầm trong bụng.
Sau khi mấy con Bạch Ma Ưng kia bị dẫn đi, Vương Tiểu Quân càng không cần phải kiêng kỵ, cố gắng hết sức nhiệt tình hái thảo dược.
Hắn đem ống tay áo của hắn kéo xuống che lại vết thương trên lòng bàn tay kia, sau đó lại tiếp tục hái không ngừng.
Bất kể đau đớn như thế nào, hắn cũng phải cắn răng nhịn lấy, một hơi đem đám cây Ưng Hồng Thảo có rễ cắm sâu dưới lòng đất này nhổ hết lên.
Mà mỗi lần mạnh mẽ nhổ lên một cây như vậy thì gai nhọn của những cái cây này cũng mạnh mẽ đâm vào tay hắn. Không lâu sau, ống tay áo che đậy lại vết thương kia cũng bị gai nhọn này xé rách tan tành.
Vương Tiểu Quân đau đớn tới nỗi nước mắt tuôn trào ra nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, vẫn nhanh nhẹn hái thảo dược như cũ.
Hắn cũng không biết đã hái được bao nhiêu Ưng Hồng Thảo bỏ vào trong nhẫn không gian kia rồi. Dần dần, không gian bên trong nhẫn nhanh chóng được Ưng Hồng Thảo lấp đầy.
Đột nhiên, một tiếng “Quác” quen thuộc từ giữa không trung truyền tới. Vương Tiểu Quân nghe thấy âm thanh này liền vui mừng trong lòng. Xám tới thật đúng lúc, hai người bọn họ có thể trở về được rồi.
Vương Tiểu Quân liền nhảy lên lưng Xám. Nó lập tức vỗ cánh chở Vương Tiểu Quân nhanh chóng bay về cứ điểm phía Tây.
Còn chưa bay được bao lâu thì phía đằng sau đã truyền tới từng tiếng kêu sắc bén của đám Bạch Ma Ưng lúc trước.
“Nhanh! Cậu cố gắng bay nhanh lên một chút. Ngàn vạn lần đừng để bọn nó đuổi kịp được chúng ta.” Vương Tiểu Quân nói.
Xám ra sức vỗ cánh, tốc độ vỗ cánh càng lúc càng nhanh. Nó cũng biết, nếu như bị mấy con Bạch Ma Ưng kia đuổi theo, tính mạng chủ nhân của nó cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Cũng may, mấy con Bạch Ma Ưng kia đuổi theo bọn họ cũng vì Xám đánh nhau với bọn nó. Nhưng nếu như bọn nó mà biết được có loài người đã xông vào lãnh địa của mình, chắc chắn bọn nó sẽ kêu gọi 500 anh em tới, đem hai người vây chặt đến một kẽ hở cũng không lọt.
Trên lưng Xám, Vương Tiểu Quân đau tới nỗi nhăn nhó khóe miệng. Vết thương dày đặc trên bàn tay, máu với da trộn lẫn vào nhau không phân biệt ra nổi.
Ngón tay của hắn lúc này không thể động đậy nổi, gân tay như muốn đứt rời ra. Có điều cuối cùng hắn cũng hái được rất nhiều Ưng Hồng Thảo.
Hiện tại, hắn đã có thể trở về báo cáo lại nhiệm vụ đã hoàn thành được rồi, chỉ cần trên đường trở về cẩn thận một chút là được.
……………..
Tây Hồ, Mạc Phàm ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời bao la ở phía Tây.
Quân pháp sư và Bạch Ma Ưng chiến đấu với nhau càng lúc càng kịch liệt. Chiến trường đang từ từ nhích tới gần thành phố Hàng Châu hơn.
Thời gian còn lại dành cho mọi người cũng không còn nhiều nữa. Cũng may hắn từ miệng Linh Linh biết được tiểu tử Vương Tiểu Quân đã thắng lợi khải hoàn trở về.
Vì vậy, hắn cũng thở phào ra nhẹ nhõm. Vương Tiểu Quân có thể đem Ưng Hồng Thảo trở về, tình hình nguy hiểm lúc này lập tức có thể hóa giải được phần nào.
Bên cạnh hắn lúc này là hai xe tải nước cống… Ách, nhầm… là huyết tề, thứ mà Đồ Đằng Huyền Xà rất thích uống.
Đột nhiên lúc này, Đồ Đằng Huyền Xà lại đi ngủ, vết thương trên người nó hoàn toàn thối rữa ra, giống như trở nên nghiêm trọng hơn lúc trước.
Mạc Phàm nhìn mà cũng không hiểu vì sao lại như vậy?? Rốt cuộc con rắn này có thể phục hồi được không cơ chứ?
Đường Nguyệt bị Đường Trung gọi đi. Lúc này, hắn cũng chỉ có thể ở đây thay thế Đường Nguyệt chiếu cố tốt cho con rắn từng làm hắn sợ vãi cả ra quần này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...