Dịch bởi Lá Mùa Thu
"Trạng thái đối thủ rất tốt, phải cẩn thận." Diệp Tu nói khi Phương Duệ chuẩn bị lên sân.
"Tốt hơn trạng thái của tui không?" Phương Duệ ra vẻ chả có gì căng.
"Ha ha." Diệp Tu trả lời.
"Ha ha là sao?" Phương Duệ nghe được hàm ý "Có gì căng?" tương tự trong tiếng cười của Diệp Tu.
"Chú em là tay to lãnh lương cao nhất cả nhà, làm ơn." Diệp Tu nói.
"Xùy!" Phương Duệ tỏ ý chiêu này vô ích, quay đầu cất bước lên sàn đấu.
Thế nhưng, lòng hắn không hề bình thản như biểu hiện ngoài mặt. Diệp Tu nói đâu có sai? Hắn là tuyển thủ ăn lương cao nhất Hưng Hân, hơn hẳn những người còn lại, nhưng từ khi vào vòng chung kết đến nay, hắn đã cống hiến được gì trên sân?
Nói không có thì cũng hơi quá, nhưng ít ỏi cống hiến kia sao xứng với mức lương cao nhất toàn đội?
Mức lương cao nhất ở các chiến đội sẽ luôn dành cho át chủ bài. Phương Duệ biết, ở Hưng Hân, ba chữ đó không dùng để chỉ về mình. Không phải át chủ bài, hắn càng nên có những biểu hiện xuất sắc mang tính quyết định thắng thua cả trận đấu, mới xứng với giá trị đồng tiền Hưng Hân đã bỏ ra.
Nhưng thực tế thì?
Thực tế, hắn chỉ là thứ ánh sáng le lói trong trận. Ngụy Sâm, người có độ tuổi ông nội ông ngoại ở giới chuyên nghiệp Vinh Quang, còn từng tỏa sáng hơn hắn. La Tập, người còn bận bịu trường lớp, slot đánh vòng bảng không nhiều, cũng từng là con bài tẩy giành về chiến thắng cho cả đội.
Còn hắn?
Không sánh nổi Diệp Tu, ok không ai trách, nhưng không sánh nổi cụ già và trẻ em, cái fack gì xảy ra với mình thế này?
Phương Duệ cứ mãi tự hỏi, nhất là trận quyết chiến sống còn với Bá Đồ, sự tồn tại nhạt nhòa như chiếc bóng làm hắn vô cùng bất cam. Hắn bức thiết mong mỏi một pha tỏa sáng thuộc về mình, nhưng đến hiệp một chung kết với Luân Hồi, slot lôi đài thứ ba, hắn vẫn thua đối thủ cùng thứ tự là Tôn Tường, vào trận đoàn đội lại tiếp tục đánh như không đánh, chẳng có lấy một pha highlight nào, và rồi trở thành cái đầu thứ hai của Hưng Hân bị Luân Hồi gặt vào túi.
Mình đang làm gì thế này?
Liên tục đánh với phong độ kém sắc trên một sàn đấu quan trọng như vòng chung kết, để tay lên ngực hỏi lòng, Phương Duệ cảm thấy Hưng Hân nên đá mình đi từ sớm rồi. Thế nhưng Hưng Hân vẫn kiên trì cử hắn ra trận. Lòng tin tưởng ấy, khiến hắn càng thêm tội lỗi.
Phải đổi khác! Mình phải làm được gì đó!
Phương Duệ thầm hạ quyết tâm.
Hắn gặp Tô Mộc Tranh khi cô trên đường xuống sân.
"Cẩn thận chút, trạng thái đối thủ tốt lắm." Tô Mộc Tranh nói.
"Vãi, hai ông bà thông đồng nhau à?" Phương Duệ kêu lên.
"Cái gì cơ?" Tô Mộc Tranh tròn xoe mắt, nhưng cũng rất nhanh hiểu ra có người dưới sân đã nói cùng một lời tương tự với Phương Duệ. Người kia là ai, cô dĩ nhiên biết rõ.
"Cái đó cần thông đồng sao?" Tô Mộc Tranh cười.
Phương Duệ câm nín.
Đúng vậy, trạng thái hắn không ổn, bản thân hắn còn cảm nhận được thì những người như Diệp Tu và Tô Mộc Tranh lẽ nào nhìn không ra? Câu nhắc nhở cũng là tấm lòng lo lắng. Quan sát tình hình của Phương Duệ, hai người nảy sinh cùng một cảm xúc, cùng một suy nghĩ như nhau.
"Bình tĩnh đi." Phương Duệ bỗng cười với Tô Mộc Tranh, "Phương Duệ tui đây không phải hư danh đâu nha!"
"Ha ha." Tô Mộc Tranh cười.
"Ha cái gì mà ha, bà càng lúc càng giống ổng đó biết không hả?" Phương Duệ nhảy dựng.
"Cố lên đi, chúc chú may mắn." Tô Mộc Tranh chả buồn tranh cãi với Phương Duệ, nghĩ gì nói nấy thôi.
"Rót cho tui chén rượu nóng, lát nữa thắng xong tui xuống uống." Phương Duệ phất tay, quay lưng đi tiếp.
Vào phòng đấu, hít sâu, quẹt thẻ tài khoản, tải nhân vật.
Trận lôi đài thứ bảy, tướng Hưng Hân thứ tư là Phương Duệ, vs tướng Luân Hồi thứ tư là Đỗ Minh.
"Chớ có cản đường anh qua!!" Đầu game, Phương Duệ hùng hồn hô trên kênh chat.
"Ông mới chớ có cản đường tui qua!" Không chịu yếu thế, Đỗ Minh trả lời. Ngô Sương Câu Nguyệt quả quyết lao đi khỏi điểm spawn.
"Tới đi!" Phương Duệ quát to, sau đó khiển Hải Vô Lượng lượn hai ba vòng rồi chọn một cột thạch nhũ gần điểm spawn, ngồi xổm xuống.
Khán giả xào xạc bàn tán.
Không hổ là Phương Duệ! Có thể dưới trăm ánh nhìn sáng quắc, miệng hô hào như anh hùng chứ hành động thì zâm vô đối, người bình thường không phải ai cũng làm được đâu.
Ngô Sương Câu Nguyệt chọn chạy ra giữa bản đồ, không mượn thạch nhũ cover mà trực tiếp cắt thẳng trung lộ. Trong khi đó, Hải Vô Lượng ngồi lì dưới thạch nhũ có vẻ rất chán chường, thỉnh thoảng chat một hai câu lên kênh chung:
"Tới chưa?"
"Lề mề thế?"
Những ai sục sôi sát khí vì thế trận đầu game đều phải héo úa dần theo thái độ lầy lội của Phương Duệ. Fan Luân Hồi trong nhà thi đấu hết muốn cổ vũ, bầu không khí kịch tính của trận chung kết bị Phương Duệ phá hoại hoàn toàn. Mọi người đều cảm thấy, coi PK trong game cũng chả tào lao đến mức này.
"Tui tới rồi, còn ông tới chưa?" Đỗ Minh ra đến giữa bản đồ mới trả lời một câu vẻn vẹn. Hình như hắn cũng biết tính Phương Duệ nên thái độ chẳng kỳ vọng mấy, hỏi thì hỏi chứ hành động rất khác biệt. Ngô Sương Câu Nguyệt rà soát đại khái khu vực giữa bản đồ rồi tiến thẳng xuống điểm spawn bên Hưng Hân.
"Tui đâu có đi, đang ngồi chỗ spawn chờ ông nè!" Phương Duệ thản nhiên đáp.
"Ông tốt nhất cứ ở yên luôn, hai mình dứt điểm cho lẹ." Đỗ Minh chat. Ngô Sương Câu Nguyệt tiếp tục di chuyển, nhưng phương thức đã chuyển từ cắm đầu đi thẳng sang mượn thạch nhũ che chắn như trận với Tô Mộc Tranh trước đó.
"Bận bịu quá heng, thôi hay ông GG luôn đi?" Phương Duệ nói.
Khán giả một lần nữa xôn xao. Nhảm nhí vừa phải thôi ba, đánh giải chuyên nghiệp mà sao chẳng nghiêm túc gì hết vậy? Rất nhiều người không thích thái độ thi đấu thiếu đứng đắn của Phương Duệ, nhà thi đấu Luân Hồi lần đầu vang lên tiếng la ó đả đảo quy mô lớn, đối tượng chính là Phương Duệ.
Phương Duệ lại chả hề tự giác, tiếp tục chat nhảm không ngừng. Ngô Sương Câu Nguyệt đã cách Hải Vô Lượng không xa, càng lúc càng tiếp cận, nhưng vì Phương Duệ chưa có bất kỳ động thái nào, Đỗ Minh rất thiếu thốn căn cứ dự đoán. Bao nhiêu là thạch nhũ, Hải Vô Lượng đang giấu mình nơi đâu?
Đỗ Minh không chút chủ quan. So về hiểu biết bản đồ, tướng sân nhà như hắn dĩ nhiên mạnh hơn. Ngô Sương Câu Nguyệt im lặng di chuyển đến gần một cột thạch nhũ, phòng sẵn khả năng Hải Vô Lượng đang nấp phía sau và sẽ lao ra cướp quyền chủ động.
Nhưng không có.
Kiếm quang Băng Vụn đâm vào khoảng không. Đỗ Minh ôm tâm lý cẩn thận, đến dưới cột thạch nhũ thì khiển Ngô Sương Câu Nguyệt nhảy lên.
Một, hai, ba, bốn! Hắn nhảy liền bốn lần.
Bốn lần đạp chân, Ngô Sương Câu Nguyệt nhảy lên điểm cao nhất cột thạch nhũ. Cột này không cho hắn tầm nhìn bao quát toàn diện, chỗ nào khuất góc thì vẫn không thấy, nhưng Ngô Sương Câu Nguyệt chẳng có ý định chuyển góc nhìn khi đã lên đến trên cùng. Hắn khóa tầm mắt vào một cột thạch nhũ gần đó.
Nhảy!
Ngô Sương Câu Nguyệt tiếp tục bật người, chuẩn bị đáp xuống cột thạch nhũ kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...