Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

...

Vi Nghiễm đơ hình mấy phát mới trở lại ổn định tinh thần.

“Không có việc gì liền bỏ qua, nàng vẫn còn rất tốt, ta có thể chuyển lời giúp ngươi". Mạc Phàm nói với Vi Nghiễm.

“Tốt tốt, người trẻ hành xử như vậy, xem như các ngươi đều đã trưởng thành rồi, ta lấy thế hệ các ngươi làm kiêu ngạo”. Tiêu Viện Trưởng cười to nói rằng.

“Được rồi, chuyện này Thánh Thành cũng không truy cứu, lỗi cũng không phải thuộc về Vi Nghiễm, hắn đã lẫn trốn suốt thời gian qua, bản thân đồng dạng là nạn nhân”. Hoa Triển Hồng bây giờ tâm tình vui vẻ hơn rất nhiều.

“Ngài và hắn không phải chỉ đến đây để nói chuyện này chứ?” Mạc Phàm không vui nói.

Mạc Phàm không có hứng thú bàn tiếp về chuyện này, nếu thực sự khi đó Mục Ninh Tuyết xảy ra chuyện gì ở Nam Cực, dù Vi Nghiễm chỉ là làm theo mệnh lệnh, hắn cũng trực tiếp giết chết.

“Ta nhận đại địa nhụy hỏa của ngươi, giờ đây ta trả lại một cái hỏa hệ đại địa kết tinh khác lấy được ở Bắc Âu, ta đã tìm nó suốt thời gian qua, tuy nói là lẩn trốn nhưng ta vẫn luôn theo dõi tin tức về ngươi, đây là một chút thành ý, xin hãy nhận lấy!" Vi Nghiễm vừa nói vừa lấy ra hỏa hệ kết tinh đưa cho Mạc Phàm

"Vật này... ta không nhận, tốt hơn các ngươi hãy đem tặng cho một cái thành trấn nào đó, để lại có thêm một cái thành thị bên trong quốc gia càng tăng một điểm sinh cơ!!" Mạc Phàm bất ngờ nói rằng.

Vi Nghiễm vừa nghe xong lời này, gương mặt trở nên có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ Mạc Phàm còn chưa hoàn toàn tha thứ cho lỗi lầm của mình hay sao?

Đồng dạng Tiêu Viện trưởng cũng là lộ ra mấy phần kinh ngạc, tiểu tử này trước đây không nhận đồ tốt thì sẽ không chịu làm việc a. Mặc dù hắn đã vì quốc gia hy sinh cống hiến không ít, nhưng trước đồ vật mà bất cứ ma pháp sư nào cũng thèm nhỏ dãi kia, hắn thẳng thừng một câu từ chối thật khiến làm người ta không thể ngờ được.

“Mạc Phàm, Hoa Hạ chúng ta vốn dĩ không còn hỏa hệ đại địa kết tinh, thứ này là cực phẩm quý hiếm, tuy là loại quét yêu ma trấn thành thị tốt nhất so với các hệ khác, nhưng ngươi sử dụng nó vẫn là tốt hơn, mà đây cũng là xuất phát từ thành ý của Vi Nghiễm, hãy nhận lấy để hắn không còn canh cánh trong lòng”. Hội trưởng Hoành Ngọ nói.


“Ta chưa từng nói sẽ từ chối tiếp nhận tài nguyên, nhưng hỏa hệ của ta đã là cấm chú, nên sử dụng nó cũng không còn tác dụng đi, ta chỉ cầu là một cái thứ nguyên chi nhuỵ, nhưng nếu như không có cũng chẳng sao, ta sẽ tìm cách khác, cũng không có làm khó các ngươi". Mạc Phàm nói ra.

“Chuyện này...!!”

“Hoành hội trưởng, ở quốc nội chúng ta vẫn còn thứ nguyên chi nhụy chứ?” Hoa Triển Hồng hỏi rằng.

"Có đi, chỉ là... trước đây chúng ta có duy nhất một cái dự định để triệu hoán pháp sư mạnh nhất Bàng Lai sử dụng, nhưng hắn ý tứ do tuổi cao sức yếu không muốn lãng phí tài nguyên nên đã từ chối, lại không có tìm được người khác thích hợp để sử dụng nó, nên chúng ta quyết định để nó làm bảo vật trấn thủ ở Tây Hải thành thuộc rìa phía đông dãy núi Côn Lôn".

Mọi người rơi vào trầm tư, Côn Lôn đại yêu quốc, mặc dù không có địch ý to lớn với nhân loại như hải yêu, nhưng nếu là những thành thị phụ cận vẫn là gặp phải một ít yêu ma tộc đàn quấy nhiễu, quét trấn chi nhuỵ vẫn là không thể thiếu được.

"Nếu đã vậy, cứ để Mạc Phàm nhận lấy địa hoả chi nhụy, sau đó đi một chuyến đến thành thị kia để trao đổi lấy thứ nguyên chi nhuỵ, hắn có được tài nguyên cần thiết, mà thành thị kia vẫn như cũ không có mất đi thủ hộ kết giới". Hoa Triển Hồng đưa ra đề nghị.

"Được, cách này cũng ổn, Mạc Phàm ngươi hãy nhận lấy hỏa hệ kết tinh này, sau đó tự mình đi đến địa phương kia. Chúng ta vẫn còn hoạch định Ma Đô chiến lược, không thể đi cùng, nhưng chúng ta sẽ cấp cho ngươi một bản công văn". Hoành Ngọ suy nghĩ một thoáng rồi cũng nhất trí với đề nghị này.

"Tốt, nếu vậy ta cũng không từ chối, đa tạ". Mạc Phàm sảng khoái nói.

“A, nhưng ta bước vào cấm chú có hay không cần phải báo cáo Á Châu Ma Pháp Hiệp Hội cho phép?" Mạc Phàm đột nhiên nhớ ra cái gì, nhướng mày hỏi lại.

“Ngươi không phải không biết điều này, công ước cấm chú chính là từ Thánh Thành mà ra.” Tiêu Viện Trưởng tay vuốt râu, cười nói với Mạc Phàm

“Há, vậy chẳng phải…”


“Sau trận chiến, Thánh thành đã cho phép riêng ngươi không bị bó buộc bởi bất kỳ giới hạn ràng buộc nào, ngoại trừ việc tuỳ tiện sử dụng cấm chú cùng lực lượng cường đại kia lạm sát kẻ vô tội hoặc phá huỷ thiên địa khi tình thế không cần thiết. Nói trắng ra, đây là một đặc cách vô tiền khoáng hậu, ngươi chính là đang có quyền hạn tương đương với một thiên sứ thực thụ”. Hoa Triển Hồng nói thêm.

Vừa nghe Hoa quân thủ dứt câu, Mạc Phàm tâm niệm như muốn bùng nổ, hôm nay nhất định phải hướng về tổ tiên cúng bái, ngay cả thế lực từng xem hắn là dị đoan cần phải diệt trừ thì nay lại trao cho hắn một lễ vật không ngờ tới.

Tự do hoạt động, độc lập với mọi loại tổ chức khi thấy tình huống hợp lý thì hắn đã không khác gì thánh nhân trên thế giới rồi!

“Mạc Phàm, ngươi rốt cuộc tu vi thế nào, sẽ không phải trước mặt ta giấu diếm?” Hoa Triển Hồng vẫn là muốn biết rõ thực lực của Mạc Phàm.

“A…”

“Nếu không tiện, đi ra ngoài rồi nói!”

“Cũng không phải cái gì, ta trực tiếp được nói là được.”

Cả gian phòng im lặng lại, lại không phải hồi hộp lắng nghe tu vi thực sự của gã quái thai này hay sao? Thực lực của kẻ có thể đường hoàng sống sót trở về sau Thánh Thành thẩm phán. Thế nào là mở rộng tầm mắt, thế nào là không để người khác muốn chấn kinh lắng nghe đây.

“Tám cái hệ…"

"Hỏa hệ cấm chú!"


"Ánh ảnh cấm chú!” Mạc Phàm chậm rãi nói rằng.

"Lôi hệ... cấm… bán cấm chú..." Hắn sau đó khựng lại một quãng, rồi mới kể tiếp.

"Không gian hệ bán cấm chú...

Hỗn độn hệ bán cấm chú...

Triệu hoán hệ bán cấm chú...

Thổ hệ bán cấm chú...

Ác ma hệ… ta không cần phải nói lại nữa chứ!?”



Toàn phòng nín lặng, là nín lặng triệt để, im lặng tới mức không ai phát ra nửa cái hô hấp hơi thở, mọi người ánh mắt rụt rè nhìn nhau, cũng tạm thời chẳng ai biết nên nói gì.

Cái này, hắn là quái vật sao?

Không nói đến một người có thể đạt đến hai hệ cấm chú cảnh giới đã là tương đồng với người đứng đầu quân đội Trung Quốc rồi. Phải nói Hoa Quân Thủ tuổi tác so với Mạc Phàm… lại không muốn phải nhắc tới!!

Trọng yếu chính là năm cái hệ còn lại, toàn bộ đều là bán cấm chú…

Là bán cấm chú a!!


Cấp bậc nửa bước này tiến vào cấm chú, coi như một pháp sư bước vào hệ đầu tiên bán cấm chú, đã là thừa sức chưởng khống một cõi địa phương rồi, còn tự mình gầy dựng đại gia thế tộc mạnh mẽ cũng phi thường dễ dàng.

Dưới sức mạnh một người nắm giữ hai hệ cấm chú cùng năm hệ bán cấm chú… cho dù là pháp sư cấm chú hai hệ mạnh mẽ như Hoa Triển Hồng cũng không có khả năng làm đối thủ nếu đối kháng trực diện.

Năm cái hệ bán cấm chú… mang ý nghĩa nếu như Mạc Phàm này bên trong nhân loại, cường giả trong cường giả đi!!

Ngày nào đó gặp loại thời gian hữu duyên thiên địa thuận lợi, hắn hoàn toàn có thể mơ mộng đến đột phá toàn hệ cấm chú, thế giới khủng bố nhất pháp sư rồi!!!

Mọi người ai nấy đều nhìn Mạc Phàm với ánh mắt hoàn toàn muốn phục tùng, quỳ lạy… càng ghen tị đến điên người.

“Hắc hắc… ta nói với ngươi bế quan 5 năm tu luyện, xem ra ta đã sai lầm, chỉ gần hai năm, thực lực đã không còn dùng từ khủng khiếp để lột tả rồi”. Hoa Quân Thủ cười to tiếng, vỗ lấy vai Mạc Phàm nhưng trong lòng hắn lúc này, có thể dùng từ sợ hãi thâm tâm để hình dung.

“Ha ha...” Mạc Phàm cười phụ họa cũng chẳng đáp lại.

Tám hệ, chỉ hai hệ cấm chú sao?

Thực sự như vậy sao!?

Mạc Phàm chính là muốn giữ lại cho mình một con đường lùi, một cái tủ bài trong trường hợp cần thiết nhất.

Lôi hệ a…

Lôi hệ của ta mới là mạnh nhất!!!

So với hỏa hệ, còn muốn nằm ở trên đi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui