MC chạy được nửa đường, đột nhiên nghe một câu ấy, suýt chút nữa ngã lăn quay xuống đất. Cảm giác như mình đã dẫn sói vào nhà.
Kết quả lại nghe thấy âm thanh sung sướng của đạo diễn thét liên tục vào tai qua tai nghe: “Đệch, cuối cùng cũng có đứa lên thay à? Mau xếp cho nó ra đấu đi, tao chiếu quảng cáo được 5 phút luôn rồi!”
MC gần như muốn lộn nhào lên sân, cùng lúc đó Đỗ Minh đại diện cho toàn bộ mọi người có mặt trong nhà thi đấu bày tỏ nghi vấn: “Anh là ai?”
“Chủ lực mệt mỏi, anh là người thay.” Diệp Tu thong dong trả lời.
Mọi người trong nhà thi đấu cười vang, tất cả đều bàn tán xem đây có phải là người của bên tổ chức đưa lên không.
Lúc này MC cũng đã lao được lên sân khấu, đèn chiếu xuống, thở cũng chẳng xong nhưng vẫn quyết đoán tuyên bố: Người khiêu chiến thứ hai lên đài.
MC muốn đục nước béo cò, mau chóng chấm dứt màn hát bè qua lại trước đấy của hai người. Tuy gã cảm thấy kẻ mới lên cũng là một thằng thích gây rối, trong lòng đã có dự cảm xấu, cơ mà bước từng đâu tính tới đó vậy.
Vì thế, người khiêu chiến thứ hai ngay cả tràng vỗ tay khách sáo cũng chả nhận được. Ai nấy đang hoang mang, đến làm thế nào thằng chả chui được lên sân họ còn chẳng biết.
Đỉnh đầu tuyển thủ chuyên nghiệp ai cũng có một dấu chấm hỏi to đùng, hoạt động Ngôi Sao Tụ Hội lần này quả thực hỗn loạn, mọi người được mở rộng tầm mắt.
“Bên kia chuẩn bị xong chưa?” Diệp Tu nói.
“Ông anh phải vào trò chơi chứ......” Đỗ Minh buồn bực, giờ thì hắn cũng bó tay, cũng không thể khăng khăng buộc cô bé xinh đẹp kia xuất hiện nữa.
“Ý, xin lỗi, chờ chút hén.” Diệp Tu nói.
Sau đó thanh âm truyền ra như thế này:
“Đưa anh tài khoản”
“Không cần, để em!”
“Đừng quậy nữa... Mau đưa cho anh”
“Không cho... “
Bíp... Mọi người đang trợn mắt há mồm, loa trên bục đấu đã bị tắt.
Bíp... Lại được mở lên, tiếng tranh đoạt đứt quãng truyền ra.
“Ha ha, xin mọi người chờ chút, có lẽ xảy ra chút sự cố khi nhân viên của chúng tôi giao thẻ cho người khiêu chiến lần này …” MC vừa lau mồ hôi vừa nói sảng, cả khán đài lập tức vang lên tiếng mắng mỏ.
“Có cần lên xem thử không nhỉ …” MC đang lầm bầm, màn hình rốt cuộc xuất hiện cửa sổ trò chơi, pháp sư chiến đấu đã đăng nhập.
“Thêm điểm kỹ năng kiểu gì vậy...” Mới nghe được nửa, “bíp” một phát, loa lại bị đóng.
Đỗ Minh thật sầu não, cảm thấy vận số hôm nay của mình quá kém, cứ gặp phải những chuyện loạn hết cả lên. Còn đang phiền lòng, bên kia đã đăng nhập và gửi lời mời khiêu chiến sang.
Đỗ Minh xốc tinh thần chấp nhận. Mặc kệ đối thủ là ai, hắn cũng không dám lơ là nữa. Thể diện bị mất lúc trước còn chưa lấy về hết, lần này quyết không để thua.
Bản đồ vẫn chọn ngẫu nhiên, sau khi hai người đều sẵn sàng, ngay lập tức được chuyển đến sân đấu, nhân vật của cả hai cùng xuất hiện ở hai góc.
“Chà chà, vị trí khéo đấy!” Bên bục đấu có một khung cửa sổ, tuyển thủ vừa hay có thể nhìn thấy toàn bộ ảnh chiếu 3D.
Có điều thưởng thức bằng hai mắt sướng rồi, ánh mắt Diệp Tu vẫn chuyển về màn hình máy tính. Người điều khiển không thể nào chỉ nhìn ảnh chiếu 3D mà thao tác, vị trí cố định sẽ mang đến rất nhiều góc chết.
Trên bản đồ, kiếm khách Đỗ Minh đã lao đến. Tâm tình hậm hực, hắn sắp dùng trận đấu này để phát tiết, chẳng cần xem người khiêu chiến là ai, Đỗ Minh không nhường nhịn gì nữa.
“Đến kìa!” Đường Nhu nhắc nhở Diệp Tu.
“Biết rồi.” Diệp Tu nói xong, vẫn ở đó lật xem trang bị và kĩ năng.
Xem qua vài trận, dựa vào tố chất của Diệp Tu, thuộc tính và kĩ năng của pháp sư chiến đấu này đã áng chừng được xêm xêm, giờ đảo qua chỉ để xác nhận phán đoán của mình thôi. Bản đồ cũng không lớn, Diệp Tu vừa xem hết, kiếm khách Đỗ Minh đã đúng lúc vọt tới trước mặt.
Kiếm khách đang chạy nhanh, chợt mở đầu bằng Tam Đoạn Trảm, lao tới pháp sư chiến đấu của Diệp Tu với tốc độ rất nhanh.
Chiêu mở đầu này, Đường Nhu đã từng trải nghiệm mấy lần, cũng không tính khó ứng phó, nhưng giờ cô tò mò Diệp Tu sẽ đáp trả ra sao.
Kết quả nhìn thấy Diệp Tu không hề ứng phó gì.
Khi kiếm thứ nhất của Tam Đoạn Trảm chém xuống, pháp sư chiến đấu của Diệp Tu vẫn đứng yên. Chỉ thấy đường kiếm sáng lướt qua mặt, không hề có chút thương tổn nào.
Đỗ Minh bàng hoàng, hắn không biết đó là trùng hợp hay đối phương đã nhìn thấu khoảng cách của một kích vừa nãy, nếu thật sự nhìn thấu......
Pháp sư chiến đấu nghiêng bước sang phải một bước, Đỗ Minh lập tức biết đây không phải trùng hợp. Một bước này, với khoảng cách hiện tại của hai người, ấy chính là góc chết mà kiếm thứ hai của Tam Đoạn Trảm không chém tới.
Thời điểm bước ra, chiến mâu giơ lên, Thiên Kích tung ra.
Đỗ Minh coi như có phòng bị, tức thì cưỡng chế hủy bỏ Tam Đoạn Trảm, định dùng Đỡ Đòn ngăn Thiên Kích. Ai ngờ di chuột hất kiếm đỡ mới nhận ra góc độ chiêu Thiên Kích của đối phương rất xảo quyệt, e rằng Đỡ Đòn sắp sửa không cản được.
Một tiếng “Phập” vang lên.
Chiêu Thiên Kích nọ quả nhiên đến trước Đỡ Đòn, hất bay kiếm khách của Đỗ Minh giữa không trung.
Đây chỉ là một màn mở đầu nhỏ, nhiều khán giả có mặt còn chưa chú tâm vào, nhưng bên tuyển thủ chuyên nghiệp đều đã trợn trừng mắt.
Một bước di chuyển, một kỹ năng Thiên Kích cùi nhất, thế mà đã chuẩn xác bắt được sơ hở của Đỗ Minh, đâm ngay một nhát không thể đề phòng được.
Là một cao thủ...... Rất nhiều người bất chợt nghĩ thế.
Nhưng chỉ dựa vào một chiêu như vậy đã kết luận, không khỏi có chút võ đoán. Kinh ngạc qua đi, các tuyển thủ thu hồi tâm trạng pha trò của mình, bắt đầu theo dõi một cách nghiêm túc.
Bị Thiên Kích đánh bay, Đỗ Minh cũng không rối loạn, bởi hắn thực sự rất chú tâm vào trận này. Ở không trung nhẹ nhàng điều chỉnh thân mình, lập tức vung một chiêu Ngân Quang Lạc Nhẫn, buộc nhân vật xoay về phía dưới.
Ai ngờ ngay thoáng chốc đáp xuống đất, trước mắt đã trống trơn, pháp sư chiến đấu đã biến mất. Tất cả khán giả lại thấy rõ, trong chớp mắt Ngân Quang Lạc Nhẫn rơi xuống, pháp sư chiến đấu nọ đã vòng ra sau hắn. Mà ánh mắt sắc bén của các tuyển thủ còn phát hiện thêm rằng, bước di chuyển ấy thoáng chốc đã tránh được góc nhìn của kiếm khách, là một bước nằm trong góc chết của Đỗ Minh.
“Là Che Ảnh Bước đấy!” Không ít người kêu lên.
“Thằng chả rốt cuộc là ai?” Nơi nơi đều là cảnh tượng hai mặt nhìn nhau. Ra liên tục hai thao tác cấp cao, khiến cho nhóm tuyển thủ càng khẳng định thân phận cao thủ của người này. Mọi người không xem hình chiếu 3D nữa, chuyển hết xem màn hình điện tử.
Hình chiếu 3D tất nhiên hoành tráng hơn, nhưng chỗ quan sát cố định nên góc nhìn cũng cố định. Bấy giờ, nhóm tuyển thủ cần phân tích thực lực của người khiêu chiến thứ hai qua nhiều góc nhìn.
Đỗ Minh cũng không phải tay mơ. Ngân Quang Lạc Nhẫn xong thấy trước mặt không có ai, lập tức đoán được đối phương ở phía sau. Tức thì lăn người lên trước, xoay 180 độ ra Rút Đao Trảm.
Chiêu thức ấy lưu loát vô cùng, khán giả đang chuẩn bị vỗ tay, chợt thấy pháp sư kia nghiêng người lao đến, đón lấy kiếm khí của Rút Đao Trảm, ngay khi tất cả cho rằng hắn ta nhất định sẽ bị kiếm khí gây thương tích, kết quả nhìn thấy hắn xuyên qua kiếm khí. Thừa lúc kiếm khách bị cứng người sau khi thu Rút Đao Trảm, áp sát ra một chiêu Long Nha.
Đám khán giả chuẩn bị vỗ tay lập tức ngơ ngẩn.
Lại nói tiếp, các bước di chuyển để dùng Thiên Kích và Che Ảnh Bước trước đó của Diệp Tu đều rất tỉ mỉ, trình độ của người chơi thường không thể nhìn ra sự lợi hại trong đấy. Nhưng lần xuyên qua Rút Đao Trảm này lại khá trắng trợn, không ít người biết thao tác ấy. Pháp sư chiến đấu xuyên qua kiếm khí, thật ra chỉ là tàn dư của Rút Đao Trảm, vào khoảnh khắc nhân vật xuyên qua, phán định thương tổn đã biến mất.
Song, muốn nắm bắt được thời cơ ấy lại rất khó. Sớm, phán định còn, tự nhiên sẽ bị bổ trúng; muộn, tuy không bị chém trúng, nhưng cũng không cách nào bắt kịp thời gian cứng người sau khi thu chiêu Rút Đao Trảm. Rút Đao Trảm là kỹ năng cấp thấp, cứng người sau khi thu chiêu chỉ diễn ra một khoảng ngắn ngủi, cần phải bắt được nó trong vỏn vẹn.
Thao tác khó nhằn ấy, người khiêu chiến kia thật sự làm được. Long Nha đâm đến, kiếm khách chẳng mảy may phản ứng, rõ ràng không phải Đỗ Minh không muốn tránh, mà vì người nọ đúng lúc bắt kịp thời gian cứng người, hắn muốn tránh cũng không được.
Sự phấn khích lúc bấy giờ không chỉ mình tuyển thủ chuyên nghiệp có thể nhìn ra nữa.
Nhưng... vỗ tay tiếp ư?
Hai tay vốn định khen ngợi chiêu Rút Đao Trảm của Đỗ Minh giờ đơ giữa không trung.
Người khiêu chiến đánh rất đặc sắc không phải giả, nhưng đối thủ của người nọ lại là thần tượng mà khán giả sân nhà muốn cổ vũ, mọi người ki bo quyết không vỗ tay.
Tuy nhiên, có một số người bất chấp tất cả, thấy hay bèn lớn tiếng khen ngợi.
Ví như Trần Quả... Cô vốn không phải fan Luân Hồi, lại biết người đang đánh ở kia là Diệp Tu, thế còn xoắn xuýt gì? Ủng hộ tuyệt cmn đối! Ngay vào lúc Long Nha đâm trúng, cô hò hét và vỗ tay, cứ như Đỗ Minh đã bị một phát chết luôn vậy.
Kiếm khách trúng Long Nha, tất nhiên lại đông cứng một hồi, Diệp Tu lại vứt một cái Thiên Kích.
Kiếm khách lại bay lên cao, nhưng Ngân Quang Lạc Nhẫn chưa đóng băng xong, Đỗ Minh không thể diễn lại trò cũ, chỉ có thể vội chỉnh góc nhìn xem thử đối phương sẽ dùng thủ đoạn gì.
Kết quả, không có người......
“Là Che Ảnh Bước......” Trong nháy mắt ấy, Đỗ Minh cũng nhận ra.
Hắn muốn khóc tới nơi rồi. Hắn nhận ra đây cũng là một đối thủ khó nhằn. Màn khiêu chiến này sao cứ vậy hả? Liên tiếp xuất hiện những người chơi mạnh đến bất ngờ, còn trúng ngay lượt của mình nữa. Ngay cả Che Ảnh Bước cũng đã lên sàn, chắc chắn không phải một người mới biến thái, mà là một cao thủ chân chính!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...