13 phút 24 giây 21.
Có lẽ đối rất nhiều người chơi đấy chỉ là một dãy số được ghi trên bảng thành tích mà thôi. Nhưng với Dạ Vị Ương, với Xa Tiền Tử, với Lam Hà, với những người chơi trong các công hội lớn lúc nào cũng nhớ thương và tranh đấu mấy số liệu cao thấp trên bảng, mới thật sự hiểu rõ dãy số này có ý nghĩa như thế nào.
13 phút 24 giây 21. Đây không đơn giản chỉ là kỷ lục ở khu 10, mà con số này rõ ràng đã đột phá kỷ lục của toàn Vinh Quang.
Kỷ lục này không được hệ thống thưởng gì cả, mới đầu là người chơi tự ghi lại kỷ lục của mỗi khu lớn để so sánh, sau đó lại biến thành phía công ty phát hành ghi lại và thống kê bảng xếp hạng ở mỗi khu. Kỷ lục cao nhất từ trước tới nay của Rừng Rậm Băng Sương mới chỉ là 14 phút 31 giây 58, những người như Lam Hà tuy rằng không thể nhớ rõ ràng các số liệu này, nhưng ít ra còn biết chưa ai vượt qua kỷ lục 14 phút đó, nhưng hiện tại, khu 10, chỉ một đám người chơi của Gia Vương Triều vậy mà lại vượt qua kỷ lục này tận 1 phút.
Người của Trung Thảo Đường rốt cục không thể cười đủ 1 phút, người của Mưu Đồ Bá Đạo cũng chẳng phải người cười đến cuối cùng.
Đội Diệp Tu lúc này đã ở trong phó bản hơn 15 phút, chắc chắn không thể phá vỡ kỷ lục này rồi.
“Vờ lờ!!” Tin này vừa hiện trên thế giới được một giây, bốn người tong đội đều ngây dại. Đến lúc này đây cố gắng của họ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, toàn quá trình đánh phó bản, bọn họ cẩn thận, cẩn thận, lại cẩn thận, trong lòng bàn tay dính đầy mồ hôi cũng không dám lau đi, chỉ sợ chậm trễ một giây. Nhưng kết quả thì sao? Ngay lúc bọn họ nghĩ rằng phá kỷ lục của Trung Thảo Đường hoàn toàn không có vấn đề gì, kỷ lục mới lại xuất hiện, thành tích 13 phút 24 giây 21 này chẳng khác gì sét giữa trời quang.
Bốn người đều đã cứng đờ, nhưng thanh âm chiến đấu vẫn quanh quẩn bên tai họ, bốn người tỉnh táo lại thì thấy, Quân Mạc Tiếu thế nhưng vẫn đang chiến đấu.
“Ông anh, ông không thấy thông báo của hệ thống sao?” Một người nhịn không được nói.
“Thấy được.” Diệp Tu trả lời.
“Chúng ta không kịp rồi.” Một người thở dài.
“Sao cũng phải đánh cho xong bản chứ?” Diệp Tu cười nói.
“Ông còn cười, thế chẳng phải ông cũng không lấy được gì sao.” Một người nói xong, cũng bắt đầu tấn công lại.
“Đúng vậy, xui thiệt.” Diệp Tu nói.
“Gia Vương Triều...... Mẹ kiếp, 13 phút, đây chẳng phải phá luôn kỷ lục cao nhất của cả mười khu sao?” Một trong bốn người còn chưa tin nỗi nói.
“Phá rồi! Kỷ lục ban đầu chưa bị phá là 14 phút.” Tên còn lại nói.
“Này...... Hình như chúng ta kém rất xa?” Lại một người nói.
“Không sai, chúng ta cũng phải mất chừng 16 phút mới xong.” Diệp Tu nói.
“Haiz......” Trong tiếng thở dài, BOSS Trại Ân Băng Sương rốt cuộc cũng bị năm người đánh bại, thành tích của họ là 17 phút 07 giây 66. Cứ thế mà phá vỡ kỷ lục mới được lập của Trung Thảo Đường, đứng thứ hai trong bảng thành tích khu 10. Có điều thành tích thứ hai này, với một công hội nhỏ là chuyện rất khó khăn, nhưng với Mưu Đồ Bá Đạo lại chẳng hề có ý nghĩa gì.
Lúc Quân Mạc Tiếu cùng bốn người kia được truyền tống ra ngoài, tên Dạ Vị Ương kia còn đang mang người chém giết trong phó bản, Dạ Độ Hàn Đàm vẫn còn ở khu cũ báo cáo công tác chưa về. Còn Trung Thảo Đường hiện tại thì vừa trải nghiệm cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục. Bọn họ vừa nãy còn đang chúc mừng nhau lập được kỷ lục mới, kết quả cái thành tích hơn hẳn 4 phút kia tựa như giữa chừng có ai tát vào mặt họ. Còn chưa hết, lại chỉ trong chớp mắt, đội ngũ của Quân Mạc Tiếu lại đẩy họ xuống một bậc nữa, cố gắng của Trung Thảo Đường trở thành thứ vô nghĩa nhất.
Loại thời điểm như thế này, sao Xa Tiền Tử lại không nhận được tin nhắn ân cần thăm hỏi từ Lam Hà chứ: “Bi kịch a! Bi kịch!”
“Đệch, 13 phút!! Đánh kiểu mịe gì thế, mấy đứa Gia Vương Triều đều là người ư?” Xa Tiền Tử thế nhưng không hề để ý tới sự chế nhạo của Lam Hà, ngược lại còn cùng thảo luận về tính khả thi của thành tích này.
“Gia Vương Triều......” Lam Hà chưa trả lời lại Xa Tiền Tử, chỉ lẩm nhẩm tên của công hội này.
Cậu không lạ lẫm gì với tên công hội này, giữa những công hội chỉ kém một bậc so với ba công hội lớn, Gia Vương Triều chắc chắn có một chỗ đứng không hề kém. Mà đây chỉ là nó của hiện tại, đây cũng từng là một công hội có khoảnh khắc huy hoàng, chính vào lúc câu lạc bộ Gia Thế càn quét Liên minh Chuyên nghiệp, thời đại ba năm xưng bá ấy.
Không sai, Gia Vương Triều, người ủng hộ sau màn của họ chính là chủ cũ của Diệp Tu, câu lạc bộ Gia Thế.
Liên minh Chuyên nghiệp chính là đỉnh cao nhất của Vinh Quang, nhất cử nhất động của câu lạc bộ cũng có thể gây ra ảnh hưởng sâu xa đối với Vinh Quang. Mà mối quan hệ giữa từng câu lạc bộ và mỗi công hội mà họ ủng hộ đều là có vinh cùng vinh, có bại cùng bại. Thành tích của câu lạc bộ Gia Thế mấy năm gần đây đều liên tục không tốt, công hội mà họ ủng hộ nhất thời cũng bị ba nhà Lam Khê Các, Mưu Đồ Bá Đạo và Trung Thảo Đường vượt mặt. May mà trụ cột vững chắc, tuy bị vượt qua, cũng không bị bỏ lại quá xa.
Cuộc đấu ở khu 10 này, ba công hội lớn vẫn đang tranh nhau cao thấp, đều không để ý tới các công hội khác, ai ngờ Gia Vương Triều lại nhằm lúc này mà xuất hiện. Trước đó vẫn chưa lộ diện gì, bảng nào cũng không thấy họ xuất hiện, lúc này lại bỗng nhiên nổi tiếng, vừa ra đã nắm chắc kỷ lục qua cửa Rừng Rậm Băng Sương trong tay.
13 phút 24 giây 21 đó!!
Không chỉ phá kỷ lục của khu 10, mà còn nâng cao tổng kỷ lục bao năm chẳng đổi của phó bản Rừng Rậm Băng Sương, Gia Vương Triều là đang chuẩn bị vùng dậy sao?
Nghĩ đến đây, Lam Hà nhất thời nghĩ tới thay đổi gần đây của câu lạc bộ Gia Thế. Một thế hệ cũ – đội trưởng Diệp Thu giải nghệ, một thế hệ mới – cao thủ Tôn Tường tiếp nhận Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, đây rõ là muốn xóa cũ lập mới. Như vậy Gia Vương Triều đột nhiên vùng dậy trong trò chơi, liệu có thể là tác động song song từ câu lạc bộ? Nếu là như vậy, dựa vào những người chơi như họ mà phá được kỷ lục này thì hơi khoa trương rồi, kỷ lục này cực kỳ có khả năng không phải do người chơi bình thường tạo ra.
“Là cao thủ.” Bên ngoài phó bản Rừng Rậm Băng Sương, Diệp Tu cũng nói thế với Dạ Vị Ương vừa xong phó bản và Dạ Độ Hàn Đàm vừa từ khu cũ trở về.
Dạ Độ Hàn Đàm cũng giống Lam Hà chạy về tổng bộ báo cáo với hội trưởng, kết quả vừa quay lại khu 10 đã thấy xảy ra việc lớn. 13 phút 24 giây 21, Dạ Độ Hàn Đàm cũng đang bị con số này làm cho khiếp sợ, vội vàng chạy tới bên ngoài phó bản, thì nghe được phán đoán của Diệp Tu.
“Vớ vẩn, bọn tui cũng đoán được đấy là cao thủ.” Dạ Vị Ương nói.
“Không phải cao thủ bình thường, trong đội có lẽ có hơn ba người là trình độ chuyên nghiệp.” Diệp Tu nói.
Dạ Độ Hàn Đàm cùng Dạ Vị Ương ngây ra như phỗng, cao thủ chuyên nghiệp với họ chính là một sự tồn tại chỉ có thể ngắm nhìn mà chẳng thể nào với tới, hai người trong nhất thời cũng quên ngẫm lại vì sao Diệp Tu lại phán đoán rõ ràng như vậy.
“Thành tích này, xấp xỉ giới hạn qua cửa cực hạn của phó bản Rừng Rậm Băng Sương rồi.” Diệp Tu nói.
“Xấp xỉ?” Dạ Vị Ương nghe được từ mấu chốt.
“Ý của ông là, như vậy còn chưa đạt cực hạn?” Dạ Độ Hàn Đàm nói.
“Cực hạn mà đạt được dễ dàng vậy sao?” Diệp Tu cười.
“Ý ông là sao?”
“Chờ tui cũng lên 25 rồi nói sau! Mấy ông cũng tranh thủ thời gian đi!” Diệp Tu nói.
“Tranh thủ thời gian làm gì?” Hai người đều mờ mịt.
“Mấy thứ tui muốn đó! Giờ mấy ông có thời gian để kiếm rồi.” Diệp Tu nói.
“Móa!” Hai người cùng kêu lên, chuyện khiếp sợ như vậy ở ngay trước mắt, sao cái thằng này vẫn còn có thể lo nghĩ đến mấy vật liệu thối trang bị nát của hắn chứ......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...