“Ầm Ầm Ầm Ầm ~~~~~~~~~~~~”
Sóng hoàng lôi hất tung đất cát chung quanh thành từng mảng từng mảng lớn thành sa mạc bao rìa lại trận chiến bên trong của Killmonger lẫn Đại Thánh Tể Migi.
Toàn trường bị điện tai hù dọa, không ba bước thì cũng bốn bước lùi về phía sau, không một người nào không rơi vào trầm mặc, bọn hắn quả nhiên bị Thấu Đình Lôi Ti làm cho chấn kinh tột độ, không có khả năng quá phận dám manh động tiến vào lĩnh vực lôi điện để trợ giúp.
"Việc này quá đột xuất, chúng ta là không nghĩ tới kẻ bị trục xuất khỏi Wakanda lại hung tợn táo bạo như vậy, dám đánh giết cả Thiên Quốc uy nghiêm người.
Đại Thánh Tể cùng Killmonger cơ hồ sẽ chẳng sớm phân thắng bại được, chúng ta mau mau dẫn ngươi về Thiên Quốc báo cáo, Wakanda muốn làm phản rồi”.
Gund Min sợ hãi đến miệng mồm hơi méo méo nói.
“Phải phải...
trình độ này không phải chúng ta có thể tùy ý can thiệp”.
Một cái khác thánh pháp sư đổ mồ hôi ướt sũng lưng nói ra.
Một tên khác đồng dạng lau mồ hôi trên trán, miệng cà lăm: “Chúng...chúng ta...không thể...bỏ đại thánh tể...”
“Ta không nói bỏ Đại Thánh Tể Migi, ngươi tưởng Đại Thánh Tể có thể bị đối phương áp bức lép vế sao? Đi, chúng ta là nhanh chóng báo viện, tin tưởng ngài ấy có thể cầm cự”.
Gund Min ngữ khí gia tăng, kiên định đến nói.
Trước mặt chân chính cấm chú pháp sư, Đế Vương bên trên trận chiến, bán cấm chú bên dưới chính là gà mèo một ổ, không có gì sai biệt.
Thiên Quốc thánh pháp về Thiên Quốc thánh pháp, không có khả năng hết thảy nhân thủ đều tu luyện lên tới mãn tu siêu giai chứ đừng nói cao hơn, huống chi bọn hắn vốn chỉ là một nhánh nhỏ tuần tra người, còn chưa phải chân chính căn cơ Thiên Quốc.
Ngoại trừ Đại thánh tể bên kia ra, cái khác pháp sư muốn ở lại, khác gì tìm đường chết đâu?
"Không không không, chúng ta làm sao có thể lâm trận bỏ chạy, đây chính là chúng ta Đại Thánh Tể huy hoàng, tình nguyện tử chiến ở đây, Killmonger cũng không đại diện cho Wakanda người điều hành, hắn đã sớm bị hoàng đế cảnh cáo, đây là trả thù động cơ.
Hơn nữa trong đám thi thể bên dưới, hẳn vẫn còn một vài đồng đội chúng ta sống sót, chúng ta mau lao vào cứu người".
Kuran Yurri ngữ khí phi thường kiên định nói.
Lời này của nàng vừa từ đầu lưỡi rót ra, lập tức có một sợi sóng quang chuyển động, nhanh chóng hấp thu toàn bộ cho tiêu tán, những người khác cơ hồ cái gì cũng không nghe thấy.
“Đừng văn vở diễn kịch, xử lý nhanh gọn một chút, chúng ta mau đến Linh Vĩ Quốc”.
Ngay tại bên tai Kuran Yurri lúc này chợt vang lên một giọng trầm ôn.
Kuran Yurri hơi hoảng hốt một chút, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Mạc Phàm, giọng trầm ôn lời nói là của hắn.
Mạc Phàm không có mở miệng, ngược lại để cho Kuran Yurri nhất thời cảm thấy hay là vị đại ca ca Tuệ Tri Thần này quá đỗi thần thông đi, kì thật giống như biết trước nàng đang tổ chức ngôn ngữ trong đầu, nói ra cái gì lời nói địa phương.
Đây là tâm linh hệ ma pháp cũng không có được như vậy hiệu quả.
Dù sao đi nữa, có ý tứ này của Mạc Phàm, Kuran Yurri càng thích hợp hơn làm việc, không cần phải diễn tuồng lừa người.
“Gund Min nói có lý.
Tất cả theo lệnh ta, không cần thiết phải rút về theo đội, bởi vì đề phòng đối phương có thủ lực bám đuổi, mau chóng tách ra, theo nhiều đạo khác nhau rút về Thiên Quốc.
Về tới nơi, lập tức báo cáo!" Kuran Yurri hô to.
Mấy thánh pháp giả khác lóe lên được một tia cầu sống hi vọng, lập tức đồng thanh phản hồi: “Tuân mệnh! ! !”
Sương cát mịt mờ, Mạc Phàm tại bên trong sương mù không thấy rõ ai là ai, hắn cũng không có nhất thiết chào hỏi những người khác, trực tiếp đưa cho Kuran Yurri hoàng bảo thạch Nhật Nguyên Phù.
Vốn lanh lợi, Kuran Yurri không tốn bao nhiêu thời gian chần chừ, nhanh chóng chìa tay tới nhận Nhật Nguyên Phù, đồng thời vận động một chút ý niệm tinh thần rót vào bên trong, lại đặt ngón trỏ lên mặt bảo thạch, bấm quyết.
“Lóa Lóa~~~”
Âm hưởng trên hoàng bảo thạch có cường độ lóe sáng rất lớn, kéo dài đâu đó khoảng tầm 10 giây, đến giây thứ 11 về sau, phân biệt hóa thành một cái cự đại truyền tống trận, lấy mốc tọa độ là tại ý niệm của thánh pháp Kuran Yurri truyền tới, lập tức mở ra cổng không gian thuế biến đi.
.
.
.
.
.
Nhật Nguyên Phù dịch chuyển bọn hắn đến một cái phụ cận hành lang trung ương sa mạc quyển, khắp nơi rỗng tuyếch không có sự sống, trên đầu vậy mà có hết thảy hai cái mặt trời lơ lửng, tỏa ra quang nhiệt gắt gỏng, nóng đến mức muốn hòa tan cả xương cốt bên trong.
Đây chính là hiện thân một trong ba cái hắc sắc cảnh giới cao cường nhất vị diện, Sahara địa tâm.
“Sa sa sa ~~~”
Bầu trời màu lam ban đầu đã bị biến chất, bởi vì hai viên cực nhiệt Thái Dương đồng thời xuất hiện nguyên do, tất cả xung quanh đều đỏ rực đến khó mà nhận biết, giống như Hỏa Tinh tinh cầu, cát bắt nắng thành sa nhiệt, bề mặt hun lên khói nóng có thể không ít hơn 60 độ C, nhất thời để cho người ta một loại mê man say nắng cảm giác.
Cứ việc nơi đây chỉ là bản phác thảo đoán tạo do quang minh mảnh vỡ thiết kế, sẽ không có bất kỳ sa mạc yêu ma nào tồn tại, càng không có vị kia ma thần chi chủ cấp bậc Đế Hoàng tồn tại; nhưng về bản chất, ngoại trừ mấy cái đó ra, khối địa phương này xác thực tương đồng trăm phần trăm, chính là một cái hồng hoang tử vong lãnh địa, thiên nhiên vạn linh cùng cấp bậc, cùng đẳng cấp với sinh thái trên Sahara hạch tâm.
Người ta vẫn nói: ‘Vĩnh Dạ đêm tối không có ngày nắng, Sahara địa tâm quanh năm không có đêm trăng gõ cửa’.
Đạo lý ở đây hoàn toàn không hề bị đánh đổ.
Dưới đất, đối mặt chu vi cái kia vô tận vô ngần lộ ra màu cát đỏ, sa mạc màu đỏ, sa mạc kéo dài sa địa, sa mạc liên miên trùng điệp gò núi, điệp điệp không ngừng lặp lại, ngay cả Mạc Phàm phóng tầm mắt không gian chi nhãn mà đi, cảnh vật mãi mãi cũng là những này, vô cùng vô tận thời điểm, triệt để lạc lối phương hướng.
Mạc Phàm không có quên tương lai kia một hồi đã từng choáng ngợp tưởng tượng, Thiên Quốc cổng vào không biết tổng cộng có bao nhiêu cái, nhưng cánh cửa đưa người khác xuống tử thần di tích liền là tại chỗ này, sau khi hoàng hôn ghé thăm.
Ánh hoàng hôn chiếu xuống tọa độ đại môn dưới lòng cát đỏ, cát đỏ trăm dặm hóa thành cát vàng, sa mạc chẳng mấy chốc nguội lạnh nguội lạnh bất chấp bầu trời thái dương trên cao không ngừng phát dương nhiệt.
Chỉ cần khí ẩm hạ thấp xuống, Thiên Quốc văn hiến mê thất sẽ hiện ra.
“Linh Vĩ Quốc tọa ở Thánh Sơn, Thánh Sơn cách đây không bao xa, đại ca ca, chúng ta tiếp tục đi”.
Kuran Yurri nhớ đến Mạc Phàm đã yêu cầu đi tới Linh Vĩ Quốc để tiến hành chút việc, nàng không do dự ra hiệu dẫn mọi người đi tiếp, không dừng lại.
Người khác còn không dám khẳng định, thế nhưng nàng một kiếp này căn bản đã hoàn toàn cải biến được mệnh lý, vẫn một mực tin tưởng Mạc Phàm chính là Tuệ Tri Thần, một mực ngưỡng mộ không gì bì được, một mực thật lòng xem hắn như cực kỳ tôn kính đại ca ca.
“Ân, dẫn đường”.
.
.
.
.
Rời đi mê thất tiến vào Thiên Quốc mật đạo, đám người tiếp tục lữ trình.
Đi đường tán gẫu, bất tri bất giác bước vào đến Trung dung ngã ba Thánh Sơn, nơi này là toàn bộ Hải Lâu Sahara đặc sắc nhất văn hóa cùng nhân khẩu.
Sở dĩ nói có đặc sắc, không đơn thuần là bởi vì bọn hắn đa sắc tộc, đa giống loài, đa màu da nhiều nhất, càng ở chỗ mỗi một thần dân ở đây đều hình thành lý niệm của mình, độc lập văn hóa với hoàng thất, nhưng một mực trung thành với hoàng thất.
Thánh Sơn...
Thế gian duy nhất ngọn núi được xưng là ‘Thánh’.
Dưới núi, bắt gặp vô số tiểu trùng nhân, tiểu yêu nhân, tiểu tinh thú đủ loại cấp bậc đi dạo đi dạo, tỏ ra cực kỳ thân thiện với mấy đứa trẻ thôn quê, bao quát từ chân núi lên vùng trũng thung lung ở giữa, ngay cả một đám nhạn, một đám chim bay lòng vòng cũng đồng dạng không có thói quen từ chối con người, bọn nó chính là thoải mái một chút đậu lên đầu, lên vai những cái đạo sĩ pháp sư ngồi thiền.
Trên hẻm sơn lâm, hàng rong hàng quán từ khắp mọi văn hóa được bày bán, trải thảm xuống đường bày bán, người bán thậm chí là mấy vị tiểu cô nương hấp huyết quỷ hóa người, Tiểu Mei lần đầu tiên đi đến nơi đây, không khỏi tâm trạng mười phần thích thú.
Mà cũng đừng nói Tiểu Mei, liền liền là Mạc Phàm; hiện tại mặc dù có chút vội vàng, nhưng đối với quốc gia này bỗng chốc khắc sâu ấn tượng đến không có khả năng lại khắc sâu hơn.
“Tiểu muội muội, Linh Vĩ Quốc lại là cái gì quốc gia, hợp chủng quốc Hòa Bình sao.
Bên trong người sáng lập là Nobel?" Mạc Phàm hỏi một câu.
“Không kém báo nhiêu đâu”.
Kuran Yurri cười cười nói, “Kì thật, nếu không phải là lý tưởng chính mình, ta nguyện ý từ bỏ Thiên Quốc, trở thành Linh Vĩ Quốc một cái nữ tử thêu thùa ngắm trăng uống tửu”.
Nàng sau đó lại bồi thêm một câu: “Linh Vĩ Quốc bắt nguồn từ một bộ phận Nam Tư bá tước đến mở, cũng được xưng là Họa Tiên chi quốc, tòa tiên đô này lớn nhất đặc sắc chính là khắp nơi có thể thấy được đủ mọi loại sắc tộc cùng chủng loài hòa thuận, cứ việc thong thả đi đến nơi nào, đều có thể gặp được không biết từ nhà ai tú lệ mỹ nhân hay thư cầm tài tử gảy đàn ngâm thơ”.
“Phục trang, cách sinh hoạt, văn hóa ở có phải hay không bị lỗi thời?” Mạc Phàm giật mình một cái.
Hắn càng lúc càng bắt đầu ý thức được Linh Vĩ Quốc người toàn bộ đều ăn mặc giống như thời kỳ công nghiệp hơi nước, đại khái ở giữa Phục Hưng và thời kỳ cách mạng lụa gấm đi, còn không hiện đại lắm.
“Đại ca ca, quốc gia này là thế giới hiếm hoi quốc gia cho phép đa thê tứ thiếp, hoặc là một nữ nhân có quyền năm sáu bảy đời phu quân.
Pháp luật là hoàng thất trị vì, chế độ quân chủ, căn bản sẽ không gò ép người ta làm cái gì.
Lát nữa vào thành, thú chơi độc đáo đếm không xuể, trùng trùng kỷ viện, lầu xanh, tửu quán, đấu trường, món ăn...
ngươi nhìn một chút, ta tại dám bảo đảm thế giới bên ngoài liền không có cửa so sánh”.
Linh Vĩ Quốc là đại quốc, sông ngòi không dưới chục nhánh sông đổ về, thành bang không dưới trăm tòa, thành trì càng có mấy ngàn, thổ địa Thánh Sơn bao la bát ngát, không quan trọng ai yêu ai tiên hay là ai nhân, giống đực giống cái gì đó đều không còn phân biệt ranh giới.
“Đẹp như tiên nữ sống ở Linh Vĩ quốc đô liền đặc biệt không ít, nhất là kĩ viện, nhiều khi say mê ở trong đó, thậm chí không biết là mỹ nhân mùi thơm, hay là mùi hương hoa cỏ đại, kẻ ra thì liền liền đại tiên gia viên còn phải chạy dài không thể sánh kịp".
Kuran Yurri câu cuối cùng kéo dài ra một chút.
“A, còn có loại này?” Mạc Phàm khuôn mặt không nguyện ý nhưng vẫn không tự chủ được đỏ cả mang tai.
“Đặc sắc nha”.
Kuran Yurri cười nói.
Mạc Phàm dụ Tiểu Mei bồng bề Thiên Hy qua gian hàng bày bán hồ lô nướng, tự mình bảo lưu giọng điệu trầm nhỏ với Kuran Yurri: “Ngươi giúp ta một việc”.
“Đại ca ca căn dặn”.
“Sai người lén lút làm cho ta một cái quốc tịch Linh Vĩ Quốc”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...