Hại Người Không Mệt đờ người ra. Nếu không phải tiếng công kích còn ù ù bên tai nghe, chắc hắn đã thật sự hóa đá rồi.
Giờ là lúc nào hả! Bốn bề là địch, chạy cũng không kịp, tên này lại muốn nhặt mót? Quan trọng miệng thì bảo nhặt mót, nhưng hành động thì nào phải nhặt? Nhặt mót là gì? Là tranh thủ loạn lạc nhặt trang bị rơi vãi trên đất, đấy mới là nhặt mót chân chính. Hại Người Không Mệt chủ động tấn công đã xem như khác người rồi. Thế mà Quân Mạc Tiếu lại dữ dằn hơn, trực tiếp đập chết nhân vật đang full máu rồi hôi của. Đấy mà gọi là nhặt mót à? Có mà giết người cướp của thì có.
Hại Người Không Mệt hơi thốn trong lòng, nhìn trái ngó phải, hắn phát hiện con đường mà Quân Mạc Tiếu đá bay bậc thầy pháo súng nhảy xuống chính là lối thoát duy nhất. Nhưng điều kiện đầu tiên là phải tiêu diệt được tên bậc thầy pháo súng kia.
Nếu đã như vậy, Hại Người Không Mệt cảm thấytên kiabảo nhặt mót chắc chỉ là thuận miệng nói suông thôi, hắn ta chỉ muốn giết bậc thầy pháo súng mở đường ra. Hại Người Không Mệt vừa nghĩ vừa nhanh chóng thả mình nhảy xuống từ đường ra ấy. Đến khi thấy được tình hình bên dưới, Hại Người Không Mệt lại đơ hết cả người.
Dưới đường, Quân Mạc Tiếu đang vây giếtbậc thầy pháo súng. Đúng vậy! Trong trường hợp bậc thầy pháo súng không còn là trở ngại, đánh ngã xong nên tranh thủ chuồn lẹ, tên này lại cố giết đối phương, đây không phải lãng phí thời gian ư?
Muốn “nhặt mót” thật à?
Hại Người Không Mệt kinh ngạc, thầm thấy cóchuyện khó lường. Nhân vật còn chưa tiếp đất đã bắt đầu soi trang bị trên người bậc thầy pháo súng.
Quả là nhân vật của công hội lớn, đa số trang bị đều không tồi. Nhưng đấy chỉ là với những người chơi thường. Còn với thánh hôi của như Hại Người Không Mệt, dù không có ô dù to lớn, chỉ dựa vào khả năng nhặt mót thành thần trong game cũng coi như thuộc tầng lớp trung lưu khấm khá. Trang bị của đám tép riu trong công hội lớn nào đáng cho hắn chảy nước miếng thòm thèm.
Lúc Hại Người Không Mệt tiếp đất, trang bị từ đầu đến chân của bậc thầy pháo súng đã bị soi sạch. Đôi mắt tinh tường được rèn luyện bao năm trong nghề nhặt mót của hắn không hề phát hiện trên người tên này có đồ vật gì đáng giá đến mức phải bất chấp chém giết như thế…
“Giúp mau, không thiệt cho chú đâu!”
Đang buồn bực, bỗng nhiên Quân Mạc Tiếu hô lên.
Chẳng lẽ đồ ở trong túi?
Hại Người Không Mệt lập tức phản ứng. Xem xét nhân vật thì cũng chỉ nhìn được đồ mặc trên người, không nhìn được đồ trong túi. Mà đồ trong túi đúng là có vài thứ chiếm tỉ lệ rơi nhất định…
Nghĩ vậy, Hại Người Không Mệt không chần chừ gì nữa, vung kiếm ninja xông tới.
Diệp Tu hoàn toàn áp chế bậc thầy pháo súng, đủ loại kỹ năng giáng xuống khiến đối phương choáng váng, mỗi tội damage quá bèo. Cấp của Quân Mạc Tiếu vốn thấp, cấp trang bị cũng thấp, ngược hẳn với nhân vật cấp 70, các kỹ năng lại còn là các chiêu cấp thấp tổn thương không đáng kể. Trong trường hợp này, phải dựa vào đẳng cấp thao tác mới chiếm ưu thế như vậy, chứ còn con số sát thương quả thực ít ỏi như không.
Nhưng nếu Hại Người Không Mệt xông lên thì mọi chuyện hoàn toàn khác. Hai đại chiêu của ninja tung ra lao về phía Diệp Tu tạo thành một chuỗi liên kích nhỏ.
“Làm tốt lắm! Coi chừng đỉnh đầu.” Diệp Tu khen một câu, nhắc một câu.
Hại Người Không Mệt nghe tiếng vội ngẩng đầu, nhìn thấy những kẻ chỉ lo phòng thủ trên nóc trước kia giờ đã ào ào lao xuống như sủi cảo. Hại Người Không Mệt lo lắng nghĩ ngợi. Hắn cảm thấy tình huống này còn muốn giết người hôi của thì liều mạng quá rồi.
Mà cái thứ đáng để liều mạng như vậy nhất định quý dữ lắm à nha?
Nghĩ đến đây, Hại Người Không Mệt lại không nỡ đi, nhưng sủi cảo nhiều quá ăn sao hết?
“Nhanh lên chút!” Hại Người Không Mệt lại nghe thấy Quân Mạc Tiếu hô lên, tiếp đó nhìn thấy tên kia lách người luồn đi. Dùng Lạc Hoa Chưởng đánh trúng một tên đang nhảy xuống phía bên trái. Ngay lập tức, tên kia trở thành một viên pháo đụng bay hai tên nữa.
Sau đó lại xoay người bắn ra một phát Pháo Chống Tăng, mấy tên bên phải nhảy xuống sắp sửa tiếp đất, ai dè chân đạp trúng khu vực pháo nổ, lập tức bị hất văng.
Cứ thế luân phiên thay đổi giữa chiêu đánh gần và đánh xa, lợi dụng những kẻ đang rơi như công cụ tấn công, tranh thủ chúng đang rơi xuống không thể né tránh mà đánh văng không cho ai lại gần. Tên nào không thao tác Chịu Thân tốt đều cạp đất cả.
“Còn chưa giết được à!” Diệp Tu vừa dứt khỏi cuộc chiến đã lập tức phê bình Hại Người Không Mệt mãi không giết được bậc thầy pháo súng.
Hại Người Không Mệt rất buồn bực. Hắn đi hôi của, trên người mặc toàn đồ dỏm, damage không được cao. Giờ nghe thấy Diệp Tu lầm bầm, tự dưng nghĩ nghĩ, nhớ ra vừa nãy nhặt được mấy món có thể mặc tạm.
Vừa nghĩ là hắn lục túi luôn, nhanh chóng tìm được vài ba món nâng lực tấn công, lập tức thay vào, sát thương tăng mấy phần.
“Ừm, được đấy, không tệ”. Diệp Tu thấy tỷ lệ tụt máu của bậc thầy pháo súng thì tỏ vẻ hài lòng. Trong lúc đó, Hại Người Không Mệt lại càng tập trung hơn. Tên này mà chết, mấy thứ văng ra chỉ trong chớp mắt thôi, Hại Người Không Mệt tự tin với đẳng cấp ăn hôi của mình nhất định có thể cướp hết được. Câu “không thiếu phần chú” của Diệp Tu, Hại Người Không Mệt còn khuya mới tin.
“Mau lên, sắp bị bao vây rồi!” Quân Mạc Tiếu chạy đến giúp đỡ, vừa giết vừa la hét. Sủi cảo rơi xuống dù bị hắn đánh bay, nhưng cũng chỉ tranh thủ được vài giây. Nếu cả đám lại tiếp tục xông lên, Diệp Tu cũng không thể đánh bay một đám hung hãn như thế chỉ trong một đợt công kích. Hai người lúc này khá chật vật, một người tập trung tấn công bậc thầy pháo súng, một người vất vả tránh né công kích càng ngày càng gần của đám sủi cảo.
Mưa bom bão đạn, gươm đao loang loáng, hai người nhảy tưng tưng như hai chú khỉ. Ngay khi sắp bị bao vây, bậc thầy pháo súng rốt cuộc cũng hấp hối.
Những người chơi thuộc công hội không biết Diệp Tu và Hại Người Không Mệt đang nhắm kĩ bậc thầy pháo súng, chỉ cảm thấy bậc thầy pháo súng này dũng mãnh vô cùng, sẵn sàng hi sinh bản thân để cầm chân hai tên, ai cũng vô cùng cảm động, không đành lòng nhìn gã ta cứ thế tèo.
“Mục sư, mục sư!” Đứa nào đứa nấy trong đội ngũ rủ nhau hô.
Thời điểm lấy thịt đè người, mục sư cùng đội không quá vất vả, chậm rì rì tới. Nghe tiếng hú khẩn cấp, mục sư sau cùng mới xuất hiện. Thấy tình hình là biết nên làm gì, gã nhào ra định quơ trượng hồi máu.
“Bùm.”
Bất chợt một tiếng nổ mạnh vang lên, sóng xung kích nổ văng mục sư đang hồi máu bay cao bay xa, trán còn cắm một cái Shuriken.
“Mục sư tự trọng chút.” Diệp Tu trầm giọng bảo.
“Phiền chết được.” Hại Người Không Mệt vẫn giữ tư thế phóng Shuriken.
Rồi hai nhân vật nhanh chóng xoay góc nhìn, nhanh chóng tấn công bậc thầy pháo súng cú chót.
“Phập!”
Kiếm ninja của Hại Người Không Mệt hạ xuống, chiến mâu trong tay Quân Mạc Tiếu đâm ra, âm thanh cùng vang, máu văng hai đường. Bậc thầy pháo súng ngã xuống, “rẹt”, trên người lập tức có trang bị rơi vãi. Hại Người Không Mệt dồn hết lực chú ý, con trỏ di chuyển nhanh đến nổi chính hắn cũng không biết vị trí, dời và click chuột theo phản xạ.
“Lấy rồi nhé!” Hại Người Không Mệt kích động, hả hê xoay góc nhìn lườm nguýt Quân Mạc Tiếu, ai dè chả thấy ma nào bên cạnh.
“Không lo chạy, chờ chết hả?”
Giọng nói của Quân Mạc Tiếu truyền tới từ phía trước. Hại Người Không Mệt vội ngoảnh lại nhìn, người ta đã chạy được những năm ô.
Gì nhanh quá vậy? Trừ khi tên này không lo nhặt trang bị.
Hại Người Không Mệt chợt ngây người, vừa chạy vừa mở ô vật phẩm. Lúc nãy hắn chỉ lo tăng tốc thao tác, chưa kịp nhìn thứ rơi ra.
Hại Người Không Mệt thoáng nhìn món đồ mới nhặt trong ô vật phẩm, thất vọng vô cùng.
Thứ rơi ra là một đôi giày, trông khá được, nhưng cách kỳ vọng của Hại Người Không Mệt quá xa, tuyệt đối không phải là một thứ đáng để bản thân liều chết giết người đoạt được.
“Chả trách tên kia không thèm nhặt” Hại Người Không Mệt nghĩ thầm, quay lại nhìn thoáng qua. Xác bậc thầy pháo súng vẫn nằm đấy, Hại Người Không Mệt nhớ rõ tên của gã.
“Ở bên này nè”
Hại Người Không Mệt vẫn đang đắm chìm vào suy nghĩ về trang bị, bỗng có tiếng nói vang lên, một đám người chơi đã xông đến, bịt kín đường lui của họ.
Hại Người Không Mệt không nghĩ ngợi gì lập tức quay người nhảy lên tường. Vừa rồi bên con phố kia có mai phục, bên này chắc không nhanh như vậy đã bố trí mai phục xong đâu nhỉ? Hại Người Không Mệt không tin đối phương sẽ làm lớn chuyện đến mức mai phục khắp cả khu trấn nhỏ hoang dã này.
Ai ngờ hắn vừa ngẩng đầu, một thanh trọng kiếm đã mạnh mẽ ập xuống. Hại Người Không Mệt phản ứng cực nhanh vung kiếm ninja lên.
Đây không phải kỹ năng Đỡ Đòn của kiếm khách, không có hỗ trợ và quy tắc của hệ thống mà hoàn toàn do thao tác của người chơi.
Có thể nói đây cũng là một loại tấn công, chỉ có điều mục tiêu không phải là nhân vật, mà là kiếm của đối thủ. Kiểu công kích này người chơi gọi là chống đỡ, nếu thành công có thể hóa giải thương tổn do công kích của đối phương mang lại.
Thao tác chống đỡ so với tấn công còn khó hơn. Dù sao thì tấn công không trúng mục tiêu cũng không tạo ra ảnh hưởng gì to lớn, nhưng nếu thao tác chống đỡ thất bại, điều đó tương đương với việc xơi trọn vẹn sát thương từ công kích của đối phương. Nhưng trong trường hợp này, ngoại trừ chống đỡ, Hại Người Không Mệt cũng không có biện pháp nào khác. Chuột máy tính vung lên, kiếm ninja chém ra vạch nên một vầng sáng, không nghiêng không lệch, vừa vặn cùng trọng kiếm chồng khít lên nhau.
“Keng”
Một tiếng động vang lên, Hại Người Không Mệt rốt cuộc không xơi phải trọng kiếm, nhưng cũng chả nhảy lên chuồn được, ảnh hưởng từ lực của kiếm mà lộn xuống đường lần nữa.
“Anh bảo rồi, trí nhớ của chú bị ngắn hạn à?” Quân Mạc Tiếu lên tiếng từ bên kia.
Hại Người Không Mệt ngơ ngác, bên này cũng có mai phục à? Các công hội đầu quân bao nhiêu vào vụ này?
“Đừng lên nóc nhà nữa, sang bên này.” Quân Mạc Tiếu cất tiếng gọi, sau đó tránh vào một căn nhà trống, không dừng lại mà đi thẳng từ sảnh trước vào phòng giữa, sau đó phi người nhảy ra cửa sổ.
Hại Người Không Mệt vội bám đuôi xông lên, đang chuẩn bị nhảy cửa sổ ra thì chợt nhìn thấy một bóng người tiến vào từ đấy. Hại Người Không Mệt nhanh chóng lách người chuẩn bị rút kiếm, ngay lập tức thấy cái tên trên đỉnh đầu đồi phương: Quân Mạc Tiếu.
“Ha ha ha, bên này đông quân hơn bên kia.” Quân Mạc Tiếu tươi cười, thông báo một tin tức chả đáng buồn cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...