Toàn Chức Nghệ Thuật Gia Dịch
Gặp cái mặt đen xì của lão Chu, mấy nhạc sĩ trong ban run lên trong lòng.
Lão Chu cả người tản ra hàn khí âm u, thanh âm rất không có thiện ý: “Mấy người có phải hay không ăn quá no rồi?”“Trưởng ban...!chúng ta.”Lão Chu lạnh nhạt nói: “Hum, xem ra quả thật ăn có chút trướng không chống đỡ nổi, vậy liền làm chút vận động đi, vừa vặn a di dọn vệ sinh tầng 12 hôm nay xin nghỉ, các người đem tầng 12 quét dọn sạch sẽ, nhất là phòng vệ sinh.”“Dạ...” – Mấy người lúng túng cúi đầu, ảo não đứng dậy rời đi.
Trước khi đi còn nói xin lỗi: “Có lỗi với trưởng ban, chúng ta sau này sẽ không nghị luận đồng nghiệp ở sau lưng nữa.”“Không đúng.” - Lão Chu cải chính nói: “Các ngươi nghị luận sau lưng người khác tùy ý, ta cũng thường thường không nhịn được mà nghị luận sau lưng đồng nghiệp, nhưng đối với hắn thì không được!”“A?” – Mấy người biểu tình mờ mịt, vô tri vô giác rời đi.Lúc sắp ra khỏi phòng ăn, một người trong nhóm đột nhiên quay lại, bất ngờ thấy lão Chu đổi sang mặt liếm chó, cười ha ha đi về phía Lâm Uyên.“Cái quỷ gì!?” – Mấy người nhạc sĩ trố mắt nhìn nhau, rối rít lộ ra biểu tình như gặp quỷ..Lâm Uyên đang gặm chân giò, chợt thấy có người gắp cho mình một miếng cải xanh: “Người trẻ tuổi cũng đừng kén ăn, phải ăn thêm nhiều thức ăn một chút.”“Được.” – Lâm Uyên ngoài miệng đáp ứng, vẫn là chăm chú gặm nốt cái chân giò.
Lão Chu cũng không ngại, duy trì như cũ một bộ dạng hòa ái dễ gần: “Những ngày gần đây ở ban soạn nhạc đã quen rồi chứ? Có gì không thích ứng có thể nói lại với ta.”“Rất tốt.” – Lâm Uyên chân thành nói thật.
Những tầng khác thì Lâm Uyên không rõ, nhưng ở tầng 9 các đồng nghiệp đều đối xử với hắn rất hiền lành.“Vậy thì tốt.”Lão Chu cũng không gấp gáp ăn cơm, cười híp mắt nói: “Lúc trước Tiểu Triệu có thể cho ngươi cái gì, Chu Thụy Minh ta cũng đều có thể cho ngươi, thậm chí so với nàng còn nhiều hơn! Cho nên ngươi có nhu cầu gì cứ việc nói ra!”“Ta đây có thể không ăn cải xanh sao?” – Lâm Uyên nhìn cải xanh trong khay nét mặt có chút khó khăn.Lão Chu thiếu chút nữa tắc thở, không phản ứng nhanh thì phì cười ra tiếng: “Dĩ nhiên có thể, người trẻ tuổi chính là thời điểm cơ thể đang phát triển, là cần ăn nhiều chút thịt!”“Ừm.”“Ngươi ở trong trường sinh viên hoạt thế nào?”“Trường học cũng rất tốt.”“Vậy sao, thực ra ta biết, sinh viên các ngươi cũng có nhiều khó khăn khó nói, thật có thể gặp trở ngại gì trong trường, cũng có thể nói với ta.”“Cảm ơn.”Lâm Uyên tiếp tục ăn cơm.
Lão Chu nhìn Lâm Uyên, hài lòng gật đầu một cái, đối với hài tử này thật là càng nhìn càng thích.Đúng!Hài tử đại học năm hai thôi mà! Chính là muốn trẻ tuổi nóng tính! Chính là muốn không sợ cường quyền! Chính là muốn cái loại tư thế không đem trưởng ban coi ra gì!Không nóng nảy, còn nói cái gì người trẻ tuổi!..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...