Toàn Chức Cao Thủ

Dịch bởi Lá Mùa Thu

Có một sự thật là dù vui mừng cho Diệp Tu hay lo lắng cho Chu Trạch Khải, khán giả đều không quá nắm bắt tình thế hiện tại. Duy chỉ có chiến đội Luân Hồi là chưa từng nhấp nhô trong tâm lý, vì họ hiểu quá rõ tính tình và phong cách đánh của người đồng đội mình.

Vị đội trưởng kiệm lời mang danh hiệu người đứng đầu Vinh Quang của họ không được đúc nên bởi kiêu căng hay tự đại. Tay dài vs tay ngắn? Điều cuồng vọng như đi ngược thiết lập game, đội trưởng nhà họ cần gì phải làm? Hôm nay hắn làm, là vì tình thế bắt buộc. Và hắn đã làm được, chỉ thế mà thôi.

Những gào thét, những hú hét rằng "quá cừ", "quá khủng", còn ok vì đây quả thật là cái trình imba, là kỹ thuật hoa lệ tuyệt đối.

Nhưng nếu gọi đó là "đỉnh cao" hay "cách mạng" gì ấy, thì hơi quá.

Lời bình của Phan Lâm đến cả Luân Hồi cũng phải lắc đầu. Họ thậm chí cảm thấy sướng khi pha bật ngược của Diệp Tu giúp vả mặt hắn sau đó.

Bởi vì, cũng giống Chu Trạch Khải, họ biết rõ màn thể hiện của hắn có thể dẫn đến phấn khích, nhưng còn xa mới làm khó được hạng cao thủ như Diệp Tu.

Vì vậy, họ chưa từng cho rằng Diệp Tu sẽ bị Chu Trạch Khải đánh sấp mặt. Cái mà họ nhìn thấy là sự trao đổi sát thương, Chu Trạch Khải ôm cây máu đầy hơn nên chọn chơi cứng với Diệp Tu. Tuy rơi vào thế bị động, nhưng kết quả trao đổi sẽ giúp hắn chiến thắng trận này.

Trận đấu vẫn tiếp tục.

Với nhịp đánh cực nhanh.

Khán giả bình thường nhìn không ra chân tướng, nhưng cao thủ giới chuyên nghiệp thì khác. Không ít người đã bắt đầu tính toán sát thương để đoán biết ưu thế và bất lợi giữa đôi bên.

"Chu Trạch Khải chiếm ưu thế."


"+1."

"1."

Đó là nhận định của ba người: Trương Tân Kiệt, Dụ Văn Châu và Vương Kiệt Hi.

Các tuyển thủ khác chưa xong nhưng cũng chả buồn tính nữa. Ba người này đã thống nhất ý kiến thì còn khả năng nào khác? Chu Trạch Khải đang chiếm ưu thế, ấy là điều chắc chắn.

"Nhưng đánh kiểu cậu ta, nguy hiểm vẫn rất lớn." Tiêu Thời Khâm của Lôi Đình nói.

Mọi người gật đầu.

Tuy chiếm ưu thế về mặt trao đổi sát thương, lối đánh của Chu Trạch Khải cần kiểm soát rất tỉ mỉ. Cận chiến với tán nhân, lại đang trong thế bị động, sẩy tay phát là tạch ngay. Chưa đến phút cuối cùng, rất khó để nói ai thắng ai thua.

"Sao trông tụi Luân Hồi có vẻ nhẹ nhàng thế nhỉ?" Vu Phong nói.

Nơi các tuyển thủ chuyên nghiệp ngồi đều là ghế VIP, vị trí thuộc hàng đẹp trong nhà thi đấu, vừa đối diện sân khấu vừa gần hàng ghế tuyển thủ hai đội, có thể thấy rõ thái độ trên mặt họ.

Bên Hưng Hân giao lưu tương đối nhiều, vẻ mặt ai nấy nặng nề. Hiển nhiên họ đã nhận ra vấn đề cần đối mặt. Trong khi đó, bên Luân Hồi trông rất thoải mái, thỉnh thoảng vài người chụm đầu ghé tai nhưng chỉ trông như tùy ý trò chuyện.

"Thật ra Chu Trạch Khải đâu phải bị động hoàn toàn? Cậu ta vẫn tìm cách tránh né, coi như cũng kiềm hãm Diệp Tu cho bản thân phần nào chủ động." Trương Giai Lạc đột nhiên lên tiếng.

"Không tệ." Hàn Văn Thanh gật đầu.


"Tình hình Diệp Tu có thể hơi kém hơn chúng ta tưởng." Sở Vân Tú nói.

"Kiểu như lỡ cưỡi lưng cọp khó xuống?"

"Ừ."

"Tên Chu Trạch Khải này, đúng là đánh kỹ thật."

Về căn bản, các tuyển thủ chuyên nghiệp đều nhất trí trong nhận định. Khác với ý nghĩ của khán giả phổ thông, Diệp Tu không chiếm chủ động hoàn toàn sau pha bật ngược phá vỡ kỹ thuật xáp lá cà bằng súng của Chu Trạch Khải. Điều hắn làm có phần tương tự với Chu Trạch Khải trước đó: Bất đắc dĩ mà thôi. Máu thấp hơn đối thủ, hắn không thể bỏ lỡ cơ hội cận chiến. Bất kể hiểm nguy ra sao, hắn buộc phải duy trì tình huống hiện tại. Chu Trạch Khải tìm cách thoát thân, hắn trăm phương ngàn kế cản trở, Chu Trạch Khải lại lợi dụng điều đó để trao đổi sát thương. Đây chính là "phần nào chủ động" của Chu Trạch Khải mà các cao thủ chuyên nghiệp phân tích.

Lỡ cưỡi lưng cọp, khó xuống.

Xác thực là vậy. Nếu tiếp tục, Diệp Tu sẽ thua. Hắn chưa chắc không biết, nhưng dẫu có biết thì thế nào? Để Chu Trạch Khải kéo dài khoảng cách, hắn chỉ càng bất lợi.

Trận đấu diễn ra trong sự trượt giảm HP từ hai phía, Nhất Thương Xuyên Vân nhanh hơn và Quân Mạc Tiếu chậm hơn. Suy cho cùng, cận chiến vẫn là ưu thế của tán nhân. Chỉ có Chu Trạch Khải mới dám, và mới có thể trao đổi với Diệp Tu ở tình huống này. Nhờ dẫn trước, tốc độ trượt giảm không thể ngăn thanh máu Nhất Thương Xuyên Vân luôn duy trì cao hơn Quân Mạc Tiếu. Điều này càng lúc càng rõ đến mức khán giả bình thường cũng bắt đầu nhìn ra. Khắp khán đài rộ lên những bàn tán xôn xao. Ơ, không phải Chu Trạch Khải sắp tạch à? Nhìn máu trượt kìa, hắn sắp thắng đến nơi rồi ấy chứ?

"Tuy Nhất Thương Xuyên Vân mất máu nhanh hơn, nhưng hình như... không bằng tốc độ cạn máu của Quân Mạc Tiếu nhỉ?" Bình luận viên Phan Lâm tính toán đủ đường, thận trọng phát biểu.

"Nhờ lượng máu cách biệt trước đó!" Lý Nghệ Bác đã chịu cất lời. Cách biệt từ trước là điều hắn vô cùng tự tin khi nhận xét, vì cú hehot Barrett Bắn Tỉa ai cũng thấy rõ, là chuyện đã xảy ra và sẽ không thay đổi, khó bị vả mặt lắm!

"Nếu cứ tiếp tục, Diệp Tu sẽ... sẽ..." Phan Lâm lại lắp bắp. Hắn vẫn chưa dám nói chữ "thua" khỏi miệng.


"Chưa đến phút cuối, chưa thể kết luận vội vàng." Lý Nghệ Bác nói như đúng rồi làm Phan Lâm cũng phải liếc xéo. Thằng cha này lúc nãy còn giành giật với mình để phán rằng Chu Trạch Khải sẽ thắng cơ mà?

"Đỏ máu rồi!" Phan Lâm gào lên.

Trạng thái đỏ máu xảy ra khi HP dưới 10% không phải một debuff thật sự với nhân vật, nhưng dù người chơi thường hay tuyển thủ chuyên nghiệp đều có tâm lý cảnh giác, cảm thấy đỏ máu là tín hiệu nguy hiểm.

Người đỏ máu đầu tiên là Quân Mạc Tiếu trong khi Nhất Thương Xuyên Vân còn đến 22%. So với cách biệt ban đầu, khoảng cách này đã được Diệp Tu rút ngắn đáng kể, nhưng vẫn chưa đủ! Xét tốc độ trượt máu từ trao đổi sát thương, 10% HP của Quân Mạc Tiếu sẽ đổi lấy khoảng 15% của Nhất Thương Xuyên Vân. Xấp xỉ 1:1.5, một tỉ lệ vô cùng khả quan trên đấu trường chuyên nghiệp, muốn đạt đến là cả một vấn đề.

Thế mà trong trận solo đêm nay, tỉ lệ này vẫn chưa đủ. Bởi hiện tại, khi hai thanh máu xuống còn 10% vs 22%, nó hiển nhiên không thể đem đến phần thắng.

Có điều, 1:1.5 chỉ là kết quả cuối cùng của cả giai đoạn. Trong quá trình đó, mỗi lần trao đổi sát thương là một tỉ lệ khác nhau. Có lúc sẽ cao hơn, và tỉ lệ cao hơn cũng chính là điều Diệp Tu cần làm lúc này. Ít nhất, hắn phải đạt đến 1:2.2 mới có cơ hội thắng.

Tính toán số liệu không phải là chuyện của các chú gà mờ, nhưng gà mờ chỉ cần nhìn hai thanh máu cũng dư biết Diệp Tu đang ở thế bất lợi.

Phân tích hay thảo luận đều chỉ diễn ra dưới sàn đấu vì người xem rất có thời gian, chứ tướng trong trận thì không. 22% vs 10%? Hết rồi, giờ đã là 20% vs 9%!

Tỉ lệ 1:2!

Khán giả không cảm nhận rõ vì chưa đủ cái trình dùng số liệu thống kê, nhưng cao thủ chuyên nghiệp đều rất nhạy với việc này. Trông như Diệp Tu định bùng nổ ở phút cuối?

Thập Tự Trảm!

Căn chuẩn vị trí đáp đất của Nhất Thương Xuyên Vân sau một cú nhảy, Quân Mạc Tiếu lao lên dùng Thập Tự Trảm nghênh đón. Hai nhát chém một ngang một dọc, tạo thành vệt sáng hình chữ thập.

Đoàng đoàng đoàng đoàng!


Tiếng súng vang không ngừng, mà kỳ thực Nhất Thương Xuyên Vân có từng ngừng bắn trong suốt trận đấu này đâu? Từ khoảnh khắc đầu tiên va chạm Quân Mạc Tiếu, nòng súng Nhất Thương Xuyên Vân không lúc nào không nhả lửa. Bắn để tấn công, bắn để mượn sức giật điều chỉnh cơ thể, bắn để biến viên đạn thành vũ khí xáp lá cà. Đạn bay tóe ra ánh lửa, vệt kiếm thập tự chợt lay động như sóng, Nhất Thương Xuyên Vân bắn trúng Thập Tự Trảm!

Sức đè của chiêu tầm xa kém hơn hẳn chiêu tầm gần, dĩ nhiên không thể cản Thập Tự Trảm bổ xuống. Nhưng nếu lưỡi kiếm trúng đạn ào ào, độ ổn định của nhát chém cũng sẽ bị tác động.

Ánh kiếm quét tới, và trúng!

Nhưng vệt máu văng ra chỉ có một. Thập Tự Trảm của Quân Mạc Tiếu chém ngang trước rồi mới chém dọc, hit chém dọc đã bị Nhất Thương Xuyên Vân né khỏi.

Hai nhát chém liên tục, Chu Trạch Khải lại bằng thao tác chuẩn không cần chỉnh mà né được một, chỉ trúng một.

Tiếng vỗ tay vang rền như sấm dậy. Khán giả thích nhất là các pha thể hiện đẹp mắt như thế.

Với cái trình đủ cao để biết những lắt léo ẩn chứa, hội tuyển thủ chuyên nghiệp lại không quá tán đồng. HP Nhất Thương Xuyên Vân gấp đôi Quân Mạc Tiếu thì thẳng tay trao đổi đi chứ, cân nhắc mấy thứ nhỏ nhặt làm gì? Càng để tâm vào chi tiết càng dễ mắc sai lầm, Diệp Tu sẽ có cơ hội lợi dụng.

"Đánh tới đây rồi, dồn dame luôn một đợt cho xong!" Ngô Vũ Sách của Hư Không nói.

"Cẩn thận vẫn tốt hơn, đừng quên Quân Mạc Tiếu có chiêu hồi máu." Trương Tân Kiệt nói.

"Hồi được bao nhiêu máu đâu?" Viên Bách Thanh, tuyển thủ trị liệu của Vi Thảo phát biểu. Với đấu pháp hiện tại của hai tướng trong trận, đừng mơ thực hiện các chiêu ngâm xướng. Nếu bỏ ngâm xướng, tán nhân như Quân Mạc Tiếu chỉ còn duy nhất một kỹ năng hồi máu tức thời là Thuật Trị Liệu Mini...

Ơ khoan, có thể ép chiêu lên Ô Thiên Cơ mà!

Thuật Trị Liệu hoặc Thuật Trị Liệu Thánh Ngôn chẳng hạn, đều là chiêu hồi máu tức thời cả.

Tuy chỉ nâng được một level, nhưng các chiêu cast tức thời đều sẽ có cooldown dài, đổi lại là lượng máu trị liệu lớn, một level cũng đủ cứu mạng ở trạng thái đỏ máu.

"Tính hồi máu thật à?" Hội tuyển thủ chuyên nghiệp bắt đầu hóng mạnh. Họ phát hiện, giây phút quyết định thắng thua của trận đấu chính là lúc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui