Một cái group náo tốt, thiếu chút nữa bị Lâm Uyên cùng Trịnh Tinh đóng băng –Sau khi Lâm Uyên cùng Trịnh Tinh kết thúc đối thoại, ước chừng trong vòng bốn tiếng sau, cả goup đều là tĩnh lặng.Không chỉ bên trong group.
Coi như trong bộ môn, cũng có rất nhiều người thỉnh thoảng hướng Lâm Uyên lén nhìn, ánh mắt có chút quái dị.
Hiển nhiên những người này cũng là thành viên trong group, đều thấy được Lâm Uyên lên tiếng trong nhóm.“Cậu vô tình đắc tội với nhiều người rồi” – Ngô Dũng không nhịn được lòng tốt nhắc nhở Lâm Uyên một câu.Mặc dù phương thức nói chuyện của Lâm Uyên dùng trong nhóm, hắn thấy có chút không ổn, nhưng mắt thấy đối phương lúc đánh chữ rất nghiêm túc, hắn không cho là Lâm Uyên cố ý làm mất lòng mọi người.“Tại sao?” – Lâm Uyên có chút không hiểu.Đối mặt nghi hoặc của Lâm Uyên, Ngô Dũng cũng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể cười khổ nói một câu: “Đại khái rất nhiều người sẽ không ưa phương thức ngươi nói chuyện với Trịnh tỷ đi.”“Tại sao?” – Lâm Uyên vẫn không hiểu.Ngô Dũng chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay: “Ta chỉ có thể nói, ngươi cùng với người khác không cùng một dạng.”“Ồ.”Lần này Lâm Uyên không truy hỏi nữa, mặc dù hắn vẫn không nghĩ ra, tại sao cùng người khác không giống nhau, lại sẽ đắc tội người khác.“Cũng không phải là đại sự gì, ít nhất chúng ta ở tầng 10 ban soạn nhạc, mọi người đều đối với ngươi rất hữu hảo.” – Ngô Dũng sợ Lâm Uyên canh cánh trong lòng, an ủi: “Huống chi tất cả mọi người là làm nghệ thuật, không nhiều tâm địa chít chít méo méo, sẽ không bởi vì không ưa ai mà liền làm khó người đó.
Cậu cứ cố gắng, vẫn ở đại học năm hai lại có thể viết ra «Sinh như hạ hoa» loại ca khúc này, nói rõ tiềm lực của cậu rất lớn! Đợi sau này cậu viết ra bài hát khác tốt hơn, mọi người liền hiểu cậu.
Ở tại Lam Tinh này, bất kỳ ngành nào đều là đem thành tích tới nói chuyện.”“Được.” – Lâm Uyên gật đầu một cái.Thấy tâm tính Lâm Uyên không bị ảnh hưởng, Ngô Dũng yên tâm hơn.
Bất quá hắn mặc dù an ủi Lâm Uyên một trận, nhưng trong tâm lý cũng vẫn rất rõ ràng.
Loại cấp bậc ca khúc «Sinh như hạ hoa» không phải dễ như lật tay là có thể viết ra.Ai cũng có thời điểm linh quang chợt lóe.
Chờ Lâm Uyên lần sau lại lần nữa viết ra loại ca khúc cấp bậc này, có thể không biết phải đợi tới bao giờ.Thậm chí Lâm Uyên khả năng cả đời này cũng không viết ra được bài hát tốt như thế, thì «Sinh như hạ hoa» trở thành tác phẩm tiêu biểu duy nhất của hắn, hiện tượng này trong giới chuyên môn cũng không hiếm gặp.Nếu là như vậy, số một Tân duệ bảng chính là vinh quang cao nhất sự nghiệp soạn nhạc của Lâm Uyên rồi.Ngay vào lúc này, lão Chu bỗng nhiên từ ngoài cửa đi vào, sắc mặt có chút khó coi, thanh âm cũng mang theo một tia lửa giận nói: “Có việc gì lập tức để lại đấy, vào phòng họp họp gấp!”Nói xong, lão Chu liền đi vào phòng họp cách vách, đập cửa âm thanh có chút chói tai.“Tình huống gì?”“Ai chọc sếp mất hứng?”“Sẽ không phải chuyện Lâm Uyên nói trong nhóm chứ?”“Không biết, ngược lại ta rất ít thấy sếp tâm tình kém như thế.”“Mặc dù Lâm Uyên nói chuyện trong nhóm có chút không ổn, nhưng cũng không phải vì lý do ấy đi? Người ta còn là một sinh viên năm hai đại học, khuyết điểm về đối nhân xử thế không phải là bình thường sao.”“Cái này cũng đúng”“Đừng ở đó nghĩ nữa, vào phòng họp đi”Tiếng kéo ghế vang lên, ban soạn nhạc lục tục kéo nhau vào phòng họp.Lâm Uyên cũng vào theo.
Bất quá vẫn có người chỉ nghĩ được việc Lâm Uyên vừa làm trong nhóm chat kéo lửa giận lão Chu, vì vậy hai bên trái phải của hắn không ai ngồi cạnh.
Ngô Dũng do dự một chút, ngồi xuống bên trái Lâm Uyên.Ngay sau đó có một nam tử để tóc dài ngồi xuống bên phải Lâm Uyên, chủ động hướng hắn đưa tay: “Ta là Trịnh Hàm, Tốt nghiệp học viện nghệ thuật Tần Châu hệ soạn nhạc khóa 20.”“Chào học trưởng.” – Lâm Uyên lễ phép bắt tay đối phương.
Mặc dù hắn ít nói, nhưng cũng có thể nhận ra một chút chi tiết.“Người đến đủ rồi chứ?” – Lão Chu trầm giọng mở miệng nói: “Tìm các ngươi tới, là để thông báo một chuyện.
«Ngư Long Vũ» trả lại bản phối nhạc rồi”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...