Toàn Chức Pháp Sư





Người dịch: Hoangforever

Chỉnh sửa: Le Hoang

Mạc Phàm nhìn mấy thằng mặc quần áo đẹp đẽ này. Rất hiển nhiên trên người mấy tên này tỏa ra hơi thở ma pháp.

Vẻ mặt mấy tên này có vẻ cũng cảnh giác, nhìn về phía Mạc Phàm. Trong đó có một tên khá là trẻ tuổi có sống mũi vô cùng cao bước về phía trước một bước, nói:

“Ma pháp sư, đừng xen vào chuyện của chúng ta. Nữ nhân này đối với Vương chúng ta…đối với thiếu chủ chúng ta bất kính. Chúng ta cũng không phải muốn làm khó nàng. Chỉ cần nàng chịu xin lỗi thiếu chủ nhà chúng ta là được.”

“Muốn dùng vũ lực sao? Lại còn bảo hắn là thiếu chủ?? Ta thấy cái tên đó chính là một tên nhị thế tổ rảnh rỗi sinh nông nổi.”

Ngải Đồ Đồ lập tức nói.

*Nhị thế tổ: ý chỉ người có một chút tiền chỉ biết tiêu xài hưởng lạc hay là chỉ con nhà giàu sống phóng túng.

“Bọn họ là ai vậy?”

Mạc Phàm nhìn kỹ từng tên một trong đám này thì phát hiện ra mặc dù bọn họ có khuôn mặt người châu Á. Nhưng viền mắt lại khá to, nhìn rất giống người Đông Nam Á.

“Tôi cũng không biết.”

Ngải Đồ Đồ làm bộ mặt ngây thơ vô số tội nói.

Mạc Phàm cũng hết chỗ nói với nữ nhân này rồi. Đã không biết thân phận đối phương thế mà xông vào đắc tội cho bằng được.

“Chúng ta cũng rất là khách khí rồi. Nếu như không có cách nào thỏa thuận được… vậy thì đừng trách chúng ta….”


Tên nam tử có sống mũi cao nói.

Nói xong, trên người hắn liền tỏa ra hơi thở ma pháp càng thêm mãnh liệt. Hơi thở này mang theo vài phần sóng nhiệt màu đỏ khiến cho không khí lạnh và khô ráo ở trong này cũng nóng dần lên.

Mấy tên còn lại cũng như vậy, đều là những ma pháp sư có thực lực không thấp. Bọn họ hình như cũng không bận tâm tới mấy người đi đường trên phố…

“Tiểu huynh đệ Thẩm Phán Hội. Chúng ta lại gặp nhau rồi. A, tại sao lại có chấn động ma pháp???”

Khi đối phương tính động thủ, một đại thúc trung niên cười, chào hỏi Mạc Phàm một tiếng.

Mạc Phàm quay đầu lại, phát hiện ra Quách Lập Ngữ – một Giám định sư khi xưa giám định cho hắn ở Hiệp hội Ma pháp.

“Thì ra là Quách đại sư, lâu rồi mà ngài vẫn còn nhớ rõ tôi như vậy.”

Mạc Phàm cười cười nói.

Mạc Phàm nhớ ngày trước khi hắn tới giám định, vị giám định sư này có vẻ xa cách với hắn. Tại sao lúc này lại nhiệt tình tới như vậy.

“Thẩm Phán hội???”

Tên nam tử trẻ tuổi có sống mũi cao ngay lập tức liền nhíu mày lại. Hắn quay lại liếc mắt nhìn mấy người khác một cái.

Hình như vô cùng kiêng kỵ Thẩm Phán hội. Bọn họ cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp xoay người rời đi luôn. Mấy chuyện kia liền bỏ qua không có truy cứu nữa.

Mạc Phàm nhìn thấy mấy người Đông Nam Á tự nhiên rời đi, càng thêm mơ hồ khó hiểu hơn. Rất có thể bọn họ nhập cư trái phép vào đây. Nếu không tại sao khi nghe tới Thẩm Phán hội, bọn họ liền bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ như vậy.

“Có chuyện gì xảy ra sao?”

Quách Lập Ngữ hỏi.


“A. Gặp phải người quen ý mà. Vậy 2 người cứ nói chuyện đi. Tôi đi trước đây.”

Từ đôi mắt Ngải Đồ Đồ liền hiện ra sự giảo hoạt, nói cũng chưa có nói hết thì đã chạy đi chỗ khác rồi.

Mạc Phàm nhìn mà càng thêm mơ hồ hơn nữa. Nhưng hắn cũng lười đuổi theo hỏi. Hắn cũng bận rộn lắm rồi, hơi sức đâu mà đi quản mấy chuyện tạp nham của cô nàng Ngải Đồ Đồ này.

“Tôi không phải là người của Thẩm Phán hội. Người giới thiệu ta tới cũng chỉ là lão sư của tôi mà thôi.”

Mạc Phàm lúng túng giải thích.

“A. A. Thì ra là như vậy….Đúng rồi. Lúc trước ta có gặp lại lão sư Đường Nguyệt. Tu vi của nàng lúc này cũng khiến cho lão nhân như ta đây phải cảm thấy…. hổ thẹn nữa là.”

Quách Lập Ngữ cảm khái nói.

“Cô ấy có tới Thượng Hải?”

Mạc Phàm nói.

“Đúng vậy. Nàng bảo ta tìm một loại Ngọc Thạch. Đúng thật là kỳ lạ! Nàng bảo ta tìm cái loại Ngọc Thạch có lực hấp dẫn rất lớn với Xà Tộc này làm cái gì không biết? Đeo thứ này ở trên người rất là nguy hiểm.”

Quách Lập Ngữ nói.

Mạc Phàm cũng nhớ ra Đường Nguyệt từng nói rằng nàng sẽ tới Thượng Hải. Nhưng tại sao nàng lại không liên lạc với hắn chứ??

Lúc trước, cách đây cũng khá là gần, Mạc Phàm cũng từng thử gọi điện cho Đường Nguyệt. Nhưng chỉ có âm thanh nhắn lại từ bên kia báo tới mà thôi. Thường như vậy chứng tỏ nàng đang có nhiệm vụ.

Xà Ngọc Thạch?


Rốt cuộc Đường Nguyệt đang làm cái nhiệm vụ gì vậy? Tại sao phải dùng tới đồ vật kì quái này??

“Lần sau nếu như muốn Thức Tỉnh thì có thể tới tìm ta. Hmmm. Ta chắc chắn sẽ dùng nguyên liệu tốt nhất dành cho cậu.. A, lần sau thức tỉnh, không phải là cậu sẽ trở thành Cao cấp Ma pháp sư tôn quý hay sao.”

Quách Lập Ngữ nói.

“Được. Được. Vậy cảm ơn ngài trước vậy.”

Mạc Phàm gật đầu.

……………..

Vừa mới bế quan đi ra ngoài xong, đã gặp phải chuyện kỳ quái rồi. Đầu tiên là gặp phải một đám người Đông Nam Á sợ Thẩm Phán hội. Tiếp theo lại nghe thấy Đường Nguyệt đang làm một cái nhiệm vụ thường xuyên kỳ quái nào đó.

Kệ mẹ nó đi. Những chuyện như thế này cũng không phải là chuyện hắn lo được.

Trở về phòng, Mạc Phàm phát hiện ra Mục Nô Kiều đang ngồi minh tu một mình trên ghế salon. Một con người chưa bao giờ Minh tu trong cái đại sảnh này.

Nữ nhân này chắc đã từng tập qua yo-ga. Tư thế ngồi vô cùng ôn nhu. Bộ quần áo ôm trọn bộ ngực cho tới eo. Rồi tới đường cong mỹ miều khiến cho người khác phải thất thần….

Nhìn tới đôi chân thon dài, trắng nõn, thẳng tắp, trơn bóng, tròn xoe, vô cùng mịn màng kia mà xem! Chẹp Chẹp!!!

Sách sách, cái đôi chân này mà cho mình thì.. chẹp chẹp… có thể chơi hẳn một năm!

Mục Nô Kiều có lẽ cảm giác được có người trở về. Bất quá nàng nghĩ rằng có lẽ là Ngải Đồ Đồ, hoặc cũng có thể là do nàng tu luyện tới thời điểm quan trọng, cho nên vẫn đắm chìm trong tu luyện.

Rất nhanh, Mạc Phàm liền phát hiện ở trên cổ tay Mục Nô Kiều có một vòng tay sáng bóng rất là đặc biệt đang lưu chuyển. Vòng tay lúc sáng lúc tối. Giống như hòa chung với tần số hô hấp của Mục Nô Kiều kia vậy.

“Tinh Vân ma khí sao?”

Mạc Phàm kinh ngạc nhìn nàng.

Một Tinh Trần ma khí có phẩm chất cao một chút đã vô cùng cao quý rồi. Ngày trước, cả Bắc Thành cũng chỉ có một mình Mục Ninh Tuyết là có trong tay một Linh cấp Tinh Trần ma khí.

Mà trong tay Mục Nô Kiều lúc này chính là Tinh Vân ma khí mang lại hiệu quả tẩm bổ Tinh Vân. Mặc dù hắn không có cách nào phán đoán ra được cái này có phẩm chất như thế nào. Nhưng Mạc Phàm phát hiện ánh sáng phát ra và sự ôn hòa tỏa ra của nó không thua kém gì Tiêu Nê Thu của hắn.


Rốt cuộc Mục Gia có nhiều tài sản tới mức nào vậy?? Thế mà bọn họ lại có thể đem một đồ vật quý giá như vậy tặng cho một cô gái còn chưa tới 20 tuổi!

Thật ra thì sau khi kết thúc kỳ nghỉ đông trở về, Mạc Phàm nhận thấy tu vi Mục Nô Kiều tăng lên một phạm vi lớn. Lúc ấy hắn cũng không dám xác định chắc chắn. Nhưng lúc này hắn có thể khẳng định, cảm giác lúc đó của hắn là đúng.

“Cao thủ đều tiếp xúc hết với mình a.”

Mạc Phàm cảm thán một tiếng.

Mặc dù hắn biết mình chiếm được cơ hội tẩy lễ trong Tam Bộ Tháp khiến cho thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh. Thế nhưng Mục Nô Kiều này, xuất thân từ đại thế gia, thực lực cũng tăng lên mạnh mẽ giống như hắn vậy. Mà nàng thì lại tiếp xúc với hắn. Hắn chẳng qua cũng chỉ là một tên thường dân bị người khác bỏ lại sau lưng mà thôi. Cho nên thực lực hắn tăng mạnh lên cũng không có nghĩa hắn có thể bóp chết, đè ép được đám người xuất thân từ đại thế gia này.

......

Hiển nhiên Mục Nô Kiều tu luyện điên cuồng như vậy là vì muốn đột phá tu vi của mình để chuẩn bị cho kiểm tra Chủ giáo khu. Nàng muốn vào Chủ giáo Khu với tư cách một sinh viên xuất sắc.

Mạc Phàm cũng hiểu cái đám địch nhân đông đảo kia của hắn đang chờ hắn ở trong kỳ kiểm tra Chủ Giáo Khu tàn khốc. Lại càng chưa kể tới chuyện cái đám thủ hạ Hắc Ám Giáo Đình kia lúc nào cũng có thể ra tay sát hại hắn.

Mạc Phàm cũng không có lười biếng. Hắn lên sân thượng tu luyện.

Hắn vừa mới tiến vào chưa được bao lâu. Mục Nô Kiều ở trên ghế salon, lông mi xinh đẹp nhẹ nhàng động. Một đôi mắt xinh đẹp giống như bảo thạch liền chậm rãi mở ra.

Nàng nhìn lên cái sân thượng nơi Mạc Phàm đang tu luyện, khẽ cắn môi một cái, nói thầm: Tu vi tên này tại sao tăng lên nhanh như vậy?

Thật ra Mục Nô Kiều có chút không cam lòng. Nàng đã dựa vào tư chất nguyên khổng lồ của Mục Gia. Có thể nói chỉ cần có thể khiến cho tu vi của nàng tăng lên thêm nữa, Mục Gia chắc chắn sẽ nghĩ hết biện pháp giúp đỡ nàng.

Mà cái tên Mạc Phàm này rõ ràng không có gì cả. Tại sao về phương diện tu vi hắn luôn giữ vững tốc độ tu luyện ngang bằng với nàng?

Lôi hệ Tinh Vân của hắn, chắc chắn đã đạt tới cấp 2 Tinh Vân.

Còn Hệ triệu hoán của hắn có lẽ cũng đã đạt tới Trung cấp rồi.

Mình cần phải cố gắng thêm nữa mới được. Không có Mục gia chống đỡ phía sau, e rằng mình không phải là đối thủ của hắn!

Mục Nô Kiều lại nhắm hai mắt lại, tiếp tục tiến vào Minh tu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui