Ý thức bản quyền âm nhạc tại Tần Châu rất nặng, Lâm Uyên đem bài hát hướng công ty gửi đi xong liền không cần quan tâm lo lắng thêm các vấn đề khác nữa.Ngày thứ hai – Lâm Uyên trở về sinh hoạt bình thường trong trường học.Bất quá tại hệ soạn nhạc hôm nay chỉ có một tiết học, học xong thời gian còn sớm, các bạn trong lớp cũng lục tục về nhà trọ chơi game rồi.Lâm Uyên không tính trở về.
Không có áp lực thi cử, nhưng trong giờ học hắn vẫn biểu hiện nghiêm túc, thời gian rảnh sau khi học xong hắn cũng không định lãng phí tại phòng trọ.Lúc rảnh rỗi này làm gì mới tốt đây?Lâm Uyên suy nghĩ một chút, nhắn cái tin cho Giản Dịch cùng Hạ Phồn, hỏi hai người có thời gian rảnh đi ra ngoài không, kết quả bị cự tuyệt.Hai người bọn họ còn có lớp.
Mặc dù cùng học một trường, càng là từ nhỏ cả 3 đều chơi đùa gắn bó với nhau, bất quá bởi vì ba người lại ở ba chuyên ngành bất đồng nên đa số thời điểm trên trường đều khó gặp mặt.Lâm Uyên cũng không thất vọng, bởi vì hắn đã nghĩ ra việc mình có thể làm – Chính là đến phòng luyện đàn dương cầm.Hệ thống thưởng cho hắn kỹ năng đàn dương cầm cấp chuyên nghiệp, Lâm Uyên còn chưa có thử qua đâu.
Vừa vặn, bản nhạc của «Cá Lớn» lại lấy đàn dương cầm làm nhạc khí trụ cột, cho nên Lâm Uyên muốn đi thử một chút trình độ của mình hiện tại, nếu mà thích hợp thậm chí hắn cũng cân nhắc tự thân xuất mã bộ phận đàn dương cầm trong bài hát..Mười phút sau.
Lâm Uyên đã tới phòng luyện đàn.Học viện nghệ thuật Tần Châu rất chú trọng bồi dưỡng nhân tài âm nhạc, cho nên thật nhiều phòng luyện đàn mở ra cho sinh viên.
Thậm chí ngay cả các phòng bày ra nhiều loại đàn dương cầm cao cấp, tam giác cầm, lập thức dương cầm...!cái gì cần có đều có, tận lực cho sinh viên có không gian lựa chọn cùng làm quen nhạc khí.Cái này càng dễ cho Lâm Uyên.Vì đây là thời gian phần lớn sinh viên đang có tiết học nên phòng luyện đàn vắng đi không ít, có không gian thoải mái cho hắn lựa chọn.
Đi dọc theo hành lang khu luyện đàn, Lâm Uyên cuối cùng cũng thấy mục tiêu của mình.Đây là một chiếc đàn dương cầm lập thức tiêu chuẩn, chất liệu phím đàn hoa quý, màu sắc nước sơn trắng sứ đẹp đẽ, kết cấu hình dáng ưu mỹ, rõ ràng nếu so với những chiếc phòng khác thì nó cao hơn một cấp – Liền là nơi này!Lâm Uyên tiến vào phòng, ngồi trước dương cầm, tiện tay đánh một đoạn quen thuộc trong trí nhớ nguyên chủ tại Lam Tinh, bản kinh điển mang tên «Tâm Nguyện».Sở dĩ tấu lên bản này, là vì hoài niệm.Đây là khúc đàn dương cầm đầu tiên mà mẹ dạy cho hắn, hắn đã từng vì luyện bản nhạc này mà phát cáu.
Nhưng hôm nay tấu ra, Lâm Uyên lại cảm giác có chút thân thiết –Đây là cảm thụ của nguyên chủ, nhưng giờ phút này lại tương dung với cảm thụ của chính hắn.Mà bây giờ ngoại trừ cảm xúc thân thiết, Lâm Uyên còn có cảm giác chính hắn trở lên thật lợi hại!Mỗi lần đè xuống phím đàn, đều là dễ chịu như vậy, tự nhiên thiên thành, vô luận tiết tấu hay là kỹ xảo cũng được hắn thể hiện ra thật trôi chảy.Trong ký ức, rất nhiều vấn đề về diễn tấu dương cầm nguyên chủ không giải quyết được, toàn bộ đều có thể được xử lý dễ như lật tay.
Phải biết, lúc trước Lâm Uyên dựa theo nhạc phổ đánh lên bài này cũng là cố gắng hết sức.Nhưng bây giờ, hắn chẳng những đem bản nhạc thoải mái tấu ra, thậm chí còn có thể sáng tạo thêm một chút biến hóa.
Ngoài ra kết hợp cả bàn đạp chân thêm vào một ít chi tiết trong tiết tấu, từ đó làm âm thanh tăng thêm mỹ cảm không thể ngờ tới.Một số kỹ thuật đôi âm có điểm khó khăn giờ hắn cũng thực hiện tiêu sái tự nhiên, chỉ pháp linh hoạt.
Lâm Uyên có cảm giác như đàn dương cầm là tình yêu cả đời của hắn.Sau năm phút, bản nhạc «Tâm Nguyện» rốt cuộc đàn xong, đột nhiên trình độ dương cầm tăng mạnh, Lâm Uyên cảm giác tự tin tràn đầy!Hắn quyết định thử một chút «Mộng trung hôn lễ».Bất quá ngay tại lúc hứng thú dâng trào chuẩn bị đánh một bản, lại bị một đạo thanh âm lạnh như băng cắt đứt: “Ai cho ngươi đi vào?”Lâm Uyên ngẩng đầu – Đứng ở cửa là một nữ sinh áo khoác đen, tóc dài, ánh mặt trời ngược sáng chiếu tại phía sau làm nổi bật vóng dáng cao gầy, cũng không che được khí chất cô độc.
Ánh mắt đẹp mà lạnh lùng, đang đối mắt cùng Lâm Uyên.“Đây không phải khu vực công cộng sao?” – Lâm Uyên cảm thấy nữ sinh này khó hiểu.Nữ sinh nhíu mày một cái: “Ngươi không nhận biết ta?”“Trước đây chúng ta từng gặp qua chưa?” – Lâm Uyên hỏi với giọng nghi ngờ.Trong mắt nữ sinh thoáng qua một chút bất đắc dĩ, biểu tình lại dần dần khôi phục bình thản: “Bộ đàn dương cầm này là của ta, về phần căn phòng luyện đàn này, trường học đặc biệt cho phép chỉ mình ta sử dụng.
Cho nên ngươi đừng lấy cầm kỹ nát đó đem ra hành hạ chiếc đàn của ta nữa.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...