Dịch: Le Hoang (mobilepolice)
Chỉnh sửa: Hoangforever
“Cao nhân tự có diệu kế của cao nhân. Ha ha ha”
Mạc Phàm ra vẻ thần bí, cười cười nói.
“Lại còn ra vẻ thần thần bí bí. Chắn chắn, hai cái điểm thăm dò kia vừa khéo không có yêu ma nào.”
Trầm Minh Tiếu nói.
La Tống nghe thấy Trầm Minh Tiếu nói vậy, liền ngẩng đầu lên, phụ họa thêm một câu, nói:
” Nói đúng hơn là một con cũng không có.”
” Đã phế vật rồi thì cũng đừng nghĩ người khác cũng phế vật giống như các ngươi.”
Mạc Phàm không khách khí nói.
Liêu Minh Hiên nghe thấy vậy méo mặt, lạnh lùng nói:
” Ý của ngươi muốn nói chúng ta là một đám phế vật???? Ngươi tưởng ngươi có trời sinh song hệ nghĩa là ngươi ngon rồi sao??? Mạc Phàm, để ta nói cho ngươi biết, ngươi… chẳng qua cũng chỉ có vận khí tốt hơn nhiều so với đám cặn bã người bình thường kia mà thôi. Không phải lúc vận khí người cũng tốt như vậy đâu. Tới một ngày nào đó, người rồi cũng chẳng có cái quái gì cả. Con mẹ nhà ngươi chứ!”
Nghe thấy Liêu Minh Hiên chửi mình như vậy, Mạc Phàm liền kinh ngạc, mở to mắt nhìn hắn.
Rốt cuộc những thành kiến, những bất mãn của Liêu Minh Hiên đối với Mạc Phàm, vào giờ phút này một hơi nôn ra sạch sẽ. Vấn đề là cái tên thiểu năng thật sự không biết rằng lòng ghen ghét, đố kỵ của hắn đã bị phơi bày một cách trần trụi ra ngoài rồi sao?
” Muốn đánh nhau đúng không? Được. Lên đi. Ta luôn sẵn sàng chào đón. Đừng có ở đó mà sủa bậy sủa bạ như một con chó nữa.”
Mạc Phàm nói.
” Ngươi…. ngươi nghĩ rằng ta sợ người sao?”
Liêu Minh Hiên tức giận nói.
Thoáng cái, bầu không khí giữa hai người liền tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc. Khiến cho mọi người ở đây cảm thấy rất là bất ngờ.
Mục Nô Kiều cảm thấy tình hình có vẻ không đúng, liền vội vàng đi tới bên cạnh Mạc Phàm, kéo hắn lại, nói:
” Cậu cũng đừng có tức giận như vậy nữa. Quan trọng nhất vẫn là hoàn thành mục tiêu. Có chuyện gì, sau này trở về rồi giải quyết.”
Mục Nô Kiều tới bên cạnh Mạc Phàm khuyên một câu.
Nhưng khi Liêu Minh Hiên nhìn thấy hành động này của Mục Nô Kiều, hắn giống như bị chọc tức thêm vào, càng thêm tức giận hơn nữa. Dựa vào cái gì mà những nữ nhân này, ai cũng thích gần gũi với tên Mạc Phàm này vậy? Ngay cả mỹ nhân băng sơn Mục Ninh Tuyết kia, hình như nàng ta cũng có một mối quan hệ mập mờ đối với cái tên này. Mặc dù, cái tên này từ đầu tới chân vẫn luôn tản mát ra hơi thở của một tên lưu manh đầu đường xó chợ. Nhờ có vận khí tốt nên mới nhặt được thiên phú hơn người kia. Thế nhưng đã nghĩ rằng hắn là đệ nhất thiên hạ rồi sao??? Rốt cuộc, lúc này Liêu Minh Hiên cảm thấy hắn quả thực không thể nào chịu đựng nổi tên này nữa rồi!!!
” Đi! Chúng ta ra ngoài. Ai thua người đó trực tiếp cút về trường học. OK!”
Liêu Minh Hiên tức giận đến nỗi thở hồng hộc, đi ra bên ngoài trước chờ Mạc Phàm.
” Tiếp tới cùng.”
Mạc Phàm cũng không muốn đôi co với mấy loại tiểu nhân, tiện nhân này làm gì cho mệt. Cứ đánh bọn chúng một trận rồi tính sau. Dù sao, hắn có đánh bọn chúng tàn phế thì cũng đã có Bạch Đình Đình chữa lành lại rồi.
“Các ngươi, quậy đủ chưa.”
Lục Chính Hà quát to lên. Trong thoáng chốc, tiếng của hắn vang vọng khắp giáo đường.
Sau đó, Lục Chính Hà chạy tới bên cạnh Liêu Minh Hiên, lôi hắn trở lại.
Nhưng Liêu Minh Hiên thì mặc kệ Lục Chính Hà, trực tiếp chỉ thẳng vào mặt hắn, mắng:
” Ngươi nghĩ ngươi là ai vậy? Là lão đại ở đây sao? Nghĩ mình là lão đại thì có quyền khoa tay múa chân với người khác sao? Nghĩ người có đại ca làm trong quân đội, là có thể ra oai với mọi người sao? Ta thích đấu với ai thì ta đấu, ngươi làm gì được ta nào, quản ta sao?? Cái loại suốt ngày ở trong học phủ Đế Đô làm bộ làm tịch, nghĩ rằng ta đây là giỏi lắm mà cũng dám quản ta sao?? Bố mày khinh. Ở trước mặt Mục Ninh Tuyết thì chẳng khác gì một con chó Nhật ve vẩy, cụp đuôi lấy lòng mà cũng dám trước mặt đại ca ta đây vênh vênh váo váo??”
Lời này vừa nói ra, mọi người liền lâm vào một mảnh thổn thức.
Còn sắc mặt Lục Chính Hà thì lúc trắng lúc xanh. Hắn muốn khuyên bảo hai người này. Ai mà biết được cái tên Liêu Minh Hiên này không khác gì một con chó điên vậy. Tới ngay cả hắn, mà tên này cũng dám mắng.
Huống hồ câu nói sau cùng kia, có thể nói là đã nói trúng tim đen của hắn. Khiến cho Lục Chính Hà khó chịu tới cực điểm.
” Người có phải cũng phát điên rồi đúng không? Có tin ta cũng đem ngươi trói lại hay không??”
Lục Chính Hà thẹn quá hoá giận nói.
” Trói ta? Ha ha ha. Buồn cười quá đi mất. Đến ngay cả Minh Thông còn dám thô bạo đối với nữ nhân mình thích như vậy. Còn ngươi? Ngươi làm được cái gì?? Ở trước mặt Mục Ninh Tuyết ngay cả rắm cũng không dám thả. Từ lúc nào đại thế gia lục quân nhà các ngươi sinh ra một tên hèn nhát như ngươi vậy???”
Liêu Minh Hiên mặt đỏ tía tai mắng.
Lục Chính Hà bị chửi tới nỗi trợn tròn mắt lên nhìn Liêu Minh Hiên. Hắn không khỏi quay sang nhìn Mục Ninh Tuyết một cái, xem nàng có phản ứng gì hay không.
Thế nhưng, Mục Ninh Tuyết vẫn vô cảm, lạnh lùng như cũ. Trong ánh mắt nàng hiện ra vài phần chán ghét đối với tên Liêu Minh Hiên này. Lúc trước nàng cảm thấy cái tên Liêu Minh Hiên này lòng dạ hẹp hòi. Quả nhiên đúng như nàng nghĩ.
“Hứa Đại Long, Tiểu Phong, hắn cũng bị điên rồi, trói hắn lại.”
Lục Chính Hà nói.
” Còn hai người các ngươi nữa, sao nghe lời hắn như một con chó ngoan vậy?? Các người cam tâm tình nguyện làm chó cho người khác sai khiến như vậy sao??”
Liêu Minh Hiên nói.
“……..”
Hai người Hứa Đại Long và Tiểu Phong nghe thấy như vậy, cũng cạn con mẹ nó lời. Nằm im mà cũng trúng đạn là sao???
Bất kể như thế nào, cảm xúc Liêu Minh Hiên lúc này quả thật có chút hung bạo. Vì vậy, mọi người đành phải trói hắn lại. Sau đó, dùng vải bịt miệng hắn lại. Để cho cái miệng này không nói ra những lời đâm vào tim đen của người khác kia.
……………….
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?? Minh Thông thì đột nhiên ra tay với Bạch Đình Đình. Liêu Minh Hiên thì chửi mắng Lục Chính Hà???”
Bành Lượng ngồi bên cạnh đống lửa, rụt cổ nhỏ giọng hỏi.
” Tao cũng không biết nữa. Có lẽ mấy lần trải qua nguy hiểm tới tính mạng. Khiến cho áp lực trong lòng mọi người tăng cao. Vì vậy, những suy nghĩ thầm kín từ trong đáy lòng mọi người vào lúc này mới tuôn trào ra hết chăng?”
Triệu Mãn Duyên nói.
” Nhiệm vụ lần này chắc không tiến hành được nữa rồi.”
“Haizz, không hoàn thành được rèn luyện dã ngoài. Những tư chất nguyên chúng ta có được từ chủ giáo khu kia sẽ bị cắt bớt đi.”
Lúc trước, mọi người còn quây quần bên nhau quanh đống lửa hồng. Cùng nhau hàn huyên, nói chuyện với nhau về một vấn đề nào đó. Hoặc là nghe Bành Lượng kể mấy câu chuyện về việc hắn đi trêu chọc mọi người kia. Mặc dù mấy câu chuyện này khá là nhàm chán. Nhưng ở bên nhau rất là vui vẻ. Lúc này thì khác, mỗi người một mảnh, mỗi người có một cảm xúc riêng. Người quen biết nhau thì đứng lại một chỗ với nhau. Cả đội ngũ trong thoáng chốc biến thành từng cái nhóm nhỏ.
Hai người Mạc Phàm và Triệu Mãn Duyên đứng cùng một chỗ. Triệu Mãn Duyên nhướng mày hỏi Mạc Phàm lúc nào thì đem Bạch Đình Đình đoạt tới tay. Mạc Phàm cũng không biết trả lời làm sao.
Mới vừa trò chuyện được mấy câu. Mục Ninh Tuyết lạnh lùng kia đã tiêu sái đi về phía này. Nàng lạnh lùng nhìn Triệu Mãn Duyên một cái, sau đó quay sang nhìn Mạc Phàm.
Triệu Mãn Duyên cũng là người thức thời, cười ha ha nói:
“Các cậu nói chuyện với nhau đi. Tôi đi xem thương thế của Tống Hà một chút.”
Mạc Phàm nhìn Mục Ninh Tuyết mà cảm thấy khó hiểu, nghi hoặc ở trong lòng.
Quả thật, Mục Ninh Tuyết là một người con gái vô cùng xinh đẹp. Nàng có khuôn mặt xinh đẹp, tuyệt mỹ, nhìn hoài mà không thấy chán. Hơn nữa, xung quanh nàng còn tỏa ra tuyết trắng lờ mờ. Khiến cho con người nàng càng thêm thoát tục, càng thêm xinh đẹp hơn. Đẹp tới nỗi, ai nhìn thấy nàng cũng nghĩ nàng từ trong bức tranh bước ra ngoài vậy.
” Cậu phát hiện ra điều gì sao?”
Mục Ninh Tuyết mở miệng nói trước. Trong ánh mắt hiện ra sự cơ trí.
” Phát hiện cái gì?”
Mạc Phàm không hiểu, hỏi lại.
“Có cái gì đó không đúng.”
Mục Ninh Tuyết nói.
” Không phải đâu. Ai cũng đều có một mặt tối trong sâu thẳm tâm hồn của mình. Tên Minh Thông kia vốn đã háo sắc sẵn rồi. Dưới áp lực lớn, hắn không chịu nổi, nên mới phát tiết ra ngoài như vậy. Liêu Minh Hiên thì lòng dạ hẹp hòi, chỉ thấy mặt xấu xa của người khác mà thôi. Hắn cũng chỉ nói thật những điều trong lòng hắn ra mà thôi.”
Mạc Phàm đem hai tay ra sau ót gối lên, thờ ơ nói.
” Còn một người không được bình thường nữa.”
Mục Ninh Tuyết nói.
” Ai nữa?”
” Bạch Đình Đình. Quan hệ giữa cậu và nàng ta có lẽ cũng chưa có phát triển tới trình độ như vậy đi. Ở trước mặt nhiều người như vậy, cô ấy lại đi ôm cậu. Tớ cảm thấy cô ấy cũng không có yếu đuối tới như vậy đi.”
Mục Ninh Tuyết nói tiếp.
” Cô ấy thầm mến tớ từ lâu. Chuyện này cũng bình thường thôi mà. Lúc trước cậu cũng như vậy còn gì. Rõ ràng đang yên đang lành, đột nhiên bảo muốn bỏ nhà đi cùng tớ.”
Mạc Phàm cười ha ha nói.
“Lúc đó còn nhỏ, không hiểu chuyện.”
Mục Ninh Tuyết thản nhiên nói.
” Nhưng tớ đã đồng ý với cậu rồi.”
Mạc Phàm nói.
“Xin lỗi...”
Mục Ninh Tuyết nghe thấy vậy, khuôn mặt liền ảm đạm đi mấy phần. Nàng biết chuyện đó đã khiến cho gia đình Mạc Phàm gặp phải đả kích trầm trọng.
” Không cần xin lỗi đâu. Cho dù lúc này, cậu có nói câu đó với tớ, vẫn muốn rời khỏi Mục Gia cùng với tớ. Tớ vẫn trả lời đồng ý như cũ.”
Mạc Phàm cười cười nói. Trong nụ cười cũng không có mang theo quá nhiều tình cảm ngổn ngang, xáo trộn.
” Chúng ta đều đã trưởng thành rồi. Đừng có đùa giỡn như vậy nữa.”
Mục Ninh Tuyết cũng không có phản ứng gì. Vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh như cũ. Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với nàng, mà khiến cho nàng thờ ơ, lạnh nhạt với tất cả mọi thứ như vậy….
” Tớ không có nói đùa. Năm đó, cậu vì muốn chạy trốn khỏi sự quản thúc của gia tộc. Tớ liền đồng ý với cậu. Cậu có biết vì sao không?”
Mạc Phàm nhìn vào đôi mắt băng lãnh của nàng hỏi một câu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...