Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
Biên: Tiếu Diện Tà Thần
Hết thảy mọi thứ xảy đến quá đột ngột khiến cho Mạc Phàm cảm thấy chuyện này thật sự quá quỷ dị. Hắn một mặt chạy trốn, mặt khác bình tĩnh hồi tưởng chuyện này từ đầu đến cuối một lần.
Trước mắt xem ra, đám người này có lẽ không phải là người của Hắc Giáo Đình, bọn họ tìm tới mình chỉ vì thiên phú trời sinh song hệ.
Bọn họ đang thực hiện một loại thí nghiệm để nghiên cứu ra hệ mới nhưng lại không muốn để lộ chuyện này cho bất cứ ai biết. Nói cách khác, thứ gọi là hệ mới này hơn phân nửa là do tên ma quỷ Lục Niên kia tự sơn son thiếp vàng cho mình mà thôi.
Nhớ lại lần gần nhất hệ mới chân chính được sinh ra, loài người cần phải dùng thời gian rất lâu để tìm tòi. Quan trọng nhất là… hệ mới cần phải được toàn bộ giới Pháp Sư công nhận, đặc biệt là Ma Pháp Hiệp Hội.
Ma Pháp Hiệp Hội những năm gần đây chưa bao giờ công bố qua nghiên cứu có liên quan tới hệ ma pháp mới. Điều này đã nói lên rất có thể thí nghiệm kia là một loại tà thuật tàn ác lấy mạng sống con người để đánh đổi sức mạnh.
Thậm chí nó còn có thể tương tự như loại thuật nguyền rủa đáng sợ kia của Hắc Giáo Đình, biến người sống trở thành loại quái vật kinh tởm như Hắc Súc Yêu.
Phàm là thí nghiệm lấy tính mạng con người ra đánh đổi đều được gọi là tà thuật. Trong đó, loại tà thuật được hoàn thiện nhất chính là thuật luyện chế Hắc Súc Yêu do Hắc Giáo Đình nắm giữ.
Tên ma quỷ Lục Niên có đề cập tới việc thí nghiệm của hắn là từ một loài sinh vật kí sinh dị biến tìm được cánh cửa đột phá. Bởi vậy cái thứ gọi là hệ mới của hắn rất có thể chính là biến người sống thành quái vật mà thôi.
Quả thật nếu như xét lại trường hợp của Lân Bì Mẫu Yêu, loài sinh vật này nắm giữ năng lực ký sinh và lây nhiễm bằng đường máu, biến người sống thành một đám Lân Bì Yêu Binh.
Như vậy, sức chiến đấu của người bị lây nhiễm sẽ được tăng trưởng trên diện rộng... Chẳng qua điều kiện tiên quyết chính là những người này biến thân sau khi biến thân vẫn có thể giữ được lý trí hoàn hảo như lúc ban đầu.
Sau một hồi tổng kết, Mạc Phàm rút ra kết luận rằng hệ mới của Lục Niên nhất định là có liên quan tới việc biến đổi thành yêu quái.
Thậm chí cái con sinh vật ký sinh dị biến Lân Bì Mẫu Yêu đột nhiên xuất hiện kia rất có thể là từ một cái phòng thí nghiệm ma pháp bí mật nào đó trong Ma Đô trốn thoát ra ngoài!
Mạc Phàm cũng không muốn chính mình bị mang đi làm thí nghiệm. Cho dù hắn miễn cưỡng có thể được xem là một tên quái thai, vậy cũng không có nghĩa là hắn bắt buộc phải hy sinh bản thân mình để tạo phúc cho loài người.
Huống chi những thứ kia đều là lời nói một phía của Lục Niên. Có trời mới biết, liệu rằng tà thuật của hắn có cùng một đường với đám người điên Hắc Giáo Đình hay không!
“Không biết Mục Ninh Tuyết bây giờ ra sao rồi… chắc là vẫn còn gắng gượng được? chỉ mong Bạch Đình Đình có thể chiếu cố cho tính mạng của nàng…” Mạc Phàm không khỏi lo lắng nghĩ thầm trong lòng.
Tại thời điểm bị đầu độc lúc trước, Mạc Phàm đã hướng Mục Ninh Tuyết thổ lộ một ít tâm tư chôn giấu tận sâu trong lòng mình. Giống như một người uống rượu say nói lung tung, những lời kia có thể là thật, cũng có thể là do tâm tình nhất thời bộc phát ra mà thôi.
Chẳng qua bất kể là do tình cảm bộc phát hay quả thật Mạc Phàm đối với Mục Ninh Tuyết nhớ mãi không quên, cảnh tượng nàng lấy tính mạng của mình bắn ra một mũi tên để cứu mọi người thoát khỏi tử vong cận kề vẫn luôn xuất hiện trong tâm trí hắn.
Phần ân tình này chắc chắn Mạc Phàm không thể tùy tiện báo đáp được….
Tên ma quỷ Lục Niên kia, vô luận thế nào Mạc Phàm cũng phải đích thân làm thịt hắn. Một kẻ vô nhân tính như thế quả thực không nên tồn tại trên cõi đời này!
“Còn có tên Lục Chính Hà khốn kiếp kia nữa… hắn vậy mà bán đứng bọn họ lưu lại ký hiệu, kết quả đưa tới một tên cuồng sát ma quỷ…” Mạc Phàm thầm nghĩ.
“Cũng không biết Băng Tinh Sát Cung của Mục Ninh Tuyết có thuận tiện giết chết hắn hay không? Nếu như không có… vậy thì để ta tự mình moi tim của hắn ra xem, rốt cuộc là bên trong đó có chứa thứ thứ cặn bã gì!” Mạc Phàm ánh mắt trong phút chốc trở nên lạnh lẽo.
...
Sau khi Mạc Phàm chạy trốn vào trong Kim Lâm hoang thành, hắn có thể cảm giác được đám ma quỷ kia vẫn đang ở phía sau truy kích mình.
Cũng may là bọn họ tương đối e ngại một ít yêu ma cư ngụ trong tòa thành này, vì vậy đám người Lục Niên cũng không dám nghênh ngang ở trong hoang thành cưỡi Thiên Ưng phi hành. Điều này đã giúp cho Mạc Phàm có một tia hy vọng chạy trốn.
Mạc Phàm hiện tại đang hướng về một vị trí nguy hiểm trên bản đồ. Hắn chỉ có một thân một mình, hành động chắc chắn linh hoạt hơn đám người Lục Niên rất nhiều.
Thế nhưng nếu hắn cứ chơi trò trốn tìm với bọn họ thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt lại. Cách tốt nhất là mượn đám hung vật trong tòa hoang thành này làm suy giảm nhân lực của bọn họ.
“Hẳn là phương hướng này rồi… chỉ mong đám Tích Lô Cự Yêu kia vẫn còn bụng dạ ăn tráng miệng.” Mạc Phàm khẽ lẩm bẩm.
Lúc trước khi Mạc Phàm một thân một mình đi khám xét đã có lần đi nhầm vào lãnh địa của đám Tích Lô Cự Yêu này.
Đó là một vùng đất vừa khô hạn vừa giống như ao đầm, vốn là khu trung tâm của Kim Lâm thành thị trước kia. Nhưng mà hiện tại, vùng đất này đã chìm vào một vũng bùn lầy bao la vô tận, rất nhiều tòa cao ốc ở đây đều sắp chìm xuống một nửa rồi.
Có rất nhiều chủng loại yêu ma sống trong tòa Kim Lâm hoang thành này. Thế nhưng khu vực khắp nơi đều là đầm lầy kỳ quái này lại bị xem cấm địa của rất nhiều loài yêu ma.
Bởi vì nơi đây chính là địa bàn sinh sống của một loài yêu ma được coi là kẻ thống trị của toàn bộ đồng bằng Động Đình Hồ – Tích Lô Cự Yêu.
Tòa thành này lúc trước đúng là bị Tích Lô Cự Yêu bộ lạc chiếm lĩnh. Tình báo mà nhà trường phát cho bọn hắn rõ ràng không đủ chính xác.
Đám Tích Lô Cự Yêu kia vẫn chưa hoàn toàn rút khỏi Kim Lâm hoang thành, ít nhất vẫn còn một nhánh của bọn chúng vẫn còn lưu lại sinh sống ở nơi này!
Mạc Phàm hiện đang chạy về phía địa bàn của đám Tích Lô Cự Yêu. Nơi này chính là chỗ nguy hiểm nhất của Kim Lâm hoang thành đồng thời cũng là hy vọng chạy trốn duy nhất của hắn.
Phía trước, một mảng lớn ao hồ mọc đầy lau sậy đã gần trong gang tấc. Những chỗ ao bùn này so với một mảnh đất hoang bình thường không có gì khác nhau, chỉ có vài cái nóc nhà lềnh bềnh nổi lên là khiến nó lộ ra mấy phần bất thường cùng quái dị.
“Hô ~~~!”
Tật Tinh Lang bất chợt thở phì phì một hơi, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía một vũng bùn bên cạnh.
“Nơi này thì có cái gì đẹp mắt... chạy nhanh thôi nào!” Mạc Phàm mới vừa mở miệng nói, đống bùn kia lại bất ngờ động đậy.
Một cái miệng lớn mọc đầy răng nanh không chút dấu hiệu cắn tới vị trí của Tật Tinh Lang, cái cổ họng đen ngòm kia phỏng chừng có thể trực tiếp nuốt chửng cả một người trưởng thành.
Ngụy trang, quái vật này lại biết ngụy trang! Màu da của nó so với màu bùn đất giống nhau như đúc, có thể dễ dàng cùng bùn đất khô ráo xung quanh hòa thành một thể.
Thời điểm nó nằm úp sấp tại chỗ bất động, Mạc Phàm thật sự không cảm nhận được bất kỳ thứ gì ở chỗ đó, giống như chỉ là một cái ao lầy bình thường.
Cũng may là Tật Tinh Lang khả năng cảnh giác đủ mạnh, linh hoạt hướng về bên cạnh tránh đi khiến cho con Tích Lô Cự Yêu kia nhào tới cắn một phát vào hư không.
Nếu không, lấy lực cắn khủng khiếp của con Tích Lô Cự Yêu kia, Tật Tinh Lang phỏng chừng có thể bị nó trực tiếp cắn đứt thành hai đoạn.
Tích Lô Cự Yêu tổng cộng chia làm mấy cái cấp bậc.
Thấp nhất là cấp nô bộc có tên gọi chung là Tích Lô Cự Yêu. Bọn chúng có thân thể tương đương một con cá sấu trưởng thành, đầu giống thằn lằn, hai má có thể phồng lên như một cây dù, cái đuôi dài đến khoảng một phần ba chiều dọc cơ thể!
Cấp chiến tướng Tích Lô Cự Yêu thì được gọi là Cự Vong Tích Dịch, bao gồm nhiều thuộc tính bất đồng như hỏa thuộc tính, độc thuộc tính, băng thuộc tính, thổ thuộc tính...
Con Cự Vong Tích Dịch biết ngụy trang mà Mạc Phàm gặp phải rõ ràng chính là thổ thuộc tính. Thân thể của nó cùng với khung cảnh xung quanh cơ hồ hòa quyện với nhau, nếu như không có ánh mắt đặc biệt sắc bén tuyệt đối không phát hiện được.
Nếu có sinh vật nhỏ nào đó từ bên cạnh đi tới, con Cự Vong Tích Dịch này chỉ cần cắn xuống một phát, sinh vật nhỏ kia có lẽ tới lúc chết cũng không hiểu tại sao mình lại bị một cục đất sét ăn thịt mất rồi.
Hai hàm răng nanh trắng hếu của con Cự Vong Thổ Tích kia va vào nhau răng rắc. Cặp mặt vốn đang đóng chặt của nó đột nhiên mở ra, trừng to cỡ bằng nắm tay. Con ngươi hung ác tựa hồ muốn lòi ra ngoài, không nhìn thấy được một chút thần thái nào trong đó.
Tốc độ bò của nó cũng không chậm, thân thể vừa dầy vừa nặng nhanh chóng bám sát mặt đất tiến tới chỗ Mạc Phàm cùng Tật Tinh Lang.
Con Thổ Cự Vong Tích này vô cùng giảo hoạt, nó giả bộ lại cắn tới một phát. Chờ đến thời điểm Tật Tinh Lang đang nhảy sang bên cạnh né tránh, thân mình của nó chợt hất lên, cái đuôi lớn như một cái roi sắt đột nhiên hướng về chỗ Tật Tinh Lang né tránh đập tới.
Tật Tinh Lang trong quá trình nhún nhảy bị cái đuôi kia một cú quật đập bay ra ngoài, thân thể văng xa tới mười mấy mét. Mạc Phàm cũng bị phong mang quét trúng, nặng nề ngã trong một bụi lau sậy cách đó không xa.
Xương ngực của Tật Tinh Lang phỏng chừng đã bị chặt đứt mấy cây. Mới vừa rồi, Mạc Phàm đã nghe được thanh âm “răng rắc” thanh thúy vang lên rồi.
“Rống ~~! Rống ~~~!!!”
Tật Tinh Lang tức giận phát ra tiếng gầm nhỏ, hoàn toàn không để ý tới vấn đề xương cốt đứt gãy, cặp mắt ác liệt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo về phía con Cự Vong Thổ Tích kia.
“Đừng ham chiến, chúng ta phía sau còn có ma quỷ truy binh! Chúng ta nên nhanh chóng đi vào sâu bên trong, để xem liệu có nhiều con Cự Vong Thổ Tích này nữa hay không… mượn tay bọn chúng mai phục giết chết mấy người bọn hắn!” Mạc Phàm nói với Tật Tinh Lang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...