Dịch: Le Hoang
Ầm ~~~!!!
Ầm ~~~!!!
Ầm ~~~!!!
Hỏa tư từ hai tay Mạc Phàm không ngừng hiện ra, từng tia từng tia xẹt qua, từng quả từng quả cầu lửa đường kính gần hai mét với lực phá hoại kinh người nổ tung trên người Đông Phương Minh.
Đông Phương Minh mặc trên người khải ma cụ, khải ma cụ này hiển nhiên không phải đồ giá rẻ, nó đã chống đỡ được rất nhiều lần Hỏa Tư Bạo Liệt oanh kích.
Nhưng Hỏa Tư Bạo Liệt của Mạc Phàm tần suất oanh tạc thực sự quá cao, uy lực phá hủy làm cho Đông Phương Minh căn bản không cách nào có thể tập trung phác họa tinh đồ.
Đông Phương Minh thật sự rất lúng túng, tốc độ phác họa tinh đồ của hắn so với người thường nhanh hơn gấp đôi, có khi còn nhanh hơn so với người khác phóng thích ma pháp sơ cấp. Tuy nhiên lần này hắn hoàn toàn bị Mạc Phàm áp chế, ma pháp sơ cấp hoàn toàn không có cơ hội thi triển, mỗi khi tinh đồ gần phác họa xong, đối phương liền ném tới một cái Hỏa Tư Bạo Liệt phiên bản cường hóa, nó nổ tung làm cho Đông Phương Minh ù tai hoa mắt, đến khải ma cụ cũng đã có dấu hiệu tan vỡ.
Cắn răng một cái, Đông Phương Minh rốt cục cũng từ bỏ một chút kiêu ngạo, lùi ra xa khỏi Mạc Phàm.
Hơi lắc não nghĩ một chút, Đông Phương Minh liền gọi ra dực ma cụ của hắn
Đây là một đôi cánh màu xanh, lông chim ở mặt trên có thể thấy rõ ràng.
Đôi cánh màu xanh vỗ một cái, một cơn gió xoáy cực mạnh đưa Đông Phương Minh bay lên không trung.
Lúc đầu Đông Phương Minh muốn đối đầu trực diện với Mạc Phàm, kết quả là bị đối phương dùng cấp thấp phép thuật áp chế hắn gắt gao, bất đắc dĩ hắn phải dùng dực ma cụ, dự định lợi dụng độ cao để giành ưu thế chủ động.
Tính ra Đông Phương Minh cũng còn có một chút đầu óc, chứ chờ đến khi khải ma cụ của hắn biến mất, lúc đó thì chẳng còn cơ hội nào để đấu tiếp với Mạc Phàm.
Tầm bắn của hỏa tư chung quy là có hạn, ở trên cao Đông Phương Minh có thể lợi dụng liệt quyền để sử dụng chiêu oanh tạc thiên thạch xuống Mạc Phàm.
Dực ma cụ xác thực cực kỳ đắt giá, giúp cho Đông Phương Minh có thể hoàn toàn đứng ở thế bất bại!
“Ta thừa nhận ngươi dùng loại bàng môn tà đạo này áp chế thế công của ta, nhưng cuối cùng ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta đâu!” Đông Phương Minh vươn đôi cánh màu xanh lên, hắn đã bay lên cao đến hai mươi mét.
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ngươi bay lên sao?” Mạc Phàm nở nụ cười.
Tinh quỹ màu đỏ không xuất hiện nữa, ở dưới chân Mạc Phàm, tinh đồ màu tím đen không biết từ khi nào đã hoàn thành phác họa.
Quanh thân, hồ quang điện quỷ dị chuyển động tán loạn, lóe lên một cái rồi biến mất, cũng không biết lóe lên lúc nào.
“Thiên Quân – Phích Lịch – Dạ Xoa!”
Ngón tay Mạc Phàm chỉ vào đỉnh đầu Đông Phương Minh, có một đạo vô hình điện quang bay thẳng về phía bầu trời đêm.
Lôi vân nhanh chóng hình thành, lập tức bao phủ ở trên đầu Đông Phương Minh.
Đông Phương Minh nhìn thấy Lôi hệ Tinh Vân hiện lên, cả người choáng váng.
Lôi... Lôi hệ??
Đối phương rõ ràng từng dùng tới ma pháp ám ảnh hệ để né tránh sự công kích của mình, nói rõ hắn tu chính là ám ảnh hệ cùng hỏa hệ, như vậy hiện tại hắn đang thi triển lôi hệ lại là chuyện gì xảy ra??
“Không phải chỉ có mình ngươi nắm giữ thiên phú đặc biệt!” Mạc Phàm nói cho Đông Phương Minh một câu như vậy.
Dứt lời, cũng có nghĩ là phích lịch từ trên trời giáng xuống.
Lôi, mãnh liệt hung hãn, sấm sét màu tím đen cường đại xé rách bầu trời đêm, mang theo một chuỗi tia lửa điện vô cùng rực rỡ.
Sức mạnh hủy diệt hạ xuống được một nửa bất thình lình phân tách, hiện ra một cái hình dạng móng vuốt ma quỷ.
Lôi ma trảo màu tím đen hung mãnh chụp vào Đông Phương Minh đang bay ở trên không, Đông Phương Minh không kịp đề phòng, ở giữa không trung đã bị phích lịch này đánh trúng...
Sấm sét dẫn đốt thân thể của hắn, nếu không phải là có Khải ma cụ bảo hộ cho hắn, e rằng hắn đã trở thành một bộ thi thể nám đen giữa không trung rồi.
Hắn bị sấm sét cực mạnh đánh rơi xuống, lôi điện Thiên Quân bổ sung sức mạnh chấn động khiến xương cốt của hắn muốn tan rã, hóa thành một bãi bùn nhão rơi xuống mặt đất.
Đông Phương Minh muốn bò lên, nhưng một chút khí lực cũng không có, lôi điện màu tím đen còn vang rền ầm ầm trên thân hắn, tiếp tục tạo thành hiệu quả điện giật, sau khi khải ma cụ bị lôi điện xuyên thấu sau, cái thân thể yếu đuối kia của hắn căn bản không chịu nổi lôi điện tàn phá.
“Có vẻ như không tới 15 phút nhỉ?” Mạc Phàm ngạo nghễ nở nụ cười, dùng ánh mắt nhìn xuống Đông Phương Minh đang hết sức không cam lòng.
Một tên trung cấp pháp sư nắm giữ dực ma cụ, trên người thì mặc khải ma cụ đắt tiền, Đông Phương Minh bối cảnh không phải tầm thường, thực tế phần kiêu ngạo kia trong lòng hắn đều có thể triển lộ ra.
Kết quả ngày hôm nay bị một tên cũng là trung cấp pháp sư Mạc Phàm sỉ nhục như thế, chuyện này đối với Đông Phương Minh mà nói không thể nghi ngờ là một lần bị đả kích tinh thần.
“Ta... Ta... Biết ngươi là... Ngươi là ai!” Đông Phương Minh cắn răng nhịn đau nói.
“Trời sinh song hệ lại còn có thể là ai, hoan nghênh báo thù.” Mạc Phàm bộ dáng cười híp mắt, hoàn toàn không để ý cái gọi là thân phận mình bị vạch trần.
Thẩm phán hội bên kia muốn điều tra thân phận mình, chỉ cần vài phút là xong, nguyên nhân dẫn tới sự kiện lần này là do nội bộ thẩm phán hội mâu thuẫn lập trường, Chúc Mông muốn định tội mình cũng khó, Mạc Phàm cũng sẽ không sợ thân phận mình bại lộ, có che giấu mấy thì người khác vẫn sẽ biết.
“Ngươi đứng lại cho ta!!” Hai mắt Đông Phương Minh không ngừng phẫn nộ, muốn phun ra lửa rồi.
Mạc Phàm không rãnh để ý hắn, nhanh chóng chạy về hướng Đường Nguyệt.
Lão sư Đường Nguyệt lấy một chọi bốn, đối phương có ba tên trung cấp pháp sư, còn có một con Phong Vũ Tước kỳ tiến cấp.
Ba tên trung cấp pháp sư kia ngược lại cũng không thành vấn đề, mà Phong Vũ Tước mới là phiền phức lớn nhất.
Khi Mạc Phàm chạy tới, Lão sư Đường Nguyệt đã không tiếc sử dụng trảm ma cụ, trọng thương con Phong Vũ Tước cực kỳ khó chơi này, tuy nhiên bản thân nàng cũng rơi vào khổ chiến, đối phương ba tên trung cấp pháp sư luân phiên oanh tạc trung cấp ma pháp, Lão sư Đường Nguyệt không có bất kỳ thủ đoạn phòng ngự nào, chỉ có thể sử dụng Độn Ảnh né tránh.
“Lão sư Đường Nguyệt, cô đừng chạy hướng về chỗ của em, em cũng không có ma pháp phòng ngự nào. Cô hấp dẫn sự chú ý của hai tên kia đi, em sẽ xử đẹp cái tên yếu nhất này.” Mạc Phàm nói với lão sư Đường Nguyệt đang đứng gần.
Mạc Phàm đương nhiên sẽ không nghênh ngang xông vào trận đấu này, hắn lợi dụng Độn Ảnh thần không biết quỷ không hay bay vào.
“Được.” Đường Nguyệt vừa hiện thân, cách đó không xa bỗng nhiên xuất hiện ba đạo băng khóa to lớn, Băng Tỏa khóa chặt vị trí di chuyển bằng Độn Ảnh của Đường Nguyệt, muốn nghiền nát xương của Đường Nguyệt không chút lưu tình.
Đường Nguyệt không dám nhiều lời, nhanh chóng bỏ chạy xa khỏi Băng Tỏa.
Nàng không có sử dụng Độn Ảnh, nếu làm thế sẽ hút toàn bộ sự chú ý của đối phương lên người nàng.
Đường Nguyệt cùng Mạc Phàm đều là pháp sư ám ảnh hệ, phối hợp với nhau mười phần ăn ý.
Đường Nguyệt giả vờ mình đã bị ép vào tuyệt cảnh, cùng đường mạt lộ, mà Mạc Phàm di chuyển lặng yên không một tiếng động ở bên trong đám cỏ dại, nhanh chóng di chuyển đến gần Liễu Nhất Lâm.
“Cô ta sắp tiêu rồi, ta sẽ dùng Băng Tỏa trói cô ta lại!” Liễu Nhất Lâm hơi kích động nói.
“Đừng làm cô ta bị thương, thân phận của cô ta đặc biệt.” Liễu Chung Minh nói rằng.
“Yên tâm, ta sẽ khống chế sức mạnh của Băng Tỏa... Đại ca, bắt được cô ta, khả năng ta được thăng cấp Thẩm Phán Viên sẽ ở trong tầm tay chứ?” Liễu Nhất Lâm nói rằng.
Liễu Chung Minh cũng không trả lời, hắn tập trung khống chế sức mạnh Địa Ba, không cho Đường Nguyệt có cơ hội chạy trốn.
Nhưng mà, ở bên cạnh Liễu Nhất Lâm, đột nhiên có một cái giọng nói nguy hiểm khác vang lên: “Liễu Nhất Lâm, lần trước ta ra tay quá nhẹ với ngươi đúng không, lại dám đánh nữ nhân của ta!!”
Âm thanh từ phía sau quỷ mị bay lên, Liễu Nhất Lâm kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc mà hắn căm ghét cực kỳ, chính là kẻ đã làm hắn mất hết mặt mũi ở trường học...
Một chiêu đã sml, vô cùng nhục nhã!!
Tuy nhiên, Liễu Nhất Lâm còn chưa kịp phẫn nộ, cả người hắn đã run lên.
Cái tên này rốt cục đến phía sau mình bằng cách nào??
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...