Sau khi áp lực bị gia tăng, bảy công hội vẫn tiếp tục kiên trì. Bọn họ đều cho rằng Lam Khê Các và Mưu Đồ Bá Đạo sẽ sớm giúp đỡ Quân Mạc Tiếu phát hiện ra hành tung của họ, vậy nên cục diện tạm thời không có gì biến đổi, chỉ là việc bọn họ chủ động tìm người gây phiền toái có chút sai lầm. Cuối cùng, cả bọn không thể nhanh chóng hạ gục những đối thủ rơi vào tầm ngắm bởi năng lực thủy chiến quá kém, nhiều lần để đối phươngcâu giờđến khi Quân Mạc Tiếu cứu viện.
Bảy hội trưởng đều là đấng trượng phu biết tiến biết lui, vừa nhận thấy tình hình hoàn toàn không ổn, liền một mặt tỏ vẻ khinh bỉ Lam Khê Các và Mưu Đồ Bá Đạo, một mặt quyết đoán thay đổi sách lược, tiếp tục trốn tránh, không chủ động tấn công nữa.
Quay qua quay lại hồi, kẻ xoắn xuýt lên chính là họ, Diệp Tu vẫn thờ ơ như không, vừa tiếp tục luyện cấp xung quanh vừa nghe ngóng tình hình, chớp được thời cơ là quyết đoán giết ngay. Sau chốc lát, Tô Mộc Tranh cũng online trở lại, thêm một vị sát thủ ưu tú có tính áp đảo, áp lực của bảy công hội tự nhiên tăng không ít.
Thời gian trôi qua, ai bên Diệp Tu vẫn vui vẻ như cũ, người chơi hai công hội Lam Khê Các và Mưu Đồ Bá Đạo chạy rong khắp bản đồ cũng rất đỗi hớn hở. Đối mặt với những công hội đồng hạng mà chiếm được lợi thế áp đảo, khiến chúng muốn đánh không được, muốn trốn không xong chính là chuyện lâu rồi chưa xảy ra. Mọi người sâu sắc cảm nhận được ngồi dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát là cảm giác sung sướng đến mức nào.
Trời sắp sáng, thời điểm đi phó bản mỗi ngày cũng đến. Tinh thần của người chơi bảy công hội đã căng như dây đàn suốt mộtngày, bình thường vốn là lúc phải tập trung tỉnh táo để đối phó với phó bản, giờ họ lại thấy như được nghỉ ngơi. Chí ít, trong phó bản, họ sẽ không phải đối phó với trường hợp bị tập kích đột ngột mà không thể chống trả như thế này.
“Đi phó bản đi phó bản đi”. Người chơi tinh anh các công hội đều tích cực nhất chí hô lên.
“Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi…” Bảy hội trưởng công hội thầm thở phào nhẹ nhõm. Bản thân họ cũng thuộc phần tử tinh anh của mỗi công hội, cả ngày theo chân những người khác chạy tới chạy lui.
“Tập hợp hai đội 4 người đi!” Vài công hội đưa ra chỉ thị phân đội khá nhân đạo. Kĩ thuật PVE của họ không thành vấn đề, bằng 4 người đã có thể vượt bản, chỉ không ôm hi vọng lập kỉ lục thôi. Với tinh thần hiện giờ, họ quyết định vào phó bản để xõa, lấy đâu ra hứng thú lập kỉ lục mới.
Bảy hội trưởng không ngờ rằng, sự sắp xếp nhân đạo này sẽ đưa đến cho họ một cú đả kích lớn. Đội ngũ vừa vượt qua phó bản lần thứ nhất, ra khỏi cửa đã gặp phục kích. Trước mặt hai đại cao thủ như Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, đến cơ hội trở lại phó bản cũng chẳng có, cả bọn đều hy sinh trong tay hai người. Ở cửa vào khác, đội Đường Nhu cùng Thiên Thành, Lam Khê Các, Mưu Đồ Bá Đạo lợi dụng thế mạnh người đông cũng đồng thời tiễn đưa hai tổ đội nữa.
Một lần phó bản đi tong 4 tổ, chia đều cho từng nhà khiến cả 4 công hội lập tức phát điên. Ngay lập tứcbọn họ chợt hiểu ra, tại thời điểm rạng sáng reset lại phó bản, đối phương đã lẳng lặng theo dõi các cửa vào, yên lặng nhìn họ vào phó bản, sau đó chúng chia đội, đợi họ đi hết một lần phó bản mới tập kích.
Suốt một đêm căng thẳng thần kinh, người của bảy công hội đều mệt mỏi vô cùng. Đến khi trời sắp sáng, phó bản vừa reset, ai cũng nghĩ đến việc “nghỉ ngơi” một chút trong phó bản nên quá mức sơ suất, thành thử ra một thủ đoạn đơn giản cũng khiến họ quên đề phòng.
Hối hận cũng đã muộn màng, bốn nhà chết chùm đều cho rằng đối phương xài chiêu này thì ắt không chỉ phong tỏa chừng ấy, vì nhân số nên mới tập trung tấn công 4 cửa. Xét vấn đề nhân lực, đối phương có thể lên tới gần 20 người, theo lí thuyết, hoàn toàn có khả năng nắm giữ hành tung của 20 đội ngũ.
Nghĩ vậy, bốn nhà bị diệt liền lập tức thông báo cho các đội khác, bảo đồng bọn tranh thủ rời khỏi cửa bản lúc bố trí của đối phương chưa hoàn thiện.
Ba nhà chưa bị tấn công khi nghe được tin cảnh báo thì cũng quá trễ, người của họ đã vào lại phó bản, cả bọn khóc không ra nước mắt. Không thể rời đi nữa, chấp nhận mất lượt mà cưỡng ép rời bản hay cố tình “tự sát” đều là con đường không có lợi, nhưng chỉ cần đi xong phó bản là có thể bị diệt đoàn, tổn thất cũng chẳng khác mấy. Phương pháp trốn tránh an toàn nhất chính là log out ngay trong phó bản. Thế nhưng, phó bản được bao trùm bởi khu luyện cấp, ai mà biết đối phương có nổi hứng đứng ngoài cày suốt đêm không, làm sao biết khi nào không có ai để vào lại. Cứ không vào game như vậy, không luyện cấp được mới là tổn thất lớn nhất.
Hết cách, những công hội chỉ có thể mạo hiểm đi xong phó bản rồi đánh cược cửa của mình có bị đối phương mai phục không.
Vì vậy, sau đợt phó bản lần hai, đội không bị công kích liền hô may mắn, đội nào đụng đối thủ chỉ có thể bó tay chờ chết. Một lượt này có hai công hội bị tấn công, diệt toàn đội.
Xem xét thử, bảy nhà liền nhận ra đối thương đã thu thập tin tức của từng nhóm trước, sau mới tiến hành thanh lí lần lượt, xử xong lại đổi nơi. Bởi vậy, cứ nhóm nào thoát phó bản liền vội vàng di dời.
Chuyện gì làm được đều đã làm, nhưng cả hai lần đều trúng đòn đau, tâm lý các đội của bảy nhà dần trở nên bất ổn. Phó bản thường ngày vô cùng đơn giản, đột nhiên có người căng thẳng đến mức phạm sai lầm nghiêm trọng, dẫn đến cả đội ôm nhau chết chùm. Chỉ tiếc Diệp Tu không biết điều này, nếu không dù hắn không hề động ngón nào cũng nhất định vẽ thêm mấy dấu xx vào sổ ghi chép.
Lượt đi phó bản cuối cùng, có người mừng có người lo. Dĩ nhiên đội ngũ nào bị theo dõi sít sao, kết cục chắc chắn là diệt đoàn. Cả một ngày bị giết, đến thời gian đi phó bản những tưởng được nghỉ ngơi, không dè vẫn chịu kích thích, sắc mặt của người thuộc bảy công hội lớn cứ phải nói là vàng ệch như đất, tức muốn ói máu.
Số kinh nghiệm mất đi vì bị giết phải mất mấy tiếng luyện mới gỡ được, tốc độ luyện cấp của bảy công hội này đương nhiên chậm lại. Bảng xếp hạng top 100 đã xảy ra biến hóa lớn. Vốn dĩ việc họ bị giết một phần còn phụ thuộc vào số trời, nhưng nhìn chung thì, xếp hạng của các nhân vật tinh anh trong bảy công hội đang lùi dần đều.
Sau một hồi bị giết chóc căng thẳng, ba lượt phó bản hồ Thiên Ba đã dùng hết. Thế nhưng cả bảy nhà cũng rối rắm cả lên, ai cũng mông lung không biết nên làm gì tiếp theo. Sau khi chịu đựng hàng loạt đả kích, sĩ khí của mọi người tụt thấp đến cực điểm. Dù là những người không bị giết trong đợt kích thích vừa rồi, trong tâm lí cũng không cảm thấy may mắn tí nào.
Mấy kẻ tinh anh chia làm hai loại, một là đi hết ba lượt hồ Thiên Ba thì được tiễn về thành, buồn bã ỉu xìu không muốn ra khỏi cổng,một là bình yên vô sự lang thang tại khu vực quanh phó bản như cô hồn dã quỷ, dáng vẻ đều là được chăng hay chớ.
Vào thời khắc này, bảy hội trưởng công hội đều ngại nhắc đến câu nói miệng “gắng, gắng nữa” kia. Trải qua một ngày này, ý nghĩa của từ gắng thực sự còn lớn lao như cũ ư? Mọi người luôn cẩn thận đề phòng, ai ngờ vẫn lần lượt bị giết. Nếu gặp lại chiêu ấy khi đi phó bản, dù có dự tính trước cũng khó mà đề phòng.
Trong khi mọi người đều cảm thấy bàng hoàng, bảy hội trưởng của bảy công hội ở khu 10 lại nhận được tin nhắn từ Quân Mạc Tiếu:” Còn gắng nữa hả? Có ý nghĩa sao?”
Đúng vậy, còn ý nghĩa gì nữa đây?
Bảy hội trưởng nhận được tin đều không vội tức giận mà tự hỏi bản thân vấn đề này. Sau một hồi tự vấn, cả bảy người thống nhất cho rằng, chuyện gắng tiếp này quả thực quá vô nghĩa.
Mục đích ban đầu của các công hội vốn là đánh chết Thiên Thành, để công hội Hưng Hân không còn khả năng hình thành một đội phó bản có thể đe dọa kỷ lục của họ. Kết quả thì sao? Đánh không chết Thiên Thành, lại bị đại thần của Hưng Hân truy sát đến mức lạnh sống lưng, chịu không nổi một ngày. Nay mục đích của họchỉ còn là sinh tồn được tại khu vực phó bản hồ Thiên Ba. Còn công hội Hưng Hân thì sao? Vừa không ngừng đả kích họ, mà đội ngũ đi phó bản được thành lập khi Thiên Thành và Mã Hậu Pháo gia nhập năm ngày sau cũng chẳng bị ảnh hưởng tẹo nào.
Mấy công hội tất bật ngược xuôi là vì cớ gì? Nếu chẳng làm gì cả, thì lúc này họ đã bình an luyện cấp, kết quả tự mình bê đá đập chân mình, biến khu luyện cấp đang yên lành trở thành chiến trường nguy cơ rình rập tứ phía.
Hiện tại, hiệu suất luyện cấp của họ đã chậm lại, đồng thời chẳng làm được trò trống gì với chuyện thành lập đội phó bản của Hưng Hân, cố gắng một hồi chẳng mang về lợi lộc, mà chỉ muốn giảm bớt tổn thất thôi. Nhưng tổn thất này họ muốn giảm cũng không được, bẵng qua một ngày, trong các công hội, có người may kẻ rủi, cũng có kẻ thì cáu kỉnh, người thì vụng trộm cười thầm. Có điều mọi việc khó có thể kết thúc chỉ trong một ngày, kể cả năm ngày sau cũng chưa chắc. Sự việc ngày hôm nay sẽ đeo đẳng đến khi đẳng cấp của họ tăng lên, không còn luyện cấp ở khu vực hồ Thiên Ba nữa mới thôi.
Họ không phải không có lựa chọn khác, thực ra có thể nhượng bộ mà quay về khu luyện cấp thành Tội Ác, hoặc đến những khu vực cao hơn hồ Thiên Ba một bậc như đồi Loạn Thạch. Thế nhưng, những bậc lão làng vẫn lựa chọn ở lại hồ Thiên Ba, hiển nhiên vì luyện cấp ở đây đạt hiệu suất cao nhất, nhượng bộ thế kia sẽ chịu thiệt.
Hiện giờ, có ba con đường bày ra trước mắt họ.
Thứ nhất, lựa chọn nhường lại khu luyện cấp, đến những khu hiệu suất không bằng hồ Thiên Ba, khiến cho tốc độ thăng cấp chậm lại.
Thứ hai, đàm phán với Quân Mạc Tiếu, hoặc có thể dùng vật liệu đổi hòa bình như trước, tuy rằng tổn thất nguyên liệu, nhưng có thể bảo toàn những thứ còn lại.
Thứ ba, duy trì tình huống hiện tại, tiếp tục gánh chịu áp lực, đối mặt với hiểm nguy, trốn tránh đội quân Quân Mạc Tiếu để tiếp tục luyện cấp ở hồ Thiên Ba. Chẳng qua lựa chọn này sẽ tạo thành hậu quả gì, hiện tại không thể dự liệu được. Nó dựa vào ăn ở cả đấy. Lấy ví dụ như Yên Vũ Lâu, một ngày này họ đã xui bà cố rồi. Còn lấy ví dụ là Hoàng Phong, nếu so với lựa chọn một và hai, cách thứ ba lại được lợi nhiều hơn.
Chọn con đường nào đây, bảy lão đại vẫn cảm thấy rối rắm chuối củ vô cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...