Toàn Chức Nghệ Thuật Gia Dịch


Từng lời giảng của sư phụ đều khiến Phong Thạc cảm giác mình đạt được ích lợi không nhỏ, đầu óc thông suốt hoàn toàn.

Sau tiết học đầu tiên, Phong Thạc đã có nhận thức mới về việc soạn nhạc!Khi rời khỏi phòng làm việc của Lâm Uyên, toàn thân hắn đều ngơ ngác đến dại ra, chỉ cảm thấy trong đầu đều là tiếng ong ong.Chợt bên tai hắn vang lên tiếng gọi khẽ: “Sư đệ.”Lúc này Phong Thạc mới tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía đối phương.

“Tiết… Tiết tiền bối?”Địa vị của Tiết Lương ở tầng chín bộ soạn nhạc vẫn rất cao, lại thêm quan hệ thầy trò với Lâm Uyên nên tất cả mọi người đều kính trọng hắn.“Nên gọi ta là gì?” Tiết Lương mỉm cười nhìn vị sư đệ đang mất hồn mất vía trước mặt.Chỉ có Tiết Lương mới hiểu được hôm nay Phong Thạc đã trải qua những gì, bởi vì Tiết Lương cũng đã từng trải qua cảm giác y hệt như vậy, phản ứng cũng không tốt hơn sư đệ là bao, cho nên hắn không hề trách cứ Phong Thạc thất thố.“Sư huynh!”Phong Thạc lấy lại tinh thần, vẻ chấn kinh đã biến thành kích động và khát vọng thật sâu, hắn chỉ hận không được tiếp tục quấn lấy sư phụ học thêm học mãi không ngừng.“Sau này phải học tập cho tốt đó.” Tiết Lương rất có phong phạm của đại sư huynh, vỗ vai Phong Thạc dặn dò:“Nhớ quý trọng cơ hội này.

Chờ khi ngươi bắt đầu hành nghề thì sư phụ sẽ không cẩn thận dạy dỗ như thế này nữa, giống như ta bây giờ, sư phụ rất ít khi dạy ta thêm gì.”Nói tới đây, Tiết Lương cũng rất tiếc nuối, lại nhìn Phong Thạc với vẻ hâm mộ.


Hắn rất muốn được tiếp tục học với sư phụ, nhưng sau khi xuất sư thì sư phụ rất ít khi hỏi đến hắn.

Cho nên hắn vẫn luôn thể hiện bản thân thật tốt để sư phụ chú ý đến mình, mục tiêu chính là khiến sư phụ cảm thấy tự hào vì đã dạy ra được đồ đệ như hắn.“Rất cảm ơn sư huynh đã nhắc nhở!” Phong Thạc gật mạnh đầu.Lúc ban đầu hắn chỉ cảm thấy sau này có thể ôm đùi Lâm đại biểu, nhưng bây giờ hắn đã xem Lâm Uyên là mục tiêu hướng tới, là phương hướng trong cuộc đời mình.Đây là lòng kính trọng xuất phát từ nội tâm!Giờ khắc này trong lòng Phong Thạc, sư phụ mình chính là thần soạn nhạc.

Mình được sư phụ nhận làm đệ tử chính là vận may tám đời, được ông trời chiếu cố.Bỗng nhiên, Phong Thạc quay đầu lại gập người cung kính với Lâm Uyên một cái thật sâu đến chín mươi độ.Lâm Uyên không thấy được, nhưng Phong Thạc vẫn muốn làm như vậy.

Hắn tự cảm thấy xấu hổ vì bản thân đã cuồng vọng tự đại, hắn còn tin rằng mình có thể trò giỏi hơn thầy, đạt tới vinh quang cao xa hơn.Nhưng học một tiết với Lâm Uyên, Phong Thạc mới hiểu trình độ của mình xách giày cho sư phụ còn không đủ.Có lẽ đời này hắn cũng không cách nào đạt tới cảnh giới của sư phụ.Nhìn thấy hành động của Phong Thạc, Tiết Lương như hiểu được điều gì, cười nói: “Lời này tuy là không dễ nghe nhưng ta vẫn phải nói… Nếu đã trở thành đệ tử của sư phụ thì phải chú ý hình tượng của mình, đừng cho là mình rất ghê gớm.

Đặc biệt không được làm hỏng thanh danh của sư phụ, nếu không đại sư huynh như ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”“Xin sư huynh yên tâm.” Phong Thạc gật đầu bảo đảm.

“Ta còn muốn tiếp tục học tập với sư phụ, sẽ không bôi nhọ danh tiếng của người.

Ở trước mặt sư phụ ta chẳng là gì cả.”Nói đến đây, Phong Thạc bỗng cảm thấy không cam lòng.


Trong công ty có người nói sư phụ của hắn chỉ là “tiểu khúc phụ”?!Đám người kia mà được học với sư phụ một lần thì sẽ hiểu được cái chữ “tiểu” kia hoàn toàn không có tư cách tồn tại!Kiến thức của Phong Thạc về soạn nhạc nói cho hắn biết, trình độ của sư phụ chắc chắn là khúc phụ, hơn nữa còn là đại khúc phụ.Trên thế giới này, không ai biết soạn nhạc hơn sư phụ hắn đâu!So với đại đệ tử Tiết Lương, tốc độ học tập của nhị đệ tử Phong Thạc rõ ràng nhanh hơn nhiều, hiệu suất cũng tốt hơn hẳn.

Dù trình độ của Phong Thạc đã sắp đạt tới mức kim bài nhưng mỗi ngày học tập đều giúp hắn tiến bộ đáng kể.Việc này khiến Lâm Uyên rất hài lòng.Mà khi việc dạy dỗ đệ tử tiến hành đến giữa tháng 10, đoàn làm phim Andhadhun rốt cuộc cũng bắt đầu bấm máy!Giống như lần trước, Lâm Uyên tuy là linh hồn của cả đoàn làm phim nhưng rất ít nói chuyện.Giai đoạn đầu khi quay phim quả thật không có gì quan trọng, chủ yếu là để các diễn viên nhập vai cho tốt, quen thuộc với đoàn làm phim và bạn diễn.Việc giảng bài của Lâm Uyên không hề vì thế mà dừng lại.

Mỗi ngày hắn vẫn dạy dỗ Phong Thạc, chỉ là địa điểm học chuyển từ công ty tới trường quay mà thôi.Mà khi việc quay phim đi vào quỹ đạo, Lâm Uyên liên lạc với Cố Tịch.Đó là buổi sáng thứ 3 sau khi bắt đầu quay Andhadhun.Cố Tịch ngồi xe đến địa chỉ mà Lâm Uyên cung cấp, người lái xe là một nữ nhân đeo kính mát.Nữ nhân này khoảng 40 tuổi, đang hỏi han Cố Tịch: “Trước đây ngươi đòi chuyển đến trường nghệ thuật Tề Châu là vì người này?”Cố Tịch nói: “Đúng vậy dì Chu, tên hắn là Lâm Uyên.”Nữ nhân được gọi là dì Chu có vẻ bất đắc dĩ nói: “Được rồi, chỉ vì Lâm Uyên sáng tác nhạc quá tốt nên ngươi mới chạy vòng quanh hắn lâu như vậy?”Cố Tịch gật đầu.Dì Chu thở dài nói: “Tuổi tác của đối phương chỉ tương tự ngươi, cho dù có là thiên tài soạn nhạc thì cũng không đạt tới cấp khúc phụ được.

Ngươi có từng nghe được hắn đàn bài dương cầm nào khác do hắn sáng tác nữa không?”Cố Tịch suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.

Nàng chỉ mới nghe Lâm Uyên đàn có một bài do hắn sáng tác nhưng đã kinh hồn bạt vía đến tận bây giờ.“Cho nên…” Dì Chu liếc nhìn Cố Tịch nói, “Ngươi có từng nghĩ đến hay không, có lẽ bài hát kia của Lâm Uyên chỉ là trong một lúc tình cờ linh quang chợt loé mà viết ra được, nếu không sao hắn đến phòng đánh đàn mấy lần cũng chỉ đánh có duy nhất một bài?”“Linh quang chợt loé?” Cố Tịch ngẩn ra, sau đó đáp lời, “Cho dù là vậy thì cũng không thể phủ nhận được việc bản nhạc đó quá ưu tú.”Dì Chu gật đầu một cái.


“Đương nhiên ta tin tưởng lời ngươi.

Bài hát này chắc chắn rất ưu tú nên ngươi mới nhớ mãi không quên như vậy.

Nhưng chỉ vì thế mà ngươi coi hắn như khúc phụ thì lại không cần thiết.”“Ta sẽ không sai.” Cố Tịch kiên trì nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui