Toàn Chức Cao Thủ

Edit: Tam | Beta: Kha

Lam Hà nản hết sức. Cậu có ngờ đường đường là đại thần mà lại chơi trò hù họa con nít như vậy. Đúng là tin người vkl, người ta nói chơi mà tưởng thật rồi nháo nhào cả lên. Nếu đại thần không có ý liên hợp bốn công hội, giựt dây Luân Hồi các thứ, vậy sao Luân Hồi bọn nó rầm rộ thế kia? Lam Hà có kinh nghiệm chính trị lâu năm, nghĩ một chút đã ngộ ra.

Nói ra cũng thật hổ thẹn. Vốn chuyện chẳng có gì to tát, nhưng cậu trót dại tin một câu ba xạo của Diệp Tu, gấp gáp báo lên hội trưởng, ai biết gây hiểu nhầm to như vậy, bây giờ làm sao giải thích cho Xuân Dịch Lão đây?

Bó tay rồi, nhưng không nói không được, Lam Hà đành bất chấp PM trình bày một phen.

Xuân Dịch Lão nghe xong cũng nản hết sức. Mà cũng không thể trách Lam Hà. Nếu là gã, bị đại thần phán một câu xanh rờn rợn như vậy, nhất định cũng hoảng loạn chẳng kém. Nhưng bây giờ tất cả chỉ là hiểu nhầm, Luân Hồi bên kia phục sẵn chờ có biến liền hành động, bên mình vẫn nên tranh thủ giải tán trước, kẻo phe kia không kiềm được đánh trước thì toi. Luân Hồi vừa chiếm quán quân vẫn còn lâng lâng trên mây, ai biết nó dám làm cái gì.

Nghĩ chuyện giải tán, Xuân Dịch Lão đau đầu chập hai. Vội vàng triệu tập nhân thủ đã đời, rốt cuộc chẳng làm gì đã bảo người ta về. Chơi nhau hả? Xuân Dịch Lão nghĩ mãi không ra cách bào chữa, đành bảo tất cả chỉ là hiểu nhầm, giờ hết chuyện rồi ai về nhà nấy đê.

Mà bên Luân Hồi đã hiểu nhầm, Xuân Dịch Lão sợ mình giải tán rồi tụi nó vẫn chưa thông, còn PM cho hội trưởng Tam Giới Lục Đạo, “Hiểu nhầm, đừng manh động.”

Tam Giới Lục Đạo đang chuẩn bị tập trung nhân lực họp khẩn, đột nhiên nhận được tin nhắn của Xuân Dịch Lão. Gã ngạc nhiên một lúc. Giao lưu với thằng Xuân Dịch Lão này rất mệt mỏi, nói chuyện thì nói một chữ giữ trong họng hai chữ, đợi gã ta kể tường tận chi tiết thì đi chết còn nhanh hơn. Tam Giới Lục Đạo không trả lời Xuân Dịch Lão, đi tìm Bút Ngôn Phi của Lam Khê Các hỏi. Đều là nòng cốt và năm đại cao thủ của công hội, Xuân Dịch Lão biết hẳn mấy đứa khác cũng biết.

Bút Ngôn Phi tuy biết thì biết, nhưng cái này nhục quá sao dám kể! Bọn họ vì một câu của đại thần nháo nhác cả lên, vinh quang sao? Vinh quang đéo. Bút Ngôn Phi nhì nhằng mãi không chịu nói thật, chỉ bảo là hiểu nhầm với ai đó, không phải muốn đánh Luân Hồi, đừng canh me nhau nữa, té hết đi!

Còn lại sống chết sao cũng không chịu đáp.


Tam Giới Lục Đạo tất nhiên không muốn đánh nhau với Lam Khê Các, công hội nhà mình còn yếu hơn người ta đó! Chỉ là Lam Khê Các không chịu minh bạch, gã khó lòng an tâm được. Vì vậy thôi bỏ không họp nữa, nhưng giải tán thì khoan, để lỡ có xui rủi...

Mà đám này vẫn túm tụm ở đấy họp chợ khiến Lam Khê Các hoang mang, bên tao đi rồi mày vẫn đứng đấy mà coi được à! Luân Hồi chưa đi là thừa dịp muốn cho bọn họ một vố sao? Đám Lam Khê Các lập tức quay ra chất vấn Luân Hồi.

Hai công hội lớn cãi quay cãi lại, chung quy vì một câu nói “vô tình” của Diệp Tu. Nhưng đương sự hồn nhiên chẳng biết, còn rung đùi hóng tinh anh đánh nhau đặng xông pha nhặt mót, mà cứ thấy sóng yên biển lặng mãi khiến hắn không khỏi sốt ruột, nhắn Lam Kiều Xuân Tuyết hết tin này tới tin khác “Có đánh không đó?”, “Đánh không vậy pa?”. Lam Hà đâu rảnh theo hầu, seen xong bỏ đó không thèm trả lời.

Tinh anh hai công hội lớn cãi lộn hăng say, coi mòi không đánh là không chịu yên, lúc ăn hiếp đám người thường cũng bứt rứt khó chịu. Nhưng bên Luân Hồi đứng xếp hàng hơn mười đoàn cố định đông hơn kiến cỏ, ai không có mắt dám chọc tụi nó chứ? Vốn là một khu lụm rác xôm tụ, giờ ai nấy có việc đi qua đều vòng sang đường khác.

“Đệch, muốn làm cái quần gì vậy?” Ngụy Sâm váng đầu chẳng hiểu gì. Gã làm đoàn trưởng vẫn không biết ý định cấp trên, thật sự là nhục như con cá nục.

Diệp Tu cũng thua, quăng cho Ngụy Sâm một điếu thuốc chưa châm, từ màn hình của Ngụy Sâm tình cờ liếc thấy một thân hình nhoáng qua.

“Đù đù đù! Kéo kéo tầm nhìn ông sang trái!” Diệp Tu vội hô.

“Gì đấy?” Ngụy Sâm nhận thuốc định mồi, lại nghe Diệp Tu kêu to, vội ngậm lấy đầu lọc, kéo chuột chuyển hướng theo yêu cầu.

Diệp Tu nhìn màn hình chăm chú, sau đó phát hiện.


“Thằng đó đó, theo đuôi nó cho tui!” Diệp Tu chỉ trỏ.

Thích khách Mạc Bạch.

Lại nói Hại Người Không Mệt biết Diệp Tu đang rình nhặt rác bên đoàn tinh anh của Lam Khê Các nên không dám mò sang. Bây giờ đoàn tinh anh của Lam Khê Các và của Luân Hồi là hai thánh địa nhặt rác, bên Lam Khê Các đã có Diệp Tu bảo kê, đi không được, Hại Người Không Mệt tất nhiên chạy qua Luân Hồi.

Kết quả bất ngờ có biến, tới giờ vẫn chưa đánh đấm gì. Hại Người Không Mệt cố kiên nhẫn chờ thời. Luân Hồi tụ tập đông đảo như vậy, nhất định là có chuyện lớn. Mà đánh nhau càng to, càng nhiều hàng để hốt, Hại Người Không Mệt sao có thể bỏ qua? Kết quả hắn vừa dạo một vòng, không may bị Diệp Tu liếc màn hình Ngụy Sâm bắt được.

“Ai đây?” Ngụy Sâm hỏi.

“Clone của Hại Người Không Mệt.” Diệp Tu nói. Đây là nhân tài cần “lôi kéo” về công hội từng kể với Ngụy Sâm.

“Ồ ồ, thằng đó hả, đúng lúc, để tao thử coi nó lợi hại thế nào.” Ngụy Sâm nói.

Mấy phút sau, Ngụy Sâm thở khì một cái, “ĐM, đúng là có bản lĩnh, xém chút để nó trốn thoát rồi.”

Diệp Tu nhìn thi thể Mạc Bạch nằm vắt ngang màn hình Ngụy Sâm, vây xung quanh là đám người chơi thuộc đoàn tinh anh số 2 của Luân Hồi, không khỏi thốt lên: “Thằng cha cầm thú này, cần tới mức vậy không, lính đông vãi đạn đi vây một đứa...”


“Tao là đoàn trưởng, đi đánh nhau không gọi anh em mà solo một mình? Không hợp với quy luật khách quan của game online nha!” Ngụy Sâm nói như đúng rồi. Gã bảo muốn nhìn sự lợi hại của Hại Người Không Mệt, vậy mà không thèm dùng thuật sĩ, đi kêu cả đám tinh anh trực tiếp hội đồng.

Cùng là một trăm đứa chọi một đứa, nhưng trường hợp này khác hẳn trường hợp của Đường Nhu, Bánh Bao. Đường Nhu với Bánh Bao là chủ động xông lên chiến, còn Hại Người Không Mệt là phát hiện nguy cơ liền vắt giò chạy. Dù rốt cuộc vẫn bị Ngụy Sâm chỉ huy đoàn tinh anh giết gọn, nhưng cũng thể hiện được hắn quả thật không tầm thường.

“Thằng này được đấy, cố mà kéo vào, bên đây anh cũng để ý giúp mày.” Ngụy Sâm nói. Trường hợp của Hại Người Không Mệt Diệp Tu từng kể với Ngụy Sâm, người này không có hứng thú với giới chuyên nghiệp, muốn lôi kéo không hề dễ dàng. Giống như người câu lạc bộ bóng đá trà trộn vào NBA chèo kéo một tuyển thủ bóng rổ bảo “Cùng nhau đoạt cúp vàng Euro nhé!”, nghe thấy có bệnh không? Hơn nữa Hại Người Không Mệt cái gì cũng không nói, làm sao biết ý tứ hắn ra sao, thành ra mới đến nông nỗi gặp là giết thẳng mặt như bây giờ.

“Thằng này chắc còn clone khác, ông nhớ coi chừng.” Diệp Tu nói.

“Uầy thân thủ như nó, có clone cũng giấu không được.” Ngụy Sâm gật đầu.

Bây giờ Diệp Tu với Đường Nhu, Bánh Bao qua giữ địa bàn Lam Khê Các, Ngụy Sâm thủ bên Luân Hồi. Hại Người Không Mệt trừ khi dám bỏ hai thiên đường nhặt mót này, nếu không đừng hòng sống yên thân.

“Tụi này đi dọn rác đây, mấy người đừng lộn xộn đó!” Diệp Tu, Bánh Bao và Đường Nhu tới lân cận đoàn tinh anh của Lam Khê Các, còn tiện tay PM Lam Hà đánh tiếng trước.

Xuân Dịch Lão nghe tin giận run người. Chuyện nhặt rác xưa nay đều tiến hành trong bóng tối, không kiểm soát hết được, nếu gặp phải thường sẽ tiện tay làm thịt. Nhưng bây giờ lại công khai chào hỏi thế này...

Nhịn... Xuân Dịch Lão cố gắng nhịn. Dù chuyện ban nãy là hiểu nhầm, nhưng hắn ý thức được năng lực hiện tại của đại thần, nếu họ thực sự đi liên thủ với Luân Hồi thì mình tạch cái chắc, nên hiện tại không phải là lúc trở mặt. Nhưng cứ để yên cho đám đó hôi của phe mình thì còn gì là mặt mũi, Xuân Dịch Lão bèn nghĩ ra một kế, ra lệnh cho mọi người đánh nhau phải để ý hốt đồ giùm đồng bọn hy sinh. Không thể để bọn Diệp Tu đắc ý được.

Một ngày bất giác trôi qua. Luân Hồi và Lam Khê Các cuối cùng ai về nhà nấy, hiểu nhầm chỉ là hiểu nhầm, nếu không có người cố tình gây hấn lợi dụng, muốn hòa giải cũng không khó. Lam Khê Các không đánh nữa, mười mấy đoàn Luân Hồi cũng rã, đoàn cố định lại tản ra khắp Thần Chi Lĩnh Vực bắt nạt người chơi công hội phe kia như thường ngày.

Ba người Diệp Tu lao động vất vả một ngày, Lam Khê Các thấy hết nhưng vờ không biết. Chỉ thị của hội trưởng được bọn họ nghiêm túc chấp hành, liều mạng tranh nhau nhặt lại trang bị. Nhất là khi thấy ba người Diệp Tu lao tới, ai nấy nhanh nhảu quơ tay hốt một vòng hết sạch đồ dưới đất, làm ba người vồ hụt nhiều lần. Tụi Lam Khê Các nhìn mà thầm hả hê.


Qua hôm nay cũng vừa hết một tuần. Vòng chung kết đã trôi qua, mùa giải thứ tám của Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang cũng chính thức khép lại.

Luân Hồi bước lên đỉnh cao với tư cách là nhà vô địch mới, đội trưởng của họ, tuyển thủ át chủ bài Chu Trạch Khải nhận được danh hiệu MVP các vòng đấu thường quy mùa thứ tám, đồng thời cũng là tuyển thủ MVP vòng chung kết. Căn cứ số liệu thống kê của các trận đấu, còn kiêm luôn giải ngôi sao chủ lực của đội, tuyển thủ đáng tin cậy nhất lôi đài vân vân.

Đồng thời các giải thưởng khác cũng được công bố.

Vua solo, giải thưởng được bình chọn cho tuyển thủ có thành tích thi đấu cá nhân xuất sắc nhất. Người đoạt giải: Lưu Tiểu Biệt của chiến đội Vi Thảo, nhân vật kiếm khách Phi Đao Kiếm.

Nhất kích tất sát, giải thưởng được bình chọn cho chiêu đoạt mạng đối thủ xuất sắc nhất trong thi đấu đoàn đội. Người đoạt giải: Hoàng Thiếu Thiên của chiến đội Lam Vũ, nhân vật kiếm khách Dạ Vũ Thanh Phiền.

Người thứ sáu xuất sắc nhất, giải thưởng được bình chọn cho tuyển thủ tham gia thi đấu đoàn đội với tư cách người thứ sáu có thành tích tốt nhất. Người đoạt giải: Lỗ Dịch Ninh của chiến đội Yên Vũ, nhân vật thiện xạ Giấu Đầu Hở Đuôi.

Ngoài ra còn có song quỷ Lý Hiên, Ngô Vũ Sách của chiến đội Hư Không nhận được giải hợp tác tốt nhất, Đường Hạo của chiến đội Bách Hoa nhận được giải tuyển thủ gây bất ngờ nhất, ý là khen ngợi tốc độ tiến bộ thần tốc của hắn. Còn lại giải người mới xuất sắc nhất được chọn từ những tân binh xuất sắc được debut trong năm. Năm nay không có tuyển thủ nào nổi bật như Tôn Tường mùa giải trước, phải sàng chọn trong đám người mới của các chiến đội, cạnh tranh vô cùng khốc liệt.

Đới Nghiên Kỳ của chiến đội Lôi Đình, Triệu Vũ Triết của chiến đội Hô Khiếu, Hà Vĩ Đường của chiến đội Hoàng Phong là những cái tên thường xuyên được nhắc đến. Cuối cùng người nhận giải là Triệu Vũ Triết của chiến đội Hô Khiếu.

Chiến đội Hô Khiếu sau toàn mùa giải xếp hạng thứ chín, không vào được tứ kết. Đội trưởng chiến đội, tuyển thủ át chủ bài Lâm Kính Ngôn vì hạn chế tuổi tác mà mất dần trạng thái, bị tân binh Đường Hạo “lấy hạ khắc thượng” trong chương trình Ngôi Sao Cuối Tuần, mất đi danh hiệu đệ nhất lưu manh. Một tuyển thủ hàng sao khác chung đội là Phương Duệ, biểu hiện mùa này hơi thất thường, nhất là trong đợt Ngôi Sao Cuối Tuần. Trái lại tân binh Triệt Vũ Triết bình tĩnh ổn định, cuối cùng nhận được giải người mới xuất sắc nhất.

Các hạng mục giải thưởng của mùa thi đấu thứ tám công bố xong, cũng không thể bỏ qua hai chiến đội cuối bảng phải chịu phạt.

Gia Thế, Huyền Kỳ, hai chiến đội xếp hạng một, hai từ dưới lên trong bảng thi đấu thường quy, bị loại khỏi Liên minh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui