Toàn Chức Cao Thủ

Rạng sáng 0 giờ, hệ thống tuyên bố hoạt động đêm Noel kết thúc. Từ giây phút này trở đi, kẻ trộm Noel sẽ không xuất hiện nữa, kẻ trộm Noel hiện tại sẽ không biến mất, nhưng người chơi giết xong sẽ không nhận được điểm tích lũy, cũng không lấy được quà mất trộm. Còn quà đã rớt qua 0 giờ thì không gặp vấn đề, vẫn được tự do nhận thưởng. Đổi thưởng được thực hiện trong 24 giờ tới.

Mười hai công hội như Mưu Đồ Bá Đạo, Lam Khê Các, Trung Thảo Đường liên minh với Diệp Tu, không thể nghi ngờ là những người thu hoạch đậm nhất mùa này. Dưới chân tháp chuông ở thành Tội Ác vang vọng tiếng reo mừng, âm thanh cất lên cao vút, nhưng Quân Mạc Tiếu vẫn cứ đứng đực trên đỉnh tháp, không mảy may phản ứng.

Việc giết quái đã ngừng lại từ mấy phút trước, Quân Mạc Tiếu vốn đã có thể nhảy xuống rồi. Các người chơi đều cảm thấy kỳ lạ, không biết thằng cha kia muốn đứng trên cao giả thần giả thánh gì nữa! Đường Nhu quay sang nhìn, phát hiện Diệp Tu đã ngoẹo đầu bất tỉnh nhân sự.

Đường Nhu và Trần Quả nhìn nhau không nói. Rõ ràng mấy phút trước vẫn tỉnh ruồi như thường! Kết quả hoạt động vừa xong, chớp mắt lại ngủ mất tiêu, tốc độ nhập mộng thực sự quá dữ dội.

“Này này, còn mấy phút nữa mà cũng không chịu được hả?” Trần Quả vô tình gọi Diệp Tu dậy.

“Hả?” Diệp Tu hoảng hốt, “Không phải xong hết rồi hả?”

“Chưa lấy quà kìa!” Đường Nhu nói.

“Mấy người nhặt đi!” Diệp Tu nói xong trở mình tại chỗ, đổi tư thế như muốn ngủ luôn tại đây.

“Đứng dậy đứng dậy, về phòng ngủ đi.” Trần Quả kêu lớn, kéo áo Diệp Tu.

“Rồi rồi rồi, tui về.” Diệp Tu chống bàn đứng dậy, bước khỏi chỗ ngồi, dáng dặt dẹo như đang phiêu.


Trần Quả nhìn mà sợ phát khiếp. 36 tiếng không ngủ, với người trưởng thành cũng không phải chuyện lớn lao gì, nhưng nhìn dáng đi như phê thuốc của Diệp Tu, có cảm giác như tên này có thể ngã ụp mặt xuống đất bất kỳ lúc nào. Trần Quả lại nghĩ, 36 tiếng không ngủ của Diệp Tu không giống với những người khác. Chuyện hắn làm là chuyện mà bất kỳ game thủ nào khác cũng không làm được. Dù đạt tiêu chuẩn cao thủ chuyên nghiệp, chưa chắc có thể phát huy đều bộ như vậy, mất tập trung một chút là không xong ngay lập tức. Trong 36 giờ đồng hồ này, Diệp Tu phải một mực giữ vững lực tập trung cao độ. Mệt mỏi hắn phải chịu, những người chơi đi loanh quanh thử vận may không tài nào cảm nhận được.

“Ế!” Trông thấy Diệp Tu liêu xiêu, Trần Quả nhảy dựng muốn chạy lại đỡ. Không ngờ Diệp Tu ngả nghiêng một chút cũng giữ thăng bằng trở lại, sau đó lắc lắc đầu, ngạc nhiên lẩm bẩm: “Đang đi cũng ngủ được, tui càng ngày càng khâm phục chính mình mà...”

Trần Quả bó tay, rốt cuộc vẫn đuổi theo: “Này, có sao không đó?”

“Không sao không sao, tui đi ngủ trước, chị giúp tui thoát game với!” Diệp Tu xua tay đáp.

“Chị giao quà giúp cậu nhé! Chẳng may cậu ngủ một mạch 24 tiếng, chậm chân thì sao giờ?” Trần Quả thích cái này.

“Giao đi giao đi!” Diệp Tu cười cười, nói xong liền mò tới chỗ cầu thang. Trần Quả sợ lát nữa thấy hắn lăn xuống, may mà trông thấy bước chân Diệp Tu đã vững hơn. Lúc trước nhìn hắn uốn éo còn lo chưa tỉnh ngủ, mộng du bước nhầm. Bây giờ hắn đã bình thường trở lại, Trần Quả cũng không để ý nữa.

Trần Quả quay lại chỗ ngồi, đầu tiên là giúp Diệp Tu giao quà, không ngờ khi nhìn từ góc nhìn của Quân Mạc Tiếu trong game là như vậy, từ trên đỉnh tháp chuông nhìn xuống toàn thành, người chơi khác như lũ kiến bé nhỏ dưới chân, sấm sét rền vang ở ngay cạnh, như có thể vươn tay ra bắt lấy.

Trần Quả điều khiển Quân Mạc Tiếu ngó trái ngó phải trên đỉnh tháp chuông, có chút luyến tiếc cảnh này. Cô chưa từng lên đây bao giờ đâu!

Mãi đến lúc Đường Nhu đưa mắt sang, Trần Quả mới xấu hổ ho nhẹ một cái, lại hỏi. “Còn quà để nhặt không?”

“Có, chị nhặt giúp ảnh đi!” Đường Nhu nói.


“Ừ.” Trần Quả gật gật đầu, mở trang bị Quân Mạc Tiếu ra xem. Diệp Tu đứng trên đỉnh tháp chuông chặn đám trộm Noel bò lên, sử dụng súng là chủ yếu, hiện tại Ô Thiên Cơ vẫn giữ hình thái đấy. Trần Quả ngó thuộc tính mà xoắn quẩy. Vừa nghĩ mình đang xài vũ khí bạc liền không thể kiềm được kích động.

“Chị xuống đây!” Trần Quả nói.

“Chị xuống đi.” Đường Nhu nói.

Trần Quả dù sao cũng theo nghề bậc thầy pháo súng, tháp chuông nhảy không lên nhưng nhảy xuống thì không vấn đề. Luyến tiếc cảm giác nhìn xuống chúng sinh lần cuối, sau đó Trần Quả cho Quân Mạc Tiếu thả người xuống.

Nhân vật rơi xuống trong cơn mưa phùn, Trần Quả rút súng nhắm ngay đất, giữ tiết tấu nhịp nhàng, bắn mấy phát súng liên tiếp, sau đó Quân Mạc Tiếu bình yên đứng trên mặt đất.

Người chơi của tất cả công hội vẫn ở đây! Nhưng thái độ của mọi người với Quân Mạc Tiếu vui buồn lẫn lộn, nhìn hắn nhảy xuống, nhất thời không biết phải làm thế nào mới phải.

Trần Quả không để ý tới, vội chạy về hướng Hàn Yên Nhu nhặt quà.

Người chơi khác giành được đã giành hết, phần quà chất đống trên đất còn thừa là dành riêng cho ba người Diệp Tu, tất cả công hội cũng biết giữ lời, theo ước hẹn lúc trước, cả đám giành giật nhau, nhưng chưa bao giờ đụng đến đồ dành cho bọn Diệp Tu.

Lấy hơn chục món quà, Trần Quả và Hàn Yên Nhu cũng không nhiều lời với những người chơi khác. Quân Mạc Tiếu và Hàn Yên Nhu cõng đầy gói quà, đi tìm ông già Noel đổi thưởng.


“Gái kia đâu rồi?” Trần Quả phát hiện cô nàng chơi bậc thầy pháo súng không thấy đâu nữa.

“Hả, off rồi.” Đường Nhu nói.

Hai người không nói nữa, tìm được ông già Noel, giao lễ vật. Dù không phải nhân vật của mình, Trần Quả vẫn rất chăm chú dò tin tức hệ thống, nhìn phần thưởng mình nhận được.

Tỷ lệ lên TV của mỗi người đều như nhau. Nhưng bọn Quân Mạc Tiếu, Hàn Yên Nhu nhận được nhiều quà, đổi được nhiều phần thưởng như vậy, tỷ lệ lên sóng tất nhiên được nâng cao. Trong cả đợt hoạt động, mãi rồi cũng không ai quan tâm số lần lên TV nữa.

Mà lên TV cũng chưa chắc nhận được đồ tốt.

Như trang bị chữ tím, hệ thống nhất định sẽ thông báo. Nhưng đồ tím cấp thấp, xài được một thời rồi thôi, tăng mấy cấp là coi như bỏ, quá hạn chế. Còn trang bị chữ cam, trên kênh thế giới cũng có người lấy được, chẳng qua là bọn Diệp Tu chưa đụng vào lần nào.

Cơ mà dù là trang bị chữ cam cũng chẳng giá trị bằng sách kỹ năng. Cái này không thể mua bán, có tiền cũng đổi không được. Ba nhân vật của Diệp Tu, sau 36 giờ làm nhiệm vụ event, mở quà đều nhận được sách kỹ năng cho mình. Tính ra Đường Nhu may mắn nhất, kiếm được sách kỹ năng tổng cộng 55 điểm. Diệp Tu thứ hai, nhận được sách 45 điểm. Tô Mộc Tranh khá xui xẻo, chỉ nhận được hai quyển sách kỹ năng 5 điểm nhỏ nhất, tổng cộng được 10 điểm. Mấy thứ như vận may thế này đúng là chẳng biết đâu mà lần. Trong khi số lượng quà thưởng ba người nhận được là xấp xỉ nhau.

Ngoài ra một số vật liệu hiếm, đồ vật linh ta linh tinh gom được không ít. Giá trị của những thứ này Đường Nhu hoàn toàn không biết, mọi người bận rộn cũng không chú ý, tạm thời nhận lấy, đợi tổng kết sau.

Mà thu hoạch điên cuồng nhất phải kể đến điểm kinh nghiệm.

Trong 24 tiếng đồng hồ, ba người đã thăng lên cấp 35. Trong đó mười hai tiếng sau là liên minh cùng các công hội, hiệu suất lúc này tăng vùn vụt như ngồi tên lửa. Mười hai tiếng cuối, hiệu suất chẳng kém cạnh mười hai tiếng trước bao nhiêu, sau khi kết thúc hoạt động, đổi quà thưởng xong hết, ba người đều lên tới cấp 37.

Còn về người chơi ở các công hội, vốn cấp cao sẵn, 24 giờ đầu cũng đang ở 36 chờ lên 37. Lượng quà nhận được ít hơn bọn Diệp Tu rất nhiều, kinh nghiệm được thưởng cũng kém nguyên lố. Nhưng sau mười hai tiếng, cũng lên thêm được một cấp rưỡi, hiện tại đã đến cấp 38.

Trong đây, không thể không nhắc đến Trần Dạ Huy.


Trần Dạ Huy đã bó chân chịu chết, ngơ ngẩn nhìn bảng xếp hạng, bỗng đâu đột nhiên thấy mười lăm tráng sĩ nhà mình đồng loạt vọt lên. Niềm vui bất ngờ làm hắn hân hoan không dứt, có cảm giác rằng kỳ tích cuối cùng cũng xuất hiện. Dè đâu đợi nghiên cứu một lúc lại khóc không ra nước mắt.

Vì sao thứ hạng của tụi Gia Vương Triều lại vọt lên? Là vì người chơi của các công hội lớn hốt exp ào ạt, nhanh chóng lên đến cấp 36.

Lên đến cấp 36, hệ thống sẽ tự động xuất hiện bảng thợ săn Noel cấp 36 – 40. Những nhân vật đủ cấp lập tức được dời qua bên kia, bên Gia Vương Triều vẫn cấp 35, tất nhiên sẽ được đưa lên đắp chỗ trên bảng xếp hạng 30 – 35.

Tình hình này làm Trần Dạ Huy bực bội vô cùng. Từ đây coi như đã vạch rõ ra rằng chúng ta đã không còn chung một cảnh giới.

Trần Dạ Huy tính toán, với tốc độ nhặt vụn bánh của họ, sau cùng có thể chuyển sang bảng xếp hạng 35 – 40, nhưng mười lăm chàng hảo hán đành phải ngậm ngùi lót bảng.

Điều làm hắn càng uất ức là cấp bậc nguyên đám, ngay cả ba người Quân Mạc Tiếu cũng không bằng được. Ba người kia mới đầu là cấp 31, chênh nhau những ba cấp! Cuối cùng sau 36 tiếng hoạt động Noel, ba người tăng sáu cấp, mười hai nhà công hội liên minh, có tất cả bốn người lên bốn cấp, mà Gia Vương Triều đáng thương toàn đi mót vụn bánh của họ nên chỉ lên được hai cấp.

Dù so với đa số quần chúng trong game họ đã xem như rất xuất sắc, nhưng... quần chúng trong game cũng không phải đối tượng mà Gia Vương Triều hướng tới. Những kẻ mà họ muốn giành giật, phô diễn thật sự, hiện tại đã độc ác bỏ xa họ những hai cấp.

Với kết quả này, Trần Dạ Huy cũng không còn cách nào. Dù là lót bảng, cuối cùng cả bọn cũng vào được bảng xếp hạng 36 – 40. Còn hơn công hội Luân Hồi, cuối cùng vẫn nằm trong bảng xếp hạng 31 – 35.

Vị trí trong bảng xếp hạng càng cao, tất nhiên càng tốt.

Đạt được thứ hạng càng cao, nhận được quà thưởng càng lớn, kinh nghiệm, tiền bạc, trang bị, vật liệu nhận được đều chiếu theo đẳng cấp của bảng xếp hạng, 36 – 40 nói sao cũng hơn 31 – 35.

“Xác định cmnr...” Nhìn bảng xếp hạng đã chốt, Trần Dạ Huy thở dài. Hiện tại hắn cũng không còn thất vọng nữa, chính hắn cũng đã sớm thừa nhận thất bại của bản thân mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui