“Hắn giả mù để có được sự thương hại của người khác.
Người mù mà cũng có thể đàn ra bản nhạc hay như thế, mọi người sẽ cảm thấy Diệp Thân hắn đã nỗ lực rất nhiều, đã kiên cường đến bao nhiêu… vì vậy hắn thu được tiền boa gấp đôi.”Lâm Uyên hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”Liễu Như lại nói ra ba chữ: “Thích nhìn trộm.”Trầm Thanh và Dịch Thành Công đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt có chút thay đổi.Liễu Như nói: “Trong kịch bản có đoạn một cô gái vô tư thay đồ trước mặt Diệp Thân, việc này vô cùng đáng sợ, có thể tưởng tượng ra Diệp Thân đã gặp cảnh này không ít lần.
Ai sẽ đề phòng một người mù chứ? Cho nên hắn có thể thấy được bộ mặt xấu xa mà người ta thường không dám để lộ cho người khác biết.
Nhưng hắn không hề vạch trần, đó là bởi vì hắn có sở thích được nhìn trộm người khác, điều này khiến hắn cảm thấy hưng phấn.”Cuộc trò chuyện dừng lại ở đây.
Phía sau còn có người khác cần thử vai.Mãi đến 4 giờ chiều buổi thử vai mới kết thúc.
Dịch Thành Công là người đầu tiên lên tiếng: “Vai nam chính là hắn, mọi người không có nghi vấn gì chứ?”Trầm Thanh cũng biết Dịch Thành Công đang nói hai.
“Hắn là người duy nhất nhắc đến việc Diệp Thân thích nhìn trộm.”“Chọn hắn đi.” Lâm Uyên cũng gật đầu.Buổi thử vai hôm nay có rất nhiều người nhắc tới việc Diệp Thân giả mù để được người khác thương cảm, từ đó người nghe sẽ dễ dãi với hắn hơn, nhưng chỉ có mình Liễu Như nhắc tới sở thích nhìn trộm của nam chính.Đây là mảng tối trong nhân cách con người.Có lẽ các diễn viên còn lại cũng nghĩ đến việc này nhưng không một ai nói ra, dường như đều cố gắng tránh đi đề tài này.Nói cách khác, trong tiềm thức của mọi người đều không muốn thừa nhận vai nam chính này là một người xấu.Dù sao xem tổng thể toàn kịch bản thì vai nam chính hẳn là đại biểu cho chính nghĩa.
Nhưng trên thực tế, Lâm Uyên lại hiểu rất rõ kịch bản này.Chỉ gói gọn trong mấy chữ: tất cả đều ác.“Vậy còn vai nữ chính?” Dịch Thành Công hỏi.Trầm Thanh nói: “Ta cảm thấy Chu Tuyết không tệ, nữ diễn viên 40 tuổi còn có thể bảo dưỡng nhan sắc như thế đúng là rất ít.”“Được.” Lâm Uyên lại gật đầu.Chu Tuyết là diễn viên của công ty, rất xinh đẹp, khi còn trẻ nàng là hình mẫu lý tưởng của vô số thiếu niên, chỉ là bây giờ đã lớn tuổi nên khó tìm được kịch bản thích hợp.Nam diễn viên thì 30~40 tuổi mới càng thêm thơm.Nữ diễn viên 30~40 tuổi lại rất ít khi được mời thử vai.
Đây là cảnh ngộ chung của các nữ diễn viên.Vai nữ chính trong bộ phim này đã xác nhận là một mỹ nhân độc ác.
Tuổi tác không thể quá nhỏ, nhan sắc lại càng không được thấp, năng lực diễn xuất cao, cho nên không dễ dàng lựa chọn người phù hợp.Về phần các vai phụ còn lại, Lâm Uyên không định nhúng tay, để cho Trầm Thanh và Dịch Thành Công thương lượng rồi định đoạt.Bước kế tiếp chính là quay phim chính thức.Trong ngành công nghiệp điện ảnh hoàn thiện và phát đạt như Lam Tinh, thời gian quay một bộ phim không thể quá dài, đương nhiên sẽ không ngắn đến mức mấy ngày.Cho nên Lâm Uyên định nhân khoảng thời gian này thu tên đệ tử thứ hai.
Đây là nhiệm vụ của Hệ thống giao cho hắn.Đệ tử thứ hai là người trong bộ soạn nhạc ở tầng chín.
Đây là người Lâm Uyên lựa chọn trong danh sách người có tiềm lực mà Cố Đông đưa ra, tên của hắn là Phong Thạc.Lý do chọn Phong Thạc rất đơn giả: vừa trẻ vừa có tiềm lực.Người này vừa gia nhập công ty đã viết ra hai ca khúc có thành tích rất khá.
Thậm chí còn có người lén gọi hắn là “tiểu Tiện Ngư”, có thể thấy được tiềm lực của hắn lớn cỡ nào.Phải biết ban đầu khi Lâm Uyên thu Tiết Lương làm đệ tử, năng lực soạn nhạc của Tiết Lương chỉ tầm hơn 400 điểm, có cơ sở mà thôi.
Mà năng lực soạn nhạc của Phong Thạc đã là 553 điểm!Đạt tới 600 điểm chính là trình độ của nhạc sĩ kim bài.
Mức cơ sở đã tốt như vậy, chẳng phải dạy dỗ hắn sẽ rất nhàn sao?Chẳng trách các tiền bối trong nghề khi thu đệ tử đều thích tìm hạt giống tốt.
Hạt giống tốt sẵn thì dạy nhanh chứ sao!Nhưng khuyết điểm của hạt giống tốt chính là: có hơi tự phụ.Phong Thạc đương nhiên không dám kiêu căng trước mặt Lâm Uyên.
Lâm Uyên thân là lão đại tầng chín, chỉ cần lấy danh tiếng Tiện Ngư đã đủ để đè ép tiểu thiên tài Phong Thạc đến không thở nổi.Nhưng, ngoài mặt cung kính chứ trong lòng Phong Thạc nghĩ gì thì chỉ mình hắn biết.Chung quy thì Phong Thạc vẫn rất vui vẻ về việc Tiện Ngư muốn thu mình làm đệ tử.Nhưng đừng hiểu lầm nha, hắn không phải vì được Tiện Ngư dạy dỗ mà vui vẻ, bản thân hắn là thiên tài soạn nhạc tự phụ vô cùng, hắn không cho rằng Tiện Ngư có thể dạy mình cái gì.Điều khiến hắn vui là… khi trở thành đệ tử cuả Tiện Ngư, sau này trên tầng chín hắn chính là nhân vật số một số hai!Lấy thân phận ra mà khoe, thầy của ta là Lâm đại biểu, còn ai dám không phục? Đây mới là mục đích lớn nhất của Phong Thạc.Nhưng Phong Thạc có nằm mơ cũng không ngờ được, không bao lâu sau đó hắn sẽ kính sư phụ mình như kính thần minh!Hôm đó là ngày 1 tháng 10.Phong Thạc đi vào phòng làm việc của Lâm Uyên, khách khí gọi một tiếng: “Sư phụ.”“Ừ, chúng ta bắt đầu giờ học đi, đây là tiết đầu tiên ta dạy ngươi.”Vừa nói Lâm Uyên vừa sử dụng thẻ nhân vật Dương Chung Minh, kiến thức soạn nhạc uyên bác trong nháy mắt tràn ngập đầu óc Lâm Uyên.
Đồng thời, hào quang Sư Giả cũng bao phủ lấy Phong Thạc.Lúc này, hào quang sư giả của Lâm Uyên đã có hiệu quả mạnh mẽ hơn lúc hắn dạy Tiết Lương.Sau đó Phong Thạc liền cảm thấy có một vị sư phụ mạnh mẽ như thần từ trên trời rớt xuống, thái độ của hắn từ từ thay đổi.
Thậm chí bây giờ Phong Thạc còn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt Lâm Uyên.Nói theo Phật pháp thì chính là: nhìn thẳng đối phương là một kiểu khinh nhờn.Sau đó, Phong Thạc không biết nên dùng từ gì để hình dung cảm giác của mình lúc này.
Hắn chỉ biết là ngày hôm đó, tiết học soạn nhạc chẳng khác gì một buổi lễ rửa tội.Trong quá trình giảng bài, kiến thức uyên bác của Lâm Uyên đã khiến Phong Thạc bị chấn động cực mạnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...