Edit: Tam | Beta: Kha
Bọn Diệp Tu đoán chuẩn thời gian Trương Tân Kiệt đi ngủ, nhân dịp đêm khuya thanh vắng mà vào game làm mưa làm gió. Thu hoạch BOSS hoang dã của mấy công hội đồng minh trước giờ không mấy khả quan, nay mới khởi sắc chút đỉnh, đang là giai đoạn mặn nồng hơn bao giờ hết, ý chí chiến đấu dâng trào. Huống chi chỉ cần thâu đêm hai tháng, cả đám đập bàn dứt khoát lật ngược đồng hồ sinh học.
Giữa đêm có BOSS cướp BOSS, không BOSS thì giải tán, tự do hoạt động. Cày cấy một đêm, dù chỉ có bốn BOSS xuất hiện, nhưng cả bốn đều về tay bọn Diệp Tu. Mọi người vui vẻ chia vật liệu, thấy trời sáng rồi vẫn chưa muốn out.
“Ngồi tí nữa đi, tên kia chưa onl mà, đợi hắn onl mình hãy off.” Trảm Lâu Lan nói.
“Đồng ý.”
“Duyệt.”
“Chuẩn tấu.”
Mấy vị hội trưởng nhao nhao tán thành, Diệp Tu thấy mọi người đồng lòng, cũng quyết định đợi Trương Tân Kiệt onl rồi mới ngủ. Dù sao hắn biết Trương Tân Kiệt sống vô cùng kỷ luật, tối đúng giờ đắp chăn, sáng đúng giờ có mặt. Chỉ cần để ý thời gian hắn onl mấy ngày trước là biết, đảm bảo không trật. Mà bây giờ cũng gần đến lúc. Tốt nhất là tranh thủ trước khi hắn lên làm thêm một con BOSS.
“Farm BOSS trước rồi farm Trương Tân Kiệt. Farm BOSS trước rồi farm Trương Tân Kiệt.”
Cả đám lầm rầm khấn khiến người ta dở khóc dở cười. Nhưng không ngờ, mãi đến giữa trưa hôm ấy vẫn không thấy mặt mũi người nọ.
Ngồi từ tối đến trưa, cả đám đều mệt mỏi sắp gục. Nhưng Trương Tân Kiệt còn chưa reset, ai cũng không nỡ đi ngủ. Diệp Tu cảm thấy nghi ngờ. Vì sao tên kia không onl? Là nhìn thấu ý đồ của bọn hắn, nên chơi xỏ lại cho cả đám chờ tới ngất hay sao?
Không phải.
Ý nghĩ vừa thoáng qua đã bị Diệp Tu phủ nhận. Như vậy không giống với phong cách của Trương Tân Kiệt. Hôm nay không onl là vì có việc bận? Có thể là ngày nghỉ hắn tự dành cho mình?
Kết quả người tìm ra sự thật trước tiên lại là Trần Quả. Không phải trong game, mà từ bên ngoài. Trần Quả buồn chán ngồi kéo web, phát hiện một tin mới. Bá Đồ đang tổ chức họp báo, chào mừng tuyển thủ chuyên nghiệp mới chuyển nhượng đến: Lâm Kính Ngôn.
“Lâm Kính Ngôn đến Bá Đồ rồi!” Website Trần Quả vào là trang thông tin chính thức của Liên minh, họp báo của Bá Đồ cũng đã bắt đầu, rõ ràng không phải tin đồn bậy. Vừa nhìn thấy, cô lập tức kêu lên.
“Lâm Kính Ngôn?” Diệp Tu và Ngụy Sâm đều giật mình. Lâm Kính Ngôn là một số ít người quen biết cũ của cả hai, đến giờ vẫn còn trụ lại ở Liên minh.
Lâm Kính Ngôn trở thành tuyển thủ vào mùa thứ hai của Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang, không lập tức gây tiếng vang lớn như nhiều đại thần hay tân binh khác, Lâm Kính Ngôn là một tuyển thủ đúng tiêu chuẩn tiến lên từng bước một, đến khi nhận được danh hiệu lưu manh đệ nhất Vinh Quang.
Danh hiệu này ý chỉ nghề nghiệp gã chơi, bản thân Lâm Kính Ngôn là một người khá ôn hòa, cư xử với ai đều lịch sự nho nhã.
Chỉ là năm tháng trôi đi, phong độ của Lâm Kính Ngôn mất dần, danh hiệu lưu manh đệ nhất của hắn bị khiêu chiến hết lần này đến lần khác. Đến mùa giải năm nay, tân binh mới nổi của chiến đội Bách Hoa – Đường Hạo, đã trực tiếp chỉ mặt Lâm Kính Ngôn trong chương trình Ngôi Sao Cuối Tuần tuyên bố “lấy hạ khắc thượng”.
Trận ấy Lâm Kính Ngôn thua.
Danh hiệu lưu manh đệ nhất rốt cuộc đổi chủ, dù trong tay Lâm Kính Ngôn vẫn còn nhân vật lưu manh số một Đường Tam Đả, nhưng xung quanh đã bắt đầu xì xào, nếu Đường Tam Đả vào tay Đường Hạo, sẽ là cảnh tượng huy hoàng xán lạn nhường nào.
Lời đồn chiến đội Bách Hoa thu mua Đường Tam Đả được mọi người truyền tai nhau, đích xác không coi chủ nhân hiện tại của nhân vật ra gì. Nhưng nghề thi đấu điện tử đôi khi vẫn bạc bẽo như thế, mọi người đều hướng tới cảnh náo nhiệt của tương lai, còn cảm nhận lão tướng sắp xuống đài, mấy ai để ý tới?
Đến vòng tứ kết, tình cảnh của Lâm Kính Ngôn càng lúc càng khó khăn.
Chiến đội Hô Khiếu không vào được tứ kết. Đội trưởng, cũng là tuyển thủ chủ lực nhất là Lâm Kính Ngôn khó thoát trách nhiệm. Phải biết thực lực nói chung của Hô Khiếu không thấp, có hai tuyển thủ và nhân vật hạng sao, thêm một tân binh giữ danh hiệu nhân vật mới xuất sắc Triệu Vũ Triết, những tuyển thủ khác cũng không kém cỏi. Vậy mà thành tích chung cuộc lại chẳng đẹp đẽ như những danh hào kia.
Những lời chế giễu châm chọc ập đến, không thiếu từ fan chiến đội Hô Khiếu. Họ cho rằng là đội trưởng liên lụy chiến đội. Lý trí một chút thì hi vọng Lâm Kính Ngôn biết điều nhường chức, xuống hậu trường làm dự bị tiếp tục cống hiến; kẻ quá khích hơn lại coi gã như ung nhọt, ngồi sau màn hình chửi rủa cay nghiệt, bảo gã mau cút xéo đi.
Lâm Kính Ngôn rất bất đắc dĩ.
Gã không muốn đi, gã cảm thấy mình còn có thể tiếp tục. Theo đuổi Vinh Quang bảy năm ròng, gã thậm chí chưa một lần bước vào chung kết. Gã biết xung quanh có rất nhiều tuyển thủ như vậy, nhưng người ta là người ta, riêng bản thân gã, Lâm Kính Ngôn rất không cam lòng.
Nhường chức cho người khác, tiếp tục phấn đấu vì đội trong thân phận phó chủ lực? Lâm Kính Ngôn cảm thấy không phải không thể, nhưng điều làm gã cảm thấy lạnh lẽo nhất là, câu lạc bộ dường như không định như vậy.
Sau khi gã bày tỏ thái độ, câu lạc bộ chưa từng cho gã một câu trả lời minh bạch, dù là trong nội bộ, hay công khai với truyền thông.
Không đồng ý, cũng chẳng phản đối.
Lâm Kính Ngôn lăn lộn trong nghề bảy năm, tất nhiên hiểu được, đây là một loại ám chỉ.
Nếu câu lạc bộ ủng hộ Lâm Kính Ngôn thì đã sớm lên tiếng bảo vệ. Không nói không có nghĩa là đang do dự hay suy nghĩ, thực tế có thể họ đã quyết định từ lâu, nhưng không muốn làm gã khó xử. Còn nếu thẳng thừng quay lưng chối bỏ, có thể làm nguội lạnh tình cảm của Lâm Kính Ngôn với câu lạc bộ, làm tổn thương gã, cũng làm tổn thương rất nhiền fan hâm mộ.
Sự tránh né của câu lạc bộ, như hy vọng Lâm Kính Ngôn tự hiểu lấy, đừng nhắc đến những chuyện khó xử kia nữa.
Lâm Kính Ngôn chỉ đành im lặng. Không phải là thủ đoạn đáp trả, chỉ là gã cảm thấy có nói nữa cũng vô dụng. Giải nghệ? Hay tìm một chiến đội nho nhỏ sống tạm qua ngày?
Lâm Kính Ngôn nhận được không ít lời mời như vậy, nhưng nhiệt huyết của gã vẫn chưa lụi tàn! Gã không muốn biến mình thành một kẻ tầm thường trong một chiến đội tầm thường không mục đích, thay vì thế, Lâm Kính Ngôn thà vào một đội yếu chót bảng, cố gắng hết sức để giữ vị trí trong Liên minh, cũng có mục đích sống hơn nhiều.
Nhưng nói thì nói vậy, đây không phải thứ Lâm Kính Ngôn muốn. Đến nông nỗi này, giải nghệ có lẽ là con đường tốt nhất.
Lâm Kính Ngôn gần như đã quyết định, nhưng vì một cú điện thoại liền gạt bỏ suy nghĩ lúc trước.
“Đến đây đi! Ở đây có chỗ dành cho cậu.”
Một lời mời bất ngờ gửi đến Lâm Kính Ngôn.
Hàn Văn Thanh, chiến đội Bá Đồ!
Lâm Kính Ngôn chưa từng nghĩ đến, trong những năm tháng cuối cùng theo đuổi Vinh Quang của mình, có thể nhận được lời mời từ một chiến đội đứng đầu như Bá Đồ.
Gã ở Hô Khiếu, mục tiêu mỗi năm đơn giản là vào tứ kết, sau đó cố gắng thắng nhiều nhiều điểm một chút. Nhưng còn chiến đội Bá Đồ? Quán quân Liên minh Chuyên nghiệp mùa thứ tư, một đội lấy quán quân làm mục tiêu thi đấu! Dù là đội trưởng của họ, chủ lực của họ cũng chịu ảnh hưởng của tuổi tác, khốn khổ vì mất dần phong độ, nhưng mục tiêu ấy chưa từng thay đổi.
Đây là một đội ngũ vĩnh viễn không lùi bước. Họ mời chào Lâm Kính Ngôn, tất nhiên không để đem về bày trí, nhất định là có chỗ cần gã. Sau một phút gác điện thoại của Hàn Văn Thanh, Lâm Kính Ngôn liền quyết định xong, gã bấm dãy số mới nãy, kiên định đáp, “Tôi quyết định gia nhập Bá Đồ.”
Với ý định của Lâm Kính Ngôn, chiến đội Hô Khiếu không có bất kì động thái ngăn cản. Báo giá cho bên Bá Đồ càng hét thả cửa. Tuyển thủ ngôi sao, từng giữ danh hiệu lưu manh đệ nhất Vinh Quang, Lâm Kính Ngôn, rốt cuộc chuyển nhượng tới Bá Đồ với giá 1 triệu. Đặt vào thời kỳ hoàng kim của Lâm Kính Ngôn, thực sự là một chuyện khó thể tưởng tượng.
Chiến đội Hô Khiếu tổ chức lễ đưa tiễn lão tướng một cách long trọng, tỏ lòng biết ơn vì cống hiến nhiều năm qua của gã dành cho chiến đội. Lâm Kính Ngôn là một người tử tế, dù chiến đội cuối cùng quyết định vứt bỏ gã, hắn cũng không oán hận. Sau khi lần lượt bắt tay hết nhân viên lớn nhỏ trong câu lạc bộ, tuyển thủ chuyên nghiệp xém chút đã giải nghệ này, một lần nữa bước lên bước đường theo đuổi vô địch. Bước chân này, gã đi vô cùng sảng khoái.
Trong buổi họp báo của Bá Đồ, Lâm Kính Ngôn nói rõ mình đến Bá Đồ không phải dưỡng lão, gã tin tưởng bản thân có thể cống hiến cho đội, khi chiến đội cần, gã lập tức có thể mặc giáp ra trận.
Câu trả lời của Lâm Kính Ngôn rất khéo. Có thể nghe ra ám chỉ trong lời Lâm Kính Ngôn: Gã không chú ý thân phận của mình ở Bá Đồ, có làm dự bị cũng chẳng sao. Danh vọng của Lâm Kính Ngôn dễ làm người ta gán ghép gã vào vị trí chủ lực. Không ít người mới nghe tin đã đoán già đoán non, không hài lòng với cách làm của Bá Đồ, cho rằng Lâm Kính Ngôn sắp hết thời, vào đội lại được ưu ái, có nhiều cơ hội lên sân, câu lạc bộ mà sắp xếp không tốt, dễ làm mích lòng các tuyển thủ và gây mâu thuẫn nội bộ. Bây giờ Lâm Kính Ngôn nói vậy, rõ ràng là câu trả lời đáp lại những lời đồn kia.
Nhưng Lâm Kính Ngôn có lòng hòa giải, bên Bá Đồ lại chẳng chịu phối hợp. Đội trưởng Bá Đồ Hàn Văn Thanh nói thẳng: “Mùa giải tới Lâm Kính Ngôn sẽ giữ vai trò cực kỳ quan trọng trong đội, câu lạc bộ đang chế tạo nhân vật lưu manh dành riêng cho Lâm Kính Ngôn. Chúng tôi mời cậu ấy gia nhập chỉ có một mục đích duy nhất: Vì quán quân.”
Lời này trái ngược hẳn với câu phát biểu của Lâm Kính Ngôn, nhưng Lâm Kính Ngôn nghe xong tuyệt nhiên không để ý. Nhân vật dành riêng, vì quán quân mà mời đến, từ đây có thể thấy sự coi trọng của Bá Đồ cho gã. Chút băn khoăn trong lòng Lâm Kính Ngôn hoàn toàn biến mất. Từ hôm nay, gã chính là một thành viên của chiến đội Bá Đồ, ở nơi đây, đừng nói là tứ kết, đoạt quán quân cũng còn được!*1 triệu tệ hơn 300 triệu VNĐ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...