Edit: Khỉ | Beta: Kha
Chiến đội Vô Cực thấy rõ tình hình, việc đàm phán tiếp theo diễn ra cực kì thuận lợi. Phía Ngũ Thần thay đổi thái độ hững hờ trước đây, chủ động hỏi han Hưng Hân muốn gì.
Hưng Hân muốn gì?
Bất kể là trang bị nhân vật hay vật liệu, Diệp Tu đều đã có tính toán trong lòng. Từng đồng từng đồng đều phải tính toán chi li, đây chính là phong cách từ trước tới giờ của Diệp Tu. Danh sách vật liệu phong phú trị giá tới hai mươi triệu từng mua bán với Luân Hồi trước đây, cũng là do Diệp Tu xem xét cẩn thận số vật liệu đang có trong tay rồi liệt kê từng cái ra.
Chiến đội Hưng Hân so với những chiến đội tép riu khác quả thực mạnh hơn nhiều. Hai mươi triệu nói ra cũng dọa vỡ mật đám người đó, nhưng họ vẫn còn kém xa những chiến đội chuyên nghiệp khác. Trên thực tế thì, chiến đội Hưng Hân đang có một hoàn cảnh vô cùng đặc biệt, đó là chưa có thành viên nào đàm phán tí gì về tiền lương.
Đúng vậy, tiền lương.
Tuyển thủ chuyên nghiệp không phải lao động nghĩa vụ. Theo sự phát triển ngày càng phồn vinh của Liên minh, lương lậu của mỗi tuyển thủ cũng tăng đều theo. Một năm lương tầm 10 triệu là mức của một tuyển thủ trình độ trung bình thôi. Những đại thần đứng đầu lương một năm bao nhiều đều là đàm phán đánh giá của từng câu lạc bộ. Bất kể là tiền nhiều hay ít, tuyển thủ nào cũng sẽ có. Hưng Hân giờ có vài người có vẻ như đã quên mất chuyện tiền lương này, nhưng làm gì có cái mùa xuân ấy.
Thành viên chiến đội Hưng Hân chưa từng đề cập đến, nhưng bà chủ Trần Quả luôn canh cánh trong lòng. Là một fan Vinh Quang, cô biết mức lương chung của giới chuyên nghiệp. Trần Quả không cố ý quên, mà là không dám đối mặt với chuyện này. Nếu áp tiêu chuẩn giới chuyên nghiệp vào Hưng Hân, tý gia tài của cô có nuôi nổi vị thần tối cao như Diệp Tu không?
Trần Quả từng bàn vấn đề này với Diệp Tu một cách nghiêm túc. Sau đó, Diệp Tu lại tập hợp mọi người lại để nói chuyện nghiêm chỉnh một lần. Đại khái là chiến đội vừa thành lập, cần mọi người chung tay góp sức hoàn thành những mục tiêu trước mắt, tạm thời không so đo lợi ích cá nhân. Bánh mì sẽ có, quán quân sớm muộn gì cũng đến tay vân vân…
Kết quả là nói xong còn bị cả đám khinh bỉ, đặc biệt lão Ngụy Sâm là hiểm nhất. Hai tay chĩa hai ngón giữa về phía Diệp Tu lại còn khua khua: “Ông mày tấm thân mười tám củ, còn them mấy đồng trinh ấy à!”
Những người còn lại, Đường Nhu cười cười nói cô được phát lương rồi. Bánh Bao thuận miệng hỏi được bao nhiêu, Trần Quả vội vàng bịt miệng Đường Nhu lại. Tiền lương đó là mức của nhân viên trông quán net, nói ra thì xỉ nhục nghề tuyển thủ chuyên nghiệp quá á…
Tất cả mọi người đều phớt lờ chuyện này. Ngay cả người lúc đầu từng hỏi về nó như Tay Nhỏ Lạnh Giá An Văn Dật. Hiện tại, cậu đã hoàn toàn hiểu được tình hình chiến đội Hưng Hân, cũng chẳng quan tâm chuyện này nữa. Những ngày mới xây dựng sự nghiệp luôn tràn trề khát vọng và lý tưởng, trong giờ khắc tốt đẹp này, nói về tiền bạc thì tầm thường quá.
“Tốt lắm, tiếp tục phát huy, nếu mọi người luôn giữ được tấm lòng như này chị chủ chắc chắn rất vui đó.” Diệp Tu vừa thấy không bàn nghiêm túc được gì, bèn không nói xàm nữa. Đãi ngộ của mỗi người cứ thế trôi qua mông lung như một trò đùa
Đấy là vấn đề trong nhà với nhau, ai cũng bằng lòng để nó mông lung thế thôi. Chứ chuyện mua vật liệu hay trang bị của người ngoài, bọn họ muốn hời hợt người ta cũng không cho phép. Thế nên Diệp Tu vẫn tính toán thật tỉ mỉ, mỗi một đồng đều phải tận dụng triệt để.
Cuộc giao dịch với chiến đội Vô Cực lần này, ngay từ đầu Diệp Tu đã không định mua nhiều. Tất cả dựa theo nhu cầu hiện tại của mình mà thôi. Mục tiêu chủ yếu của hắn là trang bị thuật sĩ, ngoài ra còn có những vật liệu mới cần thiết, tất nhiên còn phải xem Vô Cực có hay không đã.
Vì có hậu thuẫn Nghĩa Trảm mạnh mẽ, Vô Cực bắt đầu khách khí với Hưng Hân, Diệp Tu cũng không chơi phũ đối phương, càng nhiệt tình hỏi thăm tình hình vật tư của Vô Cực hiện nay.
Ngũ Thần là đội trưởng lãnh đạo chiến đội, ở lâu trong câu lạc bộ, tình hình vật tư cũng nắm rõ trong lòng. Hắn nghĩ mình đã biết rõ, ai ngờ Diệp Tu vừa hỏi, câu trả lời thường xuyên nhất của hắn lại là “Ông đợi tí tui xem thử…”
Cứ thế có cưa qua lại, cuối cùng trong bảy món đồ bạc trên người thuật sĩ Leopold, Diệp Tu chỉ nhìn trúng ba thứ: Áo choàng, đai lưng, và giày.
Đương nhiên, nói là Diệp Tu nhìn trúng, thực tế là Ngụy Sâm mới đúng. Ngụy Sâm là tuyển thủ lão luyện, tự có bài riêng, không cần Diệp Tu phải nhọc lòng vì lão. Ngũ Thần cho rằng ngồi trước máy tính chỉ có mình Diệp Tu, nào biết còn có một lão già gian xảo Ngụy Sâm. Hắn lấy một chọi hai, đàm phán vài ngày không bị xén cho chọc đầu đã là may lắm rồi.
“Sau chỉ chọn được ba thứ thế, bốn cái còn lại cũng tốt lắm mà! Thực ra nhân vật thuật sĩ Leopold này cũng rất mạnh, điểm kĩ năng tận 4840 đấy, trong giới chuyên nghiệp cũng là hàng tốt đó!” Ngũ Thần tận tình khuyên nhủ đẩy mạnh tiêu thụ. Hiện giờ, hắn đã hoàn toàn nhập vai. Vì biết Nghĩa Trảm phía sau Hưng Hân mới là trùm cuối, nên công tác trọng điểm của chiến đội Vô Cực sắp tới chính là nghiên cứu kĩ chiến đội Nghĩa Trảm, quan sát tình trạng của các nhân vật, tính toán nhu cầu của Nghĩa Trảm, từ đó suy ra lợi thế đàm phán mà chính mình đang nắm giữ. Đó gọi là biết người biết ta.
Nghĩa Trảm không có thuật sĩ, trang bị bạc của Leopold e rằng không có giá trị với Nghĩa Trảm, giờ Ngũ Thần chỉ mong Hưng Hân hốt hết giùm. Đừng nói trang bị, hốt cả nhân vật đi luôn cũng được.
“Há há, 4840 á? Nghênh Phong Bố Trận của bọn tui có tận 4920 điểm kìa, ông nghĩ xem mấy chuyện này tôi thèm bốc phét khắp nơi à?” Diệp Tu nói.
“4920!!!” Ngũ Thần kinh ngạc. Mốc 4900 điểm kỹ năng tới giờ vẫn được xem là giới hạn cao nhất mà chưa nhân vật nào phá vỡ được. Thế nhưng ngay tại lượt về của mùa giải trước, Luân Hội thể hiện thực lực mạnh mẽ, đã có người để ý đến thực lực nhân vật trong chiến đội tăng lên. Phía Luân Hồi cũng đã gần như thừa nhận nhận vật của bọn họ hiện tại đều có điểm kĩ năng vượt qua 4900.
Giới hạn bị phá vỡ, thế nhưng đó là đội quán quân năm ngoái. Còn Hưng Hân là chiến đội cỏ lá cùi bắp mà cũng có nhân vật lên tới 4920 điểm, thế đếu nào được!
“Đúng, 4920 điểm. Thế nên ông xem, nhân vật của các ông chả có tác dụng gì với tụi tui cả, đừng chào hàng nữa há? Chỉ lấy áo choàng, đai lưng và giày thôi”. Diệp Tu nói.
“Được rồi. Tui sẽ nhớ kĩ. Chúng ta bàn chuyện khác đi!” Ngũ Thần bắt đầu thấy bất lực, mới đồ của thuật sĩ mà cù nhây suốt 3 ngày. Đây lại không phải món duy nhất Hưng Hân muốn mua, còn món khác nữa kìa!
“Danh sách vật liệu ông đưa tui hôm bữa, bọn tui cũng xem qua rồi, tui thấy có chút vấn đề á…” Tranh cãi khi thương lượng đều bắt đầu từ câu “có chút vấn đề” này nè.
Cò cưa hết một tuần, Vô Cực và Hưng Hân cũng chốt được giao dịch. Ba món đồ bạc trên người thuật sĩ Leopold là mũ trùm Hối Tội, áo choàng Vô Tận Bi Thương, giày Linh Hồn, tổng cộng bán với giá 500 ngàn cho chiến đội Hưng Hân.
Trừ khoản này, phía Diệp Tu còn đưa ra một danh sách vật liệu. Cuối cùng do bên Vô Cực không có đủ, hai bên điều chỉnh nhiều lần, chốt sổ tổng cộng 200 ngàn nữa. Hưng Hân nhân dịp Vô Cực cháy nhà mà đi hôi của, rốt cuộc cùng cũng hôi xong, bỏ ra 700 ngàn mua về một mớ vô cùng hài lòng. Chưa nói đến ba món đồ bạc của thuật sĩ, đám vật liệu giá 200 ngàn kia có thể là vật liệu chính cho rất nhiều trang bị sau này.
“Tiếc thật, đồ của mấy ông khác với nhu cầu của tụi tui quá.” Sau khi chốt giá xong, Diệp Tu tiếc rẻ nói với Ngũ Thần.
Ngũ Thần một mình chống lại hai tay lão luyện Vinh Quang, lúc này đã sớm hấp hối, chỉ bấm đại một cái emo trả lời.
“Tiếp theo ông định làm gì?” Diệp Tu hỏi dò.
“Cũng tới giờ ăn cơm rồi.” Ngũ Thần nhìn lướt qua thời gian ở góc dưới màn hình.
“Tui nói là chuyện trong Vinh Quang á, có tính toán gì không.” Diệp Tu hỏi.
Ngũ Thần ngẩn người, Diệp Tu bất thình lình hỏi một vấn đề cá nhân làm hắn hơi khó xử.
Các thành viên của chiến đội Vô Cực dường như đều đã có kế hoạch riêng cả rồi. Ngũ Thần còn nghe nói có chiến đội chuyên nghiệp trong Liên minh đánh tiếng với Hà An nữa!
Còn mình thì sao? Ngũ Thần thật sự không biết. Cả cuộc đời Vinh Quang của hắn đều dành trọn cho Vô Cực, Vô Cực đi đâu hắn liền theo tới đó. Hắn chưa từng nghĩ đến nếu một ngày không còn chiến đội Vô Cực nữa, hắn sẽ đi đâu về đâu? Đến tận bây giờ, khi mọi chuyện đã xảy ra, Ngũ Thần phát hiện bản thân mình luôn lảng tránh vấn đề này. Mấy hôm nay hắn tích cực vùi đầu vào công việc cốt chỉ để tránh suy nghĩ đến nó.
Chiến đội Vô Cực không còn nữa, vậy mình nên làm gì đây? Ngũ Thần nghĩ. Ánh mắt nhìn quanh một lượt, không gian quen thuộc này, chẳng bao lâu nữa mình sẽ phải rời đi, từ nay về sau chỉ sợ chẳng còn cơ hội quay lại nữa.
“Còn muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp không?”
Trên màn hình, một dòng chữ như thế nhảy ra.
Tuyển thủ chuyên nghiệp à? Ngũ Thần đột nhiên nhớ ra, hắn cũng từng suy tính cho tương lai. Thời điểm chiến đội Vô Cực bị loại, hắn cũng không rời đi. Hắn chỉ nghĩ mình có thể cùng chiến đội trở lại liên minh, vui vẻ đánh thêm một mùa nữa, thế là đủ.
Hiện giờ Ngũ Thần đã 25, độ tuổi này trong thi đấu thể thao điện tử đã tính là cao. Tuy rằng độ tuổi thi đấu của tuyển thủ Liên minh không ngừng nâng cao, 25 tuổi vẫn có thể đấu thêm mùa nữa. Nhưng dù sao, Ngũ Thần cũng không phải cao thủ lợi hại gì, hắn biết rõ khả năng của mình. Trình độ ban đầu vốn không thuộc hàng đầu, tuổi giờ cũng lớn, phản ứng ngày càng chậm, tốc độ tay dần xuống dốc, con đường chuyên nghiệp này hắn đi không nổi nữa.
Mà suy cho cùng, hắn cũng chẳng phải nhân vật nổi danh gì cho cam. Nhiều tuyển thủ hàng sao giải nghệ còn có thể tìm được công việc ổn định trong giới Vinh Quang. Còn hắn, nếu có xuất hiện trong Vinh Quang sau này, chắc cũng chỉ là sau khi tan tầm rảnh rỗi đăng nhập vào game, tưởng nhớ lại khoảng thời gian mình từng làm tuyển thủ chuyên nghiệp ngày xưa.
Những ngày như thế nghe chán thật đấy…
Ngũ Thần ngẩn người hồi lâu, mới để ý trên màn hình lại có thêm dòng chữ: “Ở lại Vinh Quang, không nhất định phải làm tuyển thủ chuyên nghiệp đâu!”
“Tui có thể làm gì?” Ngũ Thần buột miệng hỏi lại.
“Công hội bên tui còn đang thiếu người nè!” Diệp Tu trả lời.
Công hội? Công hội trong game à?Lời tác giả: Chương thứ 2…. Trời sáng cmnr. Nếu thích truyện của tui thì vui lòng vote đề cử, vote tháng, sự ủng hộ của các bạn là động lực lớn nhất của tui đó!
–
Thường lời tác giả là tụi em diếm cmnr, nay editor có tâm quá edit luôn, đành đăng cho ổng vậy ( ̄ヮ ̄)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...