Cố Tịch mặt đầy khó chịu trở lại chỗ ngồi.Bạn nàng hỏi: “Kem ly đâu rồi?”Cố Tịch nhìn về phía Lâm Uyên nói: “Bị một tên không có phong độ nam nhân đoạt rồi.”Bạn của nàng nhìn về phía Lâm Uyên: “Tên mặc áo trắng kia? Còn rất đẹp trai nhé, ngươi quen à?”Cố Tịch híp đôi mắt, bắn ra một tia sát khí: “Hắn cắm sừng ta.”Đồng bạn của nàng bị dọa giật mình thiếu chút nữa phun thức ăn ra đằng mũi.
Biết đồng bạn hiểu lầm, nàng bổ sung một câu: “Hắn dùng qua Tiểu Lê.”Tiểu Lê, là tên mà Cố Tịch đặt cho chiếc đàn dương cầm của mình.Đó là đàn dương cầm của riêng Cố Tịch, lại bị Lâm Uyên dùng, quả thật như bị cắm sừng khiến cho Cố Tịch phẫn nộ.
Bạn của nàng bật cười: “Ngươi đây là dùng cái kiểu hổ lang chi từ gì vậy?”“Đừng quan tâm đến hắn, mau mau ăn đi, buổi chiều còn có buổi phỏng vấn đây.” – Cố Tịch bĩu môi nói..Lúc xế chiều.Một đám phóng viên tiến vào sân trường.
Bọn họ hôm nay muốn phỏng vấn là một sinh viên năm hai đại học – Cố Tịch –Không khí âm nhạc tại Tần Châu dày đặc, từ bao năm qua, xuất sinh biết bao thiên tài.
Trong đó nữ sinh gọi là Cố Tịch này được tính là một.
Cũng chính là một trong những nhân vật thiên tài chói mắt nhất!Mà truyền kỳ về nàng, phải kể từ năm 15 tuổi, tiến vào Kim Sắc Đại Thính đánh một khúc dương cầm «Tâm Nguyện» - Nhất cử kinh nhân toàn bộ giới âm nhạc!Ngay cả nhạc sĩ sáng tác bản «Tâm Nguyện», Abigail, cũng có lời khen đối với trình độ của Cố Tịch.Một vị đỉnh cấp Đàn dương cầm đại sư tại Tần Châu còn công khai nhận xét: Trình độ diễn tấu đàn dương cầm của Cố Tịch, cách đẳng cấp đại sư, vẻn vẹn một đường.Tại Tần Châu, sân khấu âm nhạc đẳng cấp cao nhất không chỉ có một.
Mà tòa Kim Sắc Đại Thính kia, là cung điện âm nhạc trong lòng vô số nghệ sĩ hướng tới.15 tuổi leo lên sân khấu cấp bậc này, đã có thể gọi là truyền kỳ, còn có thể được công nhận bởi nhiều đại thần trong nghề như vậy, càng là hiếm có!Cho nên danh xưng “Nữ thần đàn dương cầm” đặt trên người Cố Tịch, không có chút nào khoa trương.Chỉ là trước đây Cố Tịch chưa từng tiếp nhận phỏng vấn.
Hôm nay là vì để nâng cao sức ảnh hưởng của học viện nghệ thuật Tần Châu, mới có một buổi phỏng vấn này của Cố Tịch.Nơi tổ chức buổi phỏng vấn cách phòng luyện đàn không xa.
Bởi vì nơi này thuận lợi quay chụp Cố Tịch chung với bộ đàn dương cầm kia của nàng.“Nghe nói sang năm ngài sẽ là lần thứ hai được mời biểu diễn tại Kim Sắc Đại Thính, đối với sự kiện này ngài có gì muốn nói sao?” – Phóng viên nhìn chằm chằm vị thiên tài dương cầm rất khó phỏng vấn này.“Rất cảm kích Kim Sắc Đại Thính công nhận.” – Cố Tịch dựa theo kịch bản phỏng vấn trả lời.Phóng viên lại hỏi: “Lần trước ngài biểu diễn «Tâm Nguyện», vậy sắp tới đây ca khúc ngài chuẩn bị biểu diễn là gì? Có thể bật mí cho mọi người được không ạ?”“Năm nay còn chưa quyết định.” – Đây là lời thật, Cố Tịch còn chưa nghĩ đánh bài gì tốt.Phóng viên khác cười hỏi: “Trong giới chuyên nghiệp có rất nhiều nhạc sĩ công khai biểu hiện tán thưởng đối với ngài, ngài có cân nhắc qua sẽ kết hợp với vị nhạc sĩ nào không?”“Thực sự khá nhiều, nhưng không tiện tiết lộ.” – Môn lộ của Khúc Phụ mắt cao hơn đầu, một người so với một người càng khó hầu hạ hơn, tán dương mình một câu đã là cực hạn.
Chính mình trước khi trở thành đại sư dương cầm, sẽ không có Khúc phụ nào để ý tới mình, dù mình có là “Nữ thần đàn dương cầm” – Thì đối với họ, mình vẫn chỉ là nữ hài tử còn non nớt.Đây chính là thực tế.Đỉnh cấp Khúc phụ, thậm chí ngay cả Đại sư đều phải đi tranh thủ lấy lòng!Bởi vì đỉnh cấp Đại sư trình diễn, so với đỉnh cấp Khúc phụ có phần nhiều hơn.Đây là do hệ sinh thái trong nghề quyết định.
Khúc phụ sáng tác tài hoa, cố gắng chỉ chiếm 50%, còn lại 50% toàn bộ là thứ để cho người ta hâm mộ đến chảy nước miếng – Thiên Phú.Đại sư đàn dương cầm không giống.
Thiên phú đối với đại sư biểu diễn dĩ nhiên trọng yếu, nhưng hết ngày dài đêm thâu cố gắng luyện tập mới có thể giúp cho đại sư biểu diễn giữ vững phong độ, duy trì cảm giác.Luyện tập không ngừng.Nếu như ở đẳng cấp trên sân khấu Kim Sắc Đại Thính, không luyện tập chăm chỉ duy trì cảm giác và phong độ, coi như trình độ diễn tấu cấp đại sư đăng phong tạo cực, cũng có khả năng lật xe, không phải là chưa có tiền lệ.Dù sao, người có thể đi vào Kim Sắc Đại Thính tham gia nhạc hội, lỗ tai cũng phi thường lợi hại, hơi một chút đàn ra âm thanh vênh lệch đều sẽ bị phát hiện.Bất quá mọi việc không có tuyệt đối.
Cũng có những người tùy tiện ngồi vào đàn Dương cầm cũng có thể đánh ra phong cách đại lão, tự nhiên thiên thành.
Dù sao Cố Tịch còn cách cái cảnh giới này rất xa.“Có thể chia sẻ một chút, ngài gần đây nghe nhiều nhất là sáng tác của vị Khúc phụ nào được chứ?” – Phóng viên muốn hỏi ra manh mối.Cố Tịch đang muốn máy móc trả lời, chợt nghe bên tai truyền tới một giai điệu mang theo vài phần quen thuộc --- Chính là bản nhạc lần trước tình cờ nghe được!Người kia lại xuất hiện ở phòng tập đàn rồi!..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...