Dịch: Le Hoang (mobilepolice)
Biên: Tiếu Diện Tà Thần
Tuy rằng mệt mỏi và buồn ngủ, trong đầu Trảm Không vẫn nghĩ về chuyện kỳ lạ xảy ra ở Động Đình Hồ kia.
Hắn cũng rất muốn biết thứ kia rốt cục có phải là Mạc Phàm bị Ác Ma hóa gây ra hay không… Nếu đúng như vậy thì chứng minh hắn còn chưa chết!
Nhưng mà vấn đề là liệu hắn có còn giữ được lý trí của mình không… tại sao hắn phải không ngừng giết Tích Lô Cự Yêu ở Động Đình Hồ??
Một đêm không ngủ được, sáng sớm Trảm Không liền gọi tới một tên bộ hạ cũ của mình, dự định để cho hắn đem theo vài người đến phía tây đồng bằng Động Đình Hồ kiểm tra thử một lần.
“Quân thống, Trương Tiểu Hầu trong lúc trời chưa sáng đã rời khỏi doanh trại! Nhìn những đồ vật hắn đã mang đi, ta đoán rằng hắn sẽ rời đi một khoảng thời gian rất dài…” Tên bộ hạ cũ nói.
“Tên tiểu tử ngu xuẩn này!” Trảm Không mắng một câu.
“Muốn ta cho người bắt hắn về không? Hắn hẳn là chưa đi xa, tự ý rời bỏ vị trí là phạm vào tội rất nặng!” Tên bộ hạ cũ nói.
“Ngươi bổ sung cho hắn một nhiệm vụ để giải trình, sau đó đến phòng ta lấy con dấu quân thống đóng lên là được! Tiểu tử này tuy là hay làm việc ngu ngốc nhưng cũng là một hạt giống tốt!” Trảm Không nói.
“Vâng!” Tên bộ hạ cũ gật đầu đáp lời.
“Gần đây bộ tộc Ma Lang lại có hoạt động khác thường, ta phải đi xử lý. Ngươi đưa mật thư này đến quân khu Bỉ Dực, gửi đến sư huynh của ta, hắn sẽ biết cách xử lý chuyện quái lạ ở Động Đình Hồ!”
“Ngoài ra nếu có nhìn thấy tên Trương Tiểu Hầu ngu ngốc kia, hãy nói người ta mang hắn trở lại, đừng để hắn bị chết ở bên ngoài!” Trảm Không lại dặn dò bộ hạ cũ.
“Rõ, thuộc hạ đi làm ngay!” Tên kia gật đầu đáp.
…
…
Thành phố Bỉ Dực.
Mặc trên người bộ quần áo giống như một tên thợ săn, Trương Tiểu Hầu hỏi thăm một người đi đường về khu chợ ma pháp ở nơi này.
“Xin hỏi khu chợ này có bán tinh phách không?” Trương Tiểu Hầu kéo vành nón cao lên một chút, lộ ra một phần đôi mắt nhỏ.
“Đương nhiên là có rồi! Nơi này là chỗ nào chứ, đây là thành phố Bỉ Dực mà!”
“Nơi này gần bộ lạc Động Đình Hồ nhất những vẫn luôn đứng vững giữa sào huyệt yêu ma. Bất luận là quân đội hay là thợ săn, bọn họ đều mỗi giờ mỗi khắc chém giết yêu ma ở Động Đình Hồ.”
“Mỗi tháng, số lượng xác của Tích Lô Cự Yêu nếu đem nối liền có thể dài đến hai vòng trái đất a! Tinh phách tuy là hiếm hoi nhưng nhất định là có bán! Thậm chí là mỗi ngày đều có, cũng không ít cái còn là hàng mới nha!” Gã kia phấn khởi nói.
“Được, vậy thì tốt!” Trương Tiểu Hầu gật đầu một cái.
“Tiểu tử, ta thấy ngươi rất là muốn mua tinh phách phải không? Thật ra thì chỗ này của ta cũng có hàng! Nếu ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi mua với giá tốt hơn a… Dù sao, ngươi có đến chợ giá cả cũng không hề rẻ!” Con buôn mặt dầy nói.
“Có thật không?” Trương Tiểu Hầu hưng phấn nói.
Hắn không ngờ vận khí của mình tốt như vậy, tùy tiện hỏi một người đã gặp ngay người có bán tinh phách. Không hổ là thành phố Bỉ Dực! Tinh phách ở một số thành phố nhỏ khác phải đấu giá mới có thể sở hữu được, nơi này lại có thể tùy tiện mua bán.
“Đó là dĩ nhiên rồi! Chủ yếu là ngươi có đủ tiền hay chưa thôi…” Con buôn mặt dầy nói.
“Đủ, tuyệt đối đủ, ta có chín triệu…” Trương Tiểu Hầu chất phác nói.
“Chín… Chín triệu??” Con buôn mặt dầy ngẩn người. Hắn lần nữa quan sát một phen tiểu tử nhìn qua rất chấc phác này.
“Đúng a! Ta vốn là muốn mua ba cái nhưng ta nghe nó một vài cái tinh phách phổ thông giá cả cũng ít nhất là ba bốn triệu, khá hơn một chút cũng phải hơn năm triệu…”
“Ta chỉ có chín triệu, vẫn phải đem một cái ma cụ bán đi mới có được nhiều như vậy! Không biết ngươi có thể bán cho ta với giá ba triệu một cái hay không?” Trương Tiểu Hầu hỏi.
Tên con buôn mặt dầy sửng sốt một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại. Hắn không nghĩ tới Trương Tiểu Hầu tướng mạo bình thường, dáng vẻ thật thà mà trên người lại có một khoản tiền lớn như vậy!
“Ba cái… ba cái thì ba cái! Chuyện làm ăn này chúng ta có chút thua thiệt nhỏ… tuy nhiên nhìn ngươi cần gấp như vậy, mặc dù cấp trên sẽ mắng nhưng ta sẽ mạo hiểm liên lạc giùm ngươi!” Con buôn mặt dầy nói.
“Vậy thì cảm ơn nhiều! Đúng rồi, ta xưng hô với ngươi như thế nào a.?” Trương Tiểu Hầu nói.
“Ta tên là… ặc, ngươi gọi ta là Đại Kim được rồi!”
“Được, cảm ơn ngươi Đại Kim ca! Ngươi thật là có bản lĩnh a… ba cái tinh phách cũng không phải là dễ dàng lấy được như thế đâu!”
“Đó là dĩ nhiên… ha ha ha!” Con buôn mặt dầy cười đắc ý.
…
Trương Tiểu Hầu đi theo Đại Kim rẽ ngang rẽ dọc bảy tám lần, đến một cái cửa hàng ma pháp mà bảng hiệu bám đầy bụi bặm.
Ngoại trừ chợ ma pháp, hội đấu giá ra, còn có một vài người mở ra cửa hàng ma pháp tư nhân. Những món hàng ở các cửa hàng này phần lớn có quan hệ với đám thương nhân Pháp Sư cùng một số thủ đoạn đặc thù khác mà lấy được.
Giá cả của chúng thường thường có thể rẻ hơn so với hàng đấu giá và hàng chợ. Có rất nhiều hội thợ săn đi tìm bảo vật sẽ kiếm được những thứ mình cần trong cửa hàng ma pháp.
Nguyên nhân là bởi vì trong số bọn họ có rất nhiều người biết xem hàng. Hơn nữa, giá cả ở những cửa hàng ma pháp là rất dễ thương lượng.
Đi vào bên trong cửa hàng ma pháp, Đại Kim mặt dầy liền nở nụ cười. Hắn mời Trương Tiểu Hầu vào phòng nhỏ bên trong cửa hàng ngồi đợi.
Cái cửa hàng này không có ai trông coi, vắng như chùa Bà Đanh vậy! Tuy nhiên trong cửa hàng cũng có trưng bày một ít ma khí và ma cụ cùng với một ít ma thạch tiêu chuẩn.
Đại Kim để cho Trương Tiểu Hầu ngồi xuống đợi. Bản thân hắn thì đi ra phía sau, mặt nở nụ cười mờ ám thương lượng với tên chủ cửa hàng bụng phệ.
“Đem mấy cái nguỵ tinh phách giá mua vào hai trăm ngàn kia bán cho hắn đi! Nhìn bộ dáng ngu ngốc của hắn hơn phân nửa là không phân biệt được tinh phách thật giả rồi! Huống hồ, coi như hắn biết… hắc hắc!” Đại Kim thấp giọng nói.
“Tìm người của Hiệp Hội Ma Pháp tới xử lý cũng vô ích! Chúng ta sẽ nói là do hắn bảo tồn không đúng cách để năng lượng tinh phách bốc hơi mất. Chuyện này không liên quan tới chúng ta… ha ha ha!”
Lão mập đi theo Đại Kim nở nụ cười, tiếp tục nói: “Sau này nếu còn kẻ ngu hết chỗ nói như thế ở bên ngoài, hãy dẫn đến chỗ của ta nhé!”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tất cả chúng ta đều là người một nhà.” Đại Kim nói. Hai người sau khi hợp mưu một hồi, lão chủ mập liền đi lấy ba cái ngụy tinh phách mang tới.
Ngụy tinh phách thật ra cũng là tinh phách, chỉ là bởi vì cách thức thu thập không đúng hoặc là không có dùng dụng cụ bảo quản mà bị mất đi phần lớn năng lượng.
Đồ vật này chỉ có một tí xíu tác dụng, không thể so với tinh phách thật được. Chợ ma pháp cũng sẽ không bán thứ đồ này nhưng cửa hàng nhỏ thì khác…
“Hàng ở đây, tiền của ngươi trước tiên để chúng ta kiểm tra! Tiệm chúng ta nhỏ, vạn nhất ngươi lừa gạt chúng ta, lấy đồ nhưng lại đưa chúng ta tiền giả vậy thì không được rồi…” Lão chủ mập vênh vang đắc ý nói với Trương Tiểu Hầu.
“Tiền đều ở bên trong thẻ kim cương này.” Trương Tiêu Hầu thành thật nói.
“Thẻ kim cương? Đồ chơi này là không có mật mã, đi thẳng đến Ma Pháp Hiệp Hội, Liệp Giả Liên Minh là có thể lấy ra tiền sao?” Con mắt của Đại Kim đã cười híp lại.
Loại thẻ kim cương này là để Pháp Sư thuận lợi hơn trong mua bán giao dịch, không cần đăng ký thông tin, có phần giống chi phiếu. Đồ chơi này rất tốt, rất thích hợp để làm những giao dịch mờ ám!
“Ngươi lấy hàng đi, thẻ này, ta phải kiểm tra một chút!” Lão chủ mập nói.
Trương Tiểu Hầu cũng không nghĩ nhiều, đem thẻ kim cương cho hắn kiểm tra. Bản thân hắn cũng cầm lấy ba cái dụng cụ đựng tinh phách kia để kiểm tra hàng.
Thế nhưng mới vừa dùng ý niệm thăm dò vào trong, Trương Tiểu Hầu lập tức phát hiện có gì đó không được bình thường.
“Tinh phách này không phải đồ thật!” Trương Tiểu Hầu cau mày nói.
“Cái gì không thật? Rõ ràng là do ngươi không cẩn thận, để năng lượng thoát ra ngoài!” Lão chủ mập cố làm vẻ kinh ngạc.
“Trả lại thẻ kim cương cho ta.” Trương Tiểu Hầu đưa lại ba cái dụng cụ cho bọn hắn.
“Cái gì thẻ kim cương… chẳng lẽ ngươi không biết quy định giao dịch của cửa hàng sao? Nơi đây đều là khách hàng xem hàng trước, kiểm tra hàng xác nhận không có vấn đề mới đưa tiền mà! Ngươi ngay cả kiểm tra đều không kiểm, ta làm sao trả lại cho ngươi thẻ?” Lão chủ mập nói.
Trương Tiểu Hầu sắc mặt âm trầm xuống. Không nghĩ tới bọn họ lại hợp mưu lừa gạt mình!
Lão chủ mập cùng Đại Kim đều lộ ra nụ cười nham hiểm. Gã Đại Kim này là một trong những tay già đời, liếc mắt là có thể nhìn ra tiểu tử này mới ra đời non kinh nghiệm. Chẳng qua là hắn không nghĩ tới tiểu tử này có tiền như vậy, thật là một con cá lớn hiếm có nha!
Từ đầu năm tới giờ, người dễ dàng bị lừa như vậy thật là ít cmn quá rồi!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...