Hình như nó không có màu sắc thì phải!
Sau khi Mạc Phàm cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa. Hắn phát hiện ra một điều rằng hệ này quả thật không có màu sắc?
Nó trong suốt!
Hắn có thể thấy nó. Bởi vì hắn rõ ràng cảm nhận thấy ở nơi hỗn độn kia có đường viền của một mảnh Tinh Trần. Nhưng nó gần như trong suốt. Nói nó không có màu sắc là sai…. bởi vì thỉnh thoảng nó lại phát ra ánh sáng trong suốt rực rỡ không khác gì ánh trăng!
Đây là hệ gì vậy?
Mạc Phàm đột nhiên không hiểu nó là cái gì!
......
” A! Người đã tỉnh lại rồi a?”
Ở bên ngoài cửa, nữ thực tập sinh tên là Tiểu Miên tự tiện mở cửa ra thì thấy Mạc Phàm đã Thức tỉnh xong từ lâu rồi. Thấy vậy, cô nàng cong cái môi nhỏ nhắn của mình lên rồi nói.
” Giỏi lắm! Xong rồi thì nhanh ra ngoài đi. Để ta còn chuẩn bị phòng cho một vị Ma Pháp Sư do Thẩm Phán viên giới thiệu tới nữa. Người cũng…. A! Tại sao người Thức tỉnh lại không có màu sắc gì vậy….”
Vẻ mặt của cô nàng thực tập sinh Tiểu Miên liền hiện ra sự kinh ngạc khi nhìn thấy Thức tỉnh thạch.
Ở bên kia, Quách Lập Ngữ khi nghe thấy đồ đệ của mình hét lên đầy kinh ngạc thì cũng đứng dậy chạy sang phòng Thức tỉnh nhìn thoáng qua.
Khi hắn thấy trên hòn đá Thức tỉnh kia không có bất kỳ màu sắc gì, thỉnh thoảng bên trong nó lại lóe lên một tia sáng trong veo như ánh sáng mặt trăng. Lúc trước hắn đang đau đầu vì cái vấn đề hóc búa kia thì lúc này trên khuôn mặt của hắn liền hiện ra sự ngạc nhiên.
Thằng này….thằng công tử bột này có vận may chó chết gì vậy. Hắn đỏ đến nỗi Thức tỉnh ra được – hệ Triệu hoán!
Hầu hết, vào lần Thức tỉnh đầu tiên, tất cả mọi người hầu như Thức tỉnh ra hệ Nguyên Tố. Nếu như có một ai đó Thức tỉnh ra hệ khác chẳng hạn như Bạch Ma Pháp, Hắc Ma Pháp, Không gian Ma Pháp thì người này chắc chắn được Thượng Đế ân sủng rồi. Dù sao hệ đầu tiên Thức tỉnh cũng chính là hệ chủ tu. Mà đã là chủ tu hệ thì thời gian tu luyện, thời gian kết nối hạt sao sẽ nhiều hơn. Cho nên chắc chắn chủ tu sẽ tinh thông hơn so với thứ tu, phụ tu.
Vốn Quách Lập Ngữ nghĩ rằng cái thằng này mà Thức tỉnh ra Lôi hệ thì 100% hắn sẽ được họ hàng dùng kiệu 8 người khiêng về. Ai ngờ nửa đường cái thằng này lại đổi sang Ám Ảnh hệ. Ám Ảnh hệ không thấy đâu mà hắn lại ra được một hệ khác. Đó chính là Hệ triệu hoán!
Nếu làm một cái bảng xác xuất cho lần Thức tỉnh hệ đầu tiên thì số người ra được Nguyên Tố hệ có tỷ lệ cao nhất. Sau đó mới tới Hắc ma pháp và Bạch ma pháp. Cuối cùng Không gian ma pháp là có tỷ lệ thấp nhất.
Thế nhưng cái thằng công tử này lần Thức tỉnh đầu tiên đã ra được hệ Triệu hoán. Hắn nắm hệ này trong tay thì chỉ cần hắn gật đầu đồng ý, chắc chắn các thế lực lớn sẽ cưng chiều hắn như bảo bối. Nếu như tính sang giá tiền thì giá của nó cao tới nỗi người khác nhìn thấy tâm muốn nhảy lên.
” Đây là hệ Triệu hoán… hừ hừ, tiểu tử nhà người đỏ lắm. Nhà người đầu tư có 10 vạn mà lúc này đã lời to rồi.”
Quách Lập Ngữ mở miệng nói, thế nhưng hắn lại thấy Mạc Phàm vẫn đang còn ngốc trệ đứng ở đó không có phản ứng gì.
Lúc này, Mạc Phàm há to miệng, nhìn Quách Lập Ngữ với vẻ mặt không thể tin nổi.
Hệ Triệu hoán, thì ra là hệ Triệu hoán!!
Tới bây giờ, Mạc Phàm vẫn không thể nào quên được hình ảnh mấy vị thuộc hạ của huấn luyện viên trưởng Trảm Không khống chế bầy Thiên Ưng bay theo Trảm Không trên bầu trời Bắc Thành. Hình ảnh kia rất là tráng lệ và đẹp đẽ. Mà bầy Thiên Ưng kia hình như là do hệ Triệu hoán triệu hồi ra!!
Hắn vẫn luôn tưởng tượng ra cảnh một ngày nào đó, hắn cưỡi trên một con mãnh thú rất là đẹp trai, anh tuấn bay trên đường phố thành thị. Không ngờ mộng tưởng này của hắn lại sắp thành hiện thực.
Hạnh phúc này tới đột ngột quá rồi. Nếu như Đường Nguyệt ở đây lúc này thì…. Mạc Phàm cho dù bị Đường Nguyệt đánh tới chết đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ ôm nàng vào lòng, rồi hôn nàng tới tấp.
Còn nữa, nếu như hắn đem tin tức hắn thức tỉnh ra Ám ảnh hệ và Triệu hoán hệ cho cái lão già Mục Trác Vân khốn khiếp kia biết. Thì không biết cái lão bại hoại này có đóng gói mỹ nhân Mục Ninh Tuyết đưa cho hắn hay không??
Chuyện này có lẽ dễ xảy ra lắm!!
Có con rể 4 hệ, người đặc biệt như thế này đào ở đâu ra??
………………
“Giỏi lắm! Giỏi lắm! Thức tỉnh xong rồi thì nhanh biến đi cho khuất mắt ta. Ta còn nhiều việc phải làm lắm.”
Quách Lập Ngữ thấy có nhiều người tới, liền khoát tay áo bắt đầu đuổi khách.
” Vâng, vâng! Cám ơn ngài nha!”
Lúc này, Mạc Phàm chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để bình phục cảm xúc của mình lại.
” Người đã Thức tỉnh ra hệ đặc thù. Nếu như không có gắng thì không khác gì cặn bã. Huống hồ tuổi tác của người cũng đã lớn rồi. Nếu như so sánh với người khác thì người chậm hơn họ không biết bao nhiêu lần. Cho nên, người không cần phải quá hưng phấn tới như vậy.”
Quách Lập Ngữ nói.
Mạc Phàm nghe lão nói mà không hiểu đầu đuôi ra sao cả. Hắn không hiểu tại sao Quách Lập Ngữ lại bảo tuổi tác của hắn lớn???
Đường Nguyệt từng nói rằng hắn mới từng này tuổi đã bước chân vào Trung cấp Ma Pháp Sư thì ở trong cái đất Thượng Hải này cũng được xem là một nhân vật rất là ” Trâu Bò” rồi. Mà theo như lời lão Quách Lập Ngữ này nói, chẳng lẽ nhãn giới của hắn còn cao hơn???
Cũng phải! Thế mới gọi là Ma đô chứ! Vùng này địa linh nhân kiệt. Cho nên Trung cấp Ma Pháp Sư ở nơi này cũng không phải là chuyện….
Mạc Phàm cũng không nhiều lời, liền rời đi ngay lập tức.
Hắn vừa bước chân ra khỏi cửa. Thì vị tiểu thư mặc áo sườn xám lúc trước liền dẫn tới một người mập mạp nhìn thì có vẻ ít tuổi nhưng khuôn mặt có vẻ già.
Mạc Phàm cũng không có để ý tới hắn. Hắn vừa đi, vừa nhảy nhót tung tăng rất là vui vẻ.
………….
Quách Lập Ngữ vừa thấy tên mập mạp này tới. Trên khuôn mặt liền hiện ra nụ cười. Hắn vừa chào hỏi, vừa phân phó Tiểu Miên bên cạnh đi pha trà:
” A! Người có phải là Trung cấp Ma Pháp Sư do cô nương Đường Nguyệt giới thiệu tới…. tên là Mạc Phàm phải không?”
Tên mập mạp kia nghe thấy vậy, trên khuôn mặt liền hiện ra sự mờ mịt. Hắn sờ sờ lỗ mũi nói:
” Ta tên là Dương Đại Hải.”
Sư Phụ Quách Lập Ngữ và cô thực tập sinh Tiểu Miên nghe thấy vậy liền há hốc mồm nhìn nhau. Trên khuôn mặt cả hai lúc này không biết nên dùng từ ngữ nào để có thể diễn tả cảm xúc lúc này.
Qua một lúc lâu, cô thực tập sinh Tiểu Miên mới lấy lại được bình tĩnh, nói một cách rất là yếu ớt:
” Sư phụ, ta… có phải ta tính sai người hay không?”
Quách Lập Ngữ gật đầu với một vẻ mặt cứng ngắc, nói:
” Hình như là….!”
” Người kia….Vậy là hắn tới để Thức tỉnh lần 2.”
Cô thực tập sinh Tiểu Miên nói.
” Quả nhiên từ xưa tới nay người Thẩm Phán đưa tới toàn là yêu nghiệt. Còn trẻ như vậy, thế mà đã là Trung cấp Ma Pháp Sư rồi…. Thức tỉnh lần 2 còn ra hệ Triệu hoán. Quách Lập Ngữ ta triệt để bái phục!”
Quách Lập Ngữ thở dài, nói một câu cảm thán!
Mà vị tiểu thư mặc áo sườn xám kia cũng không biết hai thầy trò này đang trong tình huống nào. Nàng thấy hai người họ không bảo gì mình nữa, liền quay trở lại đại sảnh.
Mà cái tên Đương Đại Hải ngồi ở ghế chờ đợi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
” Có phải người là do bên Dương Gia nhờ ta thức tỉnh ra Lôi Hệ đúng không?”
Quách Lập Tử nhìn thoáng qua tên mập mạp một chút, rồi hỏi một câu.
” Đúng vậy! Là ta.”
Đương Đại Hải nhúc nhích khiến từng thớ thịt trên người rung lên, trả lời.
” Tiểu Miên, dẫn hắn vào phòng Thức tỉnh.”
” Sư phụ, không phải người bảo ta đi pha trà sao?”
“Trà, trà cái gì!!! Đừng có lãng phí trà hảo hạng của ta.”
Quách Lập Ngữ mắng một câu xong rồi đi làm việc khác.
Tên Dương Đại Hải kia nghe thấy vậy liền vỡ mộng.
Tại sao vị Thức tỉnh sư này lúc trước có bộ dạng hiền hòa, chân thành mà bây giờ chuyển sang bực tức như kiểu nhà hắn nợ vị Thức tỉnh sư này 500 vạn vậy? Cha của mình không cho người ta thêm tiền à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...