Toàn Chức Cao Thủ

Tuần đầu tiên của mỗi năm, Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang sẽ tụ tập tất cả tuyển thủ chuyên nghiệp lại, tổ chức một chương trình từa tựa như Chúc Mừng Năm Mới. Trong chương trình sẽ xuất hiện nhiều hoạt động giải trí biểu diễn đầy đặc trưng của Vinh Quang, nhất là thi đấu giữa các tuyển thủ ngôi sao, 24 tuyển thủ tham gia hoàn toàn phụ thuộc vào bầu chọn của fan, có thể xem như là 24 tuyển thủ nổi danh nhất toàn mùa giải, vô cùng đáng mong đợi. Vì vậy buổi thịnh hội Vinh Quang này còn được gọi là Gặp Nhau Cuối Tuần: Ngôi Sao Tụ Hội.

Ngôi Sao Cuối Tuần được tổ chức lần đầu tiên vào mùa giải thứ ba của Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang đạt được thành công vang dội, sau đó mỗi năm diễn ra một lần, mỗi lần do một câu lạc bộ luân phiên tổ chức. Năm nay, Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang bước tới mùa giải thứ tám, Ngôi Sao Cuối Tuần lần thứ sáu sẽ do Luân Hồi làm chủ nhà, mà câu lạc bộ Luân Hồi nằm ở thành phố S. Diệp Tu nghe Trần Quả nói cuối tuần đi thành phố S công tác, đầu tiên kinh ngạc, nhưng chợt nghĩ đến sự kiện này liền hiểu ra.

“Chị muốn đi coi Ngôi Sao Cuối Tuần?” Diệp Tu hỏi.

“Đúng vậy, chị lấy được ba vé này, giỏi không!” Trần Quả vênh mặt.

Kịch tính của thi đấu Ngôi Sao Cuối Tuần hoàn toàn không bì kịp một trận vòng loại bình thường, nhưng với đa số fan hâm mộ, có thể tham gia vào cuộc vui này không hề uổng tiền vé tí nào. Vé vào cửa Ngôi Sao Cuối Tuần bán rất chạy, muốn mua có khi không chỉ có tiền là đủ, còn phải so ăn ở nữa.

“Giỏi thật giỏi thật.” Diệp Tu cười khổ nói.

Ngôi Sao Cuối Tuần... Lấy địa vị của hắn, năm lần trước đều lọt vào danh sách 24 người cả năm lần. Năm nay lúc mới mở bảng, tỷ lệ bầu chọn cho Diệp Tu cũng cao chót vót, chỉ vì giữa đường giải nghệ nên mới bị xóa tên đi.

Diệp Tu không muốn lộ mặt, vốn hắn đã không thích tham gia chương trình cần tương tác nhiều như Ngôi Sao Cuối Tuần. Thi đấu Ngôi Sao Tụ Hội chủ yếu là để làm màu, luật lệ cũng không có gì hà khắc, hai bên cũng không sống chết như trên trận chính thức, nhưng phải lên sân khấu PK trước mặt khán giả. Vì vậy mỗi lần Diệp Tu đều trốn sau cánh gà, cũng may đây là E-sport, có máy tính nối mạng là chiến được ngay, lên sân khấu hay không cũng không mất mát gì.

Thi đấu Ngôi Sao Tụ Hội luôn có vé nhưng không thèm lên sân khấu, chắc chỉ mình Diệp Tu, sau này đã trở thành một loại đặc sản của màn thi đấu này. Năm nay thi đấu bỗng dưng thiếu mất hiện tượng này, nghe đâu bên tổ chức còn đem nó chế thành một chiêu quảng cáo hút fan.

Diệp Tu khó khăn lắm mới thoát nạn thi đấu Ngôi Sao Tụ Hội, không ngờ Trần Quả lại đưa vé gọi đi cùng. Nhưng trước kia chỉ ngồi ghế khách mời, giờ đến với tư cách khán giả, hắn nghĩ cũng không có gì to tát, vậy nên không nỡ từ chối lòng tốt của Trần Quả.

Trần Quả đinh ninh không có thằng chơi Vinh Quang nào lại từ chối việc này, nên thuần túy là thông báo chứ không phải lấy ý kiến, cô cũng chẳng để ý vẻ mặt miễn cưỡng của Diệp Tu, đi bàn giao chuyện cuối tuần khi ba người không ở trong tiệm.


Ba vé vào cửa giành cho ba người. Diệp Tu, Trần Quả, người còn lại tất nhiên là Đường Nhu. Lúc cô nghe tin, vẻ mặt rất bình tĩnh, Đường Nhu vẫn không phải fan Vinh Quang cuồng nhiệt như Trần Quả.

Diệp Tu vào game, chơi một lúc thì thấy Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh online.

“Mai phải qua thành phố S rồi!” Tô Mộc Tranh gửi tin. Xét về kỹ thuật, Tô Mộc Tranh vào được danh sách 24 tuyển thủ chuyên nghiệp tham gia hay không vẫn còn nhiều nghi vấn. Nhưng ở đây thực lực lại không quan trọng bằng độ nổi tiếng, từ trước đến nay, Tô Mộc Tranh luôn là nhân vật được ưa chuộng trong đám fan hâm mộ Vinh Quang, mới vào nghề đã nằm trong danh sách đề cử.

“Ừ, anh cũng đi nữa.” Diệp Tu đáp.

“Ế, anh cũng đi hả? Mấy ổng tới tìm anh rồi sao?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“Gì? Ai tìm anh?” Diệp Tu nói.

“Là bên tổ chức Ngôi Sao Cuối Tuần năm nay, mấy người Luân Hồi muốn anh tham gia với vai trò đặc biệt, có đến liên hệ bên Gia Thế. Quản lý còn hỏi em có giữ liên lạc với anh không, em bơ ổng luôn.” Tô Mộc Tranh đáp.

“À, không phải đâu... Anh đi mua vé coi.” Diệp Tu đáp.

“Mua vé... Có lòng dữ!”

“Đâu phải, chị chủ bọn anh mua ba vé mời anh đi á.” Diệp Tu nói

“Ồ ồ, làm khán giả hả!”


“Chính xác.”

“Cảm giác chắc khác lắm nhỉ?”

“Có lẽ thế?”

“Em cũng muốn làm khán giả.”

“Bệnh nữa không?” Diệp Tu đề nghị.

“Lần này chắc bệnh không được.” Tô Mộc Tranh gửi kèm một emo chán nản. Hoạt động chiến đội cô bảo bị bệnh, người thông minh đều biết là viện cớ, chỉ là không chấp nhặt thôi. Hoạt động Ngôi Sao Tụ Hội này không phải thi đấu nhưng đấy cũng là một hoạt động chính thức, bị bệnh? Đưa giấy bác sĩ ra hẵng nói.

“Thôi đành chịu.” Diệp Tu tất nhiên biết rõ, kiểu hoạt động chính thức như vậy, không có lý do chính đáng sẽ không dễ trốn. Trước giờ không phải mỗi mình Diệp Tu muốn chạy, nhưng mọi người chỉ đành cắn răng chịu đựng.

Nói chuyện với Tô Mộc Tranh một lúc, mọi người tiếp tục yên lặng chơi game. Ngôi Sao Cuối Tuần thôi mà, đi tới chán ngắt luôn rồi, hồi hộp kinh ngạc gì thì miễn đi. Chỉ còn Trần Quả trước nay chỉ coi tường thuật trên TV. Với cô, đi coi trực tiếp cũng chẳng phải khó khăn, nhưng không có ai đi cùng nên đâm ra lười. Bây giờ có Diệp Tu, Đường Nhu cũng bị lôi kéo rồi, bèn quyết đoán mua ba tấm vé chuẩn bị tới góp vui.

Ngày thứ năm trôi qua, chiều thứ sáu ba người ngồi máy bay tới thành phố S. Chuyện khách sạn Trần Quả cũng lo xong xuôi. Cô với Đường Nhu một phòng, Diệp Tu hớt được mẻ ngon, một mình độc bá phòng riêng.

Sắp xếp đồ đạc, Trần Quả liền kêu gọi xuất phát. Ngôi Sao Cuối Tuần không chỉ có một ngày, sự kiện kéo dài chừng hai ngày rưỡi. Từ tối thứ sáu, Trần Quả đã đợi không nổi nữa. Kéo hai người ra ngoài, vừa đi vừa nghiên cứu bản đồ, nhìn một hồi cũng không nhìn ra được gì, Diệp Tu vừa muốn phát biểu, Trần Quả đã quyết đoán: Đón xe.


Xui thay tài xế taxi không phải fan Vinh Quang. “Câu lạc bộ Luân Hồi” với người ta không phải một địa chỉ cụ thể, vừa nghe xong lập tức phanh gấp, hỏi Trần Quả xác nhận mấy lần, cuối cùng mù mờ hỏi, “Chị biết đi thế nào không?”

Trần Quả hộc máu, cô không biết đường mới gọi xe mà.

“Cũng gần gần đây.” Trần Quả ú ớ. Thật sự không xa lắm, cô chọn khách sạn này vì nghe bảo nó gần câu lạc bộ Luân Hồi.

“Hay là... Mấy người sang xe khác? Tui không biết chỗ này.” Tài xế thành thật bảo.

Trần Quả chán nản, chuẩn bị kêu hai đứa đi xuống, Diệp Tu liền ló đầu ra, “Chú chạy đường Thường Đức, tới cầu Triệu Gia rẽ trái, chạy tới đầu đường là đến.”

“À, chỗ đó hả!” Tài xế nghe xong lập tức thấm, đạp ga vút đi.

Trần Quả ngẩn ngơ quay đầu lại, “Chỗ đó là chỗ nào vậy?”

“Câu lạc bộ Luân Hồi á!” Diệp Tu nói.

“Cậu từng tới à?” Trần Quả hỏi, đột nhiên nhớ ra, “À quên mất, dù cậu là tép riu nhưng cũng từng theo chiến đội tới đây nhỉ? Từng đi hết các câu lạc bộ rồi phải không?”

“Ừ ừ...” Diệp Tu gật đầu.

“Vậy sao không nói sớm!” Trần Quả nói.

“Tui chuẩn bị nói đó...” Diệp Tu nói.

Thấy xe cũng chạy rồi, Trần Quả không tính sổ Diệp Tu nữa. Tài xế chạy theo hướng dẫn của Diệp Tu, quả nhiên cách không xa lắm. Chỉ là càng tới gần, tốc độ càng lúc càng chậm. Tài xế ngó đầu ra ngoài nhìn cả hàng ô tô dài ngoằng, há hốc mồm ngạc nhiên nói, “Làm gì kẹt khiếp vậy?”


Tài xế hoàn toàn không hiểu vì sao đoạn đường này bỗng dưng ùn tắc.

“Có vỉa hè gần đó không? Thả tụi tui ở đó đi!” Diệp Tu nói.

Vậy nên ba người xuống xe ở đây, nhìn nguyên dãy xe nói đuôi nhau, Trần Quả chẳng những không bực, còn khấp khởi vui mừng: “Chậc chậc! Là sức hút của Ngôi Sao Tụ Hội đó thấy chưa? Náo nhiệt quá đi.”

“Đúng vậy!” Diệp Tu tất nhiên biết rõ. Người có kinh nghiệm đều không lái xe tới, cuối cùng kẹt chết trong đó không nói, lách vào được cũng chẳng có chỗ đậu xe.

“Dẫn đường!” Trần Quả phất tay, biết Diệp Tu rành đường, bản đồ trên tay trực tiếp bị vứt vào thùng rác.

Diệp Tu ngó trái phải, hắn quả thật biết đường, nhanh chóng dẫn hai người vào trong. Bên trong đã đâu vào đấy, ba người xuôi theo dòng người, không lâu sau đã vào nhà thi đấu của Luân Hồi.

Nhà thi đấu thể thao điện tử cũng không nhỏ hơn của các môn thể thao khác bao nhiêu. Điều khác biệt là màn hình điện tử giữa sân rõ ràng lớn hơn rất nhiều lần.

Coi trên màn hình trực tiếp, có thể nhìn được góc nhìn do đạo diễn bố trí. Trong sân cũng có màn hình riêng dành để trình chiếu theo góc nhìn của mỗi tuyển thủ, khi xem so tài có thể chọn màn hình phù hợp, không thiếu cái nào, ngoài ra còn có mấy pha quay lại, quay chậm những chiêu đặc sắc. Xem trực tiếp ở đây mới có thể thưởng thức màn tranh tài một cách toàn diện nhất.

Hiện trường trực tiếp E-sport Vinh Quang còn lớn hơn các môn thể thao thông thường. Ví dụ như bóng đá hay bóng rổ, xem trực tiếp có thể tận hưởng không khí sôi động, mà E-sport ngoài bầu không khí sôi động còn có thêm màn ảnh to tổ bố, ngồi trước TV coi quả thật không thể nào sánh được.

Nhất là khi thi đấu đoàn đội, coi tiếp sóng năm đôi ở mỗi khu cùng lúc đúng là cực hình. Dù có thể cắt màn hình làm năm, nhưng bình luận làm sao mà chia năm được? Lấy cái nào bỏ cái nào, thật sự làm người ta xoắn hết ruột.

Mà thể chế đấu đội 5-5 hiện nay, cũng một phần lo nghĩ cho nhà đài mới giới hạn số lượng thành viên thi đấu. Phát sóng trên TV giúp Vinh Quang quảng bá, đồng thời cũng thu thêm lợi nhuận, nếu cho một đống người xáp lá cà, phát sóng không tiện, cũng không thể hiện được chất lượng và đặc sắc của trận đấu.

Một khi đã gắn liền với thương mại, ta cần trăn trở về nhiều mặt hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui