Dịch bởi Lá Mùa Thu
"Nên đánh như vậy từ đầu rồi!" Xuống sân và nhận lấy những tràng pháo tay từ đồng đội, Đường Nhu nghe thấy Diệp Tu nói.
"Vâng, lần sau ạ." Đường Nhu cười xòa. Cô biết Diệp Tu không có ý đó thật mà chỉ khích lệ mình vì phần cuối đánh lên đồng thôi.
Đường Nhu hôm nay đã không còn là bé gà con bị Diệp Tu giết liền mười trận vẫn chẳng rõ cách biệt bao xa. Cô không tự tin một cách mù quáng nữa. Cô hiểu rõ bản thân sẽ phát huy tốt nhất ở tiết tấu nào, cố quá là quá cố. Cũng như trong bóng rổ, bóng cách rổ càng xa thì càng khó ném vào. Cú ném 3 điểm, thỉnh thoảng ăn may còn trúng chứ có ai xem đó là điều dựa dẫm bao giờ?
Đoạn lên đồng cuối game của Đường Nhu cũng vậy, không phải tình huống cùng đường thì đừng nên làm.
Diệp Tu mỉm cười hài lòng vì biết Đường Nhu hiểu cái mình muốn truyền đạt.
"Trong vòng chung kết, lúc cần yolo thì cứ yolo thôi." Diệp Tu nói.
"Chắc chắn ạ." Đường Nhu nói.
"Chọn đúng thời cơ là được." Diệp Tu nói.
"Vâng..." Đường Nhu gật đầu như nghiền ngẫm. Trận vừa rồi, Hàn Yên Nhu đợi đến 20% HP mới bùng phát nên chỉ lấy đi 60% HP đối thủ. Nếu sớm hơn chút thì sao? 30% chẳng hạn, nếu duy trì tốt, nói không chừng Hưng Hân mới là kẻ chiến thắng.
Quả nhiên mình còn non mắt nhìn lắm!
Đường Nhu thở dài.
"Rồi ok, lôi đài mất điểm, đoàn đội cướp về!" Diệp Tu nói với tất cả.
Tuy mất 1 điểm lôi đài, nhưng Hưng Hân đã thắng hiệp một nên chẳng mảy may căng thẳng. Sĩ khí toàn quân vẫn rất cao.
Trái lại, bên thắng lôi đài là Bá Đồ không nhộn nhịp như Hưng Hân. Cả đội chụm đầu vào nhau, khẩn trương chuẩn bị cho trận đấu kế tiếp. Đội chủ nhà biết trước bản đồ, kế hoạch dĩ nhiên sẽ rõ ràng hơn đội khách.
Thời gian nghỉ giữa hiệp trôi qua rất nhanh. Khi trọng tài xuống gọi hai đội lên sân, bảng điện tử cũng từ từ hiển thị đội hình ra trận. Hưng Hân có một tuyển thủ không phải chủ lực nhưng đang được quan tâm mạnh mẽ. Đó chính là La Tập, công thần phá sập bản đồ, mang về chiến thắng cho Hưng Hân và bắt Bá Đồ phải quỳ ở hiệp một. Nghe nói cậu ta có tài phá dỡ trời sinh, liệu cậu ta có đánh luôn hiệp hai không?
Từng cái tên sáng lên trên màn hình lớn.
Hưng Hân: Diệp Tu - Bá Đồ: Hàn Văn Thanh.
Hưng Hân: Tô Mộc Tranh - Bá Đồ: Trương Giai Lạc.
Hưng Hân: Phương Duệ - Bá Đồ: Bạch Ngôn Phi.
Hưng Hân: Đường Nhu - Bá Đồ: Tần Mục Vân.
Hưng Hân: An Văn Dật - Bá Đồ: Trương Tân Kiệt.
Hưng Hân: Bao Vinh Hưng - Bá Đồ: Lâm Kính Ngôn.
Không có La Tập!
Khán giả ồ lên. Không thấy tên La Tập, mọi người vỗ đùi bảo nhau: Quả nhiên Hưng Hân xờ lờ! Sao bảo liếc phát là biết cách phá bản đồ liền? Sao không phái lên phá bản đồ sân khách đi?
Trên tivi, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác không phân tích danh sách tướng mà cũng bàn tán về vụ La Tập. Kế đó, họ mới đề cập đến sự khác biệt đội hình so với hiệp trước.
Phía Hưng Hân, bốn người Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Phương Duệ và An Văn Dật thường chiếm slot đấu đoàn đội nhất. Điểm thay đổi là Đường Nhu từ slot thứ sáu quay về năm slot đầu, Bánh Bao thay thế La Tập, bị đẩy xuống cuối.
Bá Đồ thì không đổi người mà chỉ đổi slot. Tuyển thủ Bạch Ngôn Phi cầm pháp sư nguyên tố với biệt danh "Tháp Pháo" hôm nay vào trận trước Lâm Kính Ngôn.
"Đội hình hai bên đều có điều chỉnh đôi chút! Đội chủ nhà dĩ nhiên đã có kế hoạch sẵn, vậy hôm nay Bá Đồ đặc biệt cho Bạch Ngôn Phi vào năm slot đầu tiên, chỉ đạo Lý cho rằng vì sao ạ?" Phan Lâm hỏi.
"Tính cả Bạch Ngôn Phi, Trương Giai Lạc và Tần Mục Vân, đội hình năm tướng tiên phong của Bá Đồ có đến ba nghề đánh xa. Bạch Ngôn Phi chơi pháp sư nguyên tố, được đặt cho biệt danh Tháp Pháo vì thích dội phép ầm ầm. Phối hợp với Bách Hoa Liễu Loạn của Trương Giai Lạc, Bá Đồ có thể phủ hỏa lực diện rộng. Tôi nghĩ, bản đồ được chọn ắt sẽ khá lớn."
"Vâng, tuyển thủ hai đội đã tiến vào phòng, trận đấu sắp bắt đầu." Thời gian Phan Lâm giới thiệu, mười tuyển thủ đầu tiên đã nhấp xác nhận sẵn sàng.
Bản đồ tải xong, mọi người cùng có đáp án cho câu hỏi dấy lên mỗi lượt đấu này.
"Ồ, Cồn Cát Tà Dương!" Phan Lâm cất cao giọng, không quên tranh thủ tâng bốc Lý Nghệ Bác: "Chỉ đạo Lý đoán quá đúng, đội chủ nhà chọn bản đồ rộng lớn thật kìa. Chỉ đạo Lý không hổ là người Bá Đồ!"
"Ha ha ha." Lý Nghệ Bác cười, cơ mà cười xong lại thấy sai sai đâu đó. Không hổ là người Bá Đồ là sao? Ý nói bố không đến từ Bá Đồ thì không đoán nổi vụ này hả?
Vốn không tự tin cho lắm, Lý Nghệ Bác không khỏi đa nghi. Phan Lâm kỳ thực chẳng có ý gì nên không phát hiện mình đang bị ghim, chỉ lo thao thao bất tuyệt mà giảng giải về bản đồ với khán giả.
Cồn Cát Tà Dương có khung cảnh sa mạc bao la dưới hoàng hôn, khắp nơi đều là đồi cát chập trùng. Giữa bản đồ chỉ vỏn vẹn một ốc đảo nho nhỏ, không gian quả thật rất trống trải.
"Hưng Hân đêm nay không cử La Tập vào trận là quá đúng đắn." Phan Lâm phát biểu nửa đùa nửa thật, ai ngờ trận đấu vừa tuyên bố bắt đầu, đã thấy Diệp Tu chat trên kênh chung: "Thấy chưa? Biết ngay mà, nên tui mới không để La Tập lên đánh."
Cồn Cát Tà Dương không có bất kỳ kiến trúc nào. Từng ngọn đồi nhấp nhô toàn cát với cát, khoảnh ốc đảo chính giữa cũng chỉ là một ao nước bé xíu. Bên ao có một gốc liễu khô cằn, thêm vài cây xương rồng rải rác xung quanh. Đó là những thứ hiếm hoi nhô lên khỏi mặt đất trên bản đồ này.
La Tập dẫu có vào, cũng không phá dỡ được gì.
Hai đội spawn ở hai đầu phía Nam và Bắc sa mạc. Bá Đồ rất chủ động, vừa hiện ra liền lập tức di chuyển. Hưng Hân chỉ hơi trì hoãn tí so với Bá Đồ, nhưng rất nhanh cũng khởi hành.
Không ai đi vòng mà tiến thẳng một mạch ra giữa. Vượt một đồi cát, Bá Đồ kiên trì gót sắt. Trong khi đó, Hưng Hân lại tạm ngưng sau đồi cát đầu tiên. Năm nhân vật ngó dáo dác bốn phía như đang quan sát địa hình.
Đồi cát không cao bằng núi, Hưng Hân đứng trên dốc là đủ để phóng tầm nhìn. Ngoài việc thấy rõ địa hình 360 độ, họ còn phát hiện những bóng người đang di chuyển ở phía Bắc xa xa, cát vàng bị đạp tung bay trong gió.
"Bản đồ này không có chỗ ngon để úp sọt..." Người Hưng Hân bắt đầu thảo luận trên kênh đoàn đội, thánh zâm Phương Duệ báo cáo phương diện mình thích đầu tiên.
"Điểm bắn tỉa thì có vài chỗ khá tốt." Bậc thầy pháo súng Tô Mộc Tranh góp lời.
"Cát ảnh hưởng đến di chuyển." An Văn Dật gục đầu nhìn đôi chân hơi lún xuống cát. Vì độ lún này, mọi người đi đứng khá lồi lõm.
"Họ xông thẳng đến mình kìa." Vốn hiếu chiến, Đường Nhu rất quan tâm hành động của đối thủ.
"Tạm thời chiếm cao điểm trước, xem họ có kế hoạch gì." Diệp Tu phát biểu sau cùng, ra chỉ lệnh định hướng thứ nhất cho trận đoàn đội đêm nay.
Thế là năm người Hưng Hân không đổ dốc mà đi ngược lên đỉnh đồi theo Diệp Tu. Bá Đồ phía Bắc vượt thêm một đồi cát nữa, càng lúc càng xuất hiện rõ ràng trong tầm nhìn Hưng Hân. Thấy Hưng Hân, Bá Đồ thẳng thừng chạy về phía địch.
"Chắc định đánh chính diện." Phương Duệ nói.
Hưng Hân không mê chính diện, vì họ là một chiến đội mới toanh, chơi không lại Bá Đồ vốn nổi tiếng về mặt này. Chưa kể, địa hình đang đứng còn rất đặc thù. An Văn Dật chỉ mới đề cập tác động của cát đến tốc độ di chuyển, nhưng thực tế các thao tác cần điểm tựa lực như bật nhảy, lăn mình đều bị ảnh hưởng, tương đương ảnh hưởng trực tiếp đến kỹ năng. Bá Đồ đã chọn Cồn Cát Tà Dương, tức có train sẵn cho việc này, còn Hưng Hân thì... Diệp Tu thân trải trăm trận, không đến mức xử lý không nổi điều kiện địa hình, Tô Mộc Tranh và Phương Duệ cũng có kinh nghiệm nhất định, nhưng ba tân binh còn lại chắc chắn sẽ va vấp mọi chỗ.
"Gió có ảnh hưởng không?" Diệp Tu bất thình lình hỏi.
"Có, nhưng thế gió cứ thay đổi, khó nắm quá." Người trả lời là Phương Duệ. Chơi khí công sư, hắn rất quan tâm việc vận tốc gió ảnh hưởng đến kình khí của mình.
Dĩ nhiên, từng lớp bí mật bản đồ mà Hưng Hân đang bóc tách đều nằm trong kế hoạch của Bá Đồ. Đó là những gì họ đang trông đợi hòng đàn áp, đẩy Hưng Hân vào thế khó.
Ánh nắng cũng không có lợi cho Hưng Hân.
Diệp Tu xoay góc nhìn về phía mặt trời đằng xa. Cảnh tà dương tròn vành vạnh sắp lặn, đây là thời điểm dịu mát nhất trong ngày nên dù nhìn thẳng, cũng không cảm thấy ánh nắng chói mắt. Thuận chiều nắng hay ngược chiều nắng đều không khác biệt gì trên bản đồ này.
"Mọi người tới đây đứng." Diệp Tu bỗng cất tiếng gọi. Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu chỉ vào vị trí sát chân.
Bốn người còn lại chụm vào.
"Đứng thành hàng." Diệp Tu nói.
"Selfie tập thể? Thôi đừng mà, bán kết đó, nghiêm túc chút coi nè." Phương Duệ tay chat, tay khiển Hải Vô Lượng pose hình.
"Đứng thẳng hết." Diệp Tu tiếp tục sửa dáng cả hội. Sau đó, Quân Mạc Tiếu lại lùi về phía sau.
Bốn người Hưng Hân xếp thành một hàng trong khi Quân Mạc Tiếu tách ra xa. Đi được một quãng, hắn mới quay lại nhìn.
Giai đoạn chưa va chạm luôn khô khan, bình luận viên thường phán đoán ý đồ mỗi đội dựa trên hành động đầu game. Bá Đồ đi thẳng một mạch, được nhận xét là muốn tấn công chính diện. Hưng Hân thì tới tới lui lui trên đồi cát, nhờ mấy câu thảo luận nội bộ mà bầu không khí sinh động hơn tí. Thấy Diệp Tu lệnh cho đội viên xếp hàng, khán giả vô cùng tò mò. Hắn định làm gì nhỉ?
Tổ ghi hình nhạy bén chuyển góc nhìn thành của Quân Mạc Tiếu, chỉ thấy bốn tướng Hưng Hân hiên ngang đứng dưới nắng chiều như bước ra từ vầng mặt trời chói lóa, khí thế miễn bàn.
Cho nên... Hưng Hân tính selfie tập thể thiệt hả?
Vô số người không khỏi đoán già đoán non.
"Cồn cát tà dương" chính là khung cảnh của câu thơ Đại Mạc Cô Yên - Trường Hà Lạc Nhật, một khung cảnh hùng vỹ bi tráng với màu đỏ rực đúng với tinh thần Bá Đồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...