Edit & beta: Lá Mùa Thu
Đánh không hiệu quả!
Khi Dụ Văn Châu phát hiện ý đồ chiến thuật thật sự của Hưng Hân, Hoàng Thiếu Thiên cũng đang cảm nhận áp lực rõ rệt.
3v3, phe mình có trị liệu, một trận đối kháng đơn thuần với ưu thế nghiêng về Lam Vũ. Thế nhưng trận 3v3 này lại chỉ là một phần của cả trận đấu đoàn đội. Xét trên tổng thể, ưu thế ấy quá bé nhỏ. Họ cần tốc độ, cần bùng nổ mạnh và sát thương cao để dứt điểm đối thủ thật nhanh.
Người thứ năm Hưng Hân mãi vẫn chưa lộ diện, chắc chắn không phải do núp lùm chờ thời. Một trong các khả năng ban đầu Hoàng Thiếu Thiên suy đoán là trận quỷ của Kiều Nhất Phàm đã đi thay người, cho mục sư Hưng Hân vào trận.
Ưu thế bé nhỏ của Lam Vũ chỉ tồn tại trong thời gian ngắn ngủi đó thôi. Họ phải tranh thủ triệt để, không chỉ mài bớt máu mà còn phải gặt một hai cái đầu trước khi mục sư kịp chạy đến.
Tuy nhiên, Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên đang cách mục tiêu đó quá xa. Góc nhìn của hai người thỉnh thoảng lại hướng về đầu kia chiến trường, trông chờ Dụ Văn Châu và Lư Hãn Văn mau qua giúp, nhưng chờ mãi chẳng thấy đâu.
Song, hai người cũng không vì vậy mà lên tiếng giục. Hoàng Thiếu Thiên, Trịnh Hiên và cả Từ Cảnh Hi đều không chat một chữ nào.
Bởi họ không cần nhiều lời. Khi Hoàng Thiếu Thiên gọi Trịnh Hiên và Từ Cảnh Hi quay lại bật ngược với mình, Dụ Văn Châu và Lư Hãn Văn chắc chắn đã nhận thấy tín hiệu. Họ sẽ tự biết hành động. Mãi vẫn chưa xuất hiện, nghĩa là tình hình không cho phép họ xuất hiện.
Nhóm Hoàng Thiếu Thiên nhìn không tới đầu kia chiến trường, đâu thể ngờ rằng cựu đội trưởng Ngụy Sâm của chính Lam Vũ mình nhờ dốc hơi tàn mà thành công kềm chân Dụ Văn Châu và Lư Hãn Văn suốt từ nãy đến giờ.
Là người theo chủ nghĩa cơ hội, Hoàng Thiếu Thiên có sức nhìn nhận thế trận vô cùng xuất sắc. Tuy không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng vì viện binh quá lâu chưa đến, hắn và Trịnh Hiên đánh mãi cũng không tạo được áp lực gì ngoài việc xin tí huyết Quân Mạc Tiếu và Hải Vô Lượng. Cái giá phải trả lại không nhỏ, bởi phía Hưng Hân có đến ba tay đấm chuyên nghiệp.
Ầm ầm ầm!
Khói lửa cuồn cuộn đến từ Mộc Vũ Tranh Phong lẫn Thương Lâm Đạn Vũ. Diệp Tu và Phương Duệ né đạn như điên, trong khi Hoàng Thiếu Thiên với Trịnh Hiên thì đưa thân ra chịu, hòng gây sát thương nhiều nhất có thể.
Đó là sự khác biệt giữa hai đội. Có trị liệu, Lam Vũ rất dám chơi liều. HP Dạ Vũ Thanh Phiền và Thương Lâm Đạn Vũ không suy suyển, đổi lại là Linh Hồn Ngữ Giả của Từ Cảnh Hi phải liên tục ra chiêu. Những luồng sáng trắng không ngừng xối xuống, bảo vệ dây máu cho tay kiếm, tay súng bên mình.
Đánh hơi thấy không ổn, Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu để mắt lưu ý Linh Hồn Ngữ Giả. Chiến trường được ánh sáng thần thánh chiếu rọi không ngừng là cảnh thường thấy khi hai đội chiến nhau kịch liệt nhất, nhưng bây giờ chỉ mới nửa đội vs nửa đội, mà Linh Hồn Ngữ Giả đã phải bận rộn đến mức này.
Lý do nằm ở đấu pháp Lam Vũ chọn dùng. Nhưng điều kỳ lạ là, Hưng Hân chẳng hề ngăn trở Lam Vũ. Chiến thuật càn nhanh để dứt điểm đối thủ của Lam Vũ, lẽ nào đám Diệp Tu không phát hiện?
Họ đương nhiên phát hiện, thậm chí còn thể hiện sự hợp tác là khác. Mộc Vũ Tranh Phong ở đằng xa không phải mục tiêu cho Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên tấn công, Từ Cảnh Hi cũng vì tránh cô mà khiển Linh Hồn Ngữ Giả chuyển sang vị trí Mộc Vũ Tranh Phong bắn không tới, ấy thế mà Tô Mộc Tranh lơ luôn, chả buồn đổi chỗ tiếp tục quấy rối cậu ngâm xướng.
Hưng Hân đâu chỉ thuận theo ý đồ chiến thuật của Lam Vũ, họ thậm chí còn tạo điều kiện, vẽ đường cho Lam Vũ chạy!
Chẳng lẽ, việc Dụ Văn Châu và Lư Hãn Văn chậm chạp chưa qua cũng nằm trong kế hoạch của họ?
Cảm thấy có gì đó sai sai, Hoàng Thiếu Thiên bèn đổi sang đánh cẩn thận, không mặc kệ trị liệu như trước nữa. Trịnh Hiên nhanh chóng nhận ra thay đổi của hắn, lập tức thả chậm tiết tấu ngang với Dạ Vũ Thanh Phiền chứ không hỏi nhiều. Tên Trịnh Hiên này ấy à, không phải ko nhìn ra vấn đề. Chẳng qua, sự thiếu nhiệt tình trong thi đấu làm hắn ít động não hơn các tuyển thủ khác. Hắn luôn có các trick phục vụ cho cái thân lười của mình, ví dụ như, thấy đồng đội làm sao thì mình làm vậy là được.
Rầm!
Hoàng Thiếu Thiên đang nghĩ ngợi, bỗng bên cạnh truyền đến một tiếng vang nặng nề.
Bức tường phế tích đổ nát dài ngoằng với độ cao không đều gần đó đột nhiên văng gạch, sụp mất một lỗ. Từ lỗ thủng ấy, một cái đầu lòi ra dính đầy gạch đá lẫn máu me, thê thảm tột độ.
Ai đấy nhỉ?
Hoàng Thiếu Thiên nhất thời không nhìn ra, phải trỏ chuột vào kiểm tra tên.
Nghênh Phong Bố Trận.
Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm.
Tạch rồi à?
Hoàng Thiếu Thiên đang nhìn thì cái đầu máu me bụi đất kia bất ngờ rụt về.
Chắc sắp tạch chứ chưa tạch.
Hoàng Thiếu Thiên thầm nghĩ. Nếu Nghênh Phong Bố Trận lên bảng, viện binh Lam Vũ sẽ tới. Dù trị liệu Hưng Hân có xuất hiện ngay thì cũng là 5v4, chưa kể dây máu bên Hưng Hân đã hao tổn nhiều rồi, Lam Vũ phần thắng cực cao.
Đánh tiếp nào!
Hắn đang định tăng tốc, kênh chat đoàn đội bỗng nhảy ra mệnh lệnh từ đội trưởng Dụ Văn Châu: "Chậm."
Chỉ một chữ, thậm chí không nói rõ là ra lệnh cho ai, nhưng Hoàng Thiếu Thiên lập tức làm theo như bản năng. Trịnh Hiên và Từ Cảnh Hi thấy chat, cũng tự động thả chậm tiết tấu mà không cần suy xét thêm nhiều.
"Ý, phát hiện rồi hả?" Thay đổi này, Diệp Tu nhận thấy rất rõ.
"Lão Ngụy chết chưa?" Diệp Tu hỏi.
Không ai trả lời. Ngụy Sâm thấy hắn hỏi, nhưng chỉ thầm chửi trong bụng chứ rảnh tay đâu trả lời?
"Cho tụi nó căng thêm chút!" Diệp Tu cũng ra lệnh. Quân Mạc Tiếu và Hải Vô Lượng cùng nhau hung hãn lao lên.
Ủa gì vậy?
Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên giật cả mình.
Nãy giờ Diệp Tu và Phương Duệ tìm mọi cách tránh va chạm kịch liệt, vì phải bảo tồn HP dưới tình huống thiếu trị liệu. Họ không được phép khô máu như Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên. Quân Mạc Tiếu sở hữu ít chiêu hồi máu, nhưng cường độ chiến đấu quá cao, tí tẹo trị liệu đó chẳng khác nào muối bỏ biển. Ấy thế mà lúc này, hai người tự dưng hăng tiết như muốn bất chấp tất cả. Ơ ơ, sao giành vai diễn của Lam Vũ rồi?
Không lẽ... trị liệu Hưng Hân đã có mặt?
Người Lam Vũ nghĩ đến điều đó đầu tiên. Quả nhiên, phía sau một trụ đá, Tay Nhỏ Lạnh Giá của An Văn Dật đang cầm thập tự giá Minh Chứng Ánh Sáng hướng về phía họ, ánh sáng màu trắng trên người tỏa lan, một kỹ năng trị liệu đã ngâm xướng gần xong.
Soạt!
Ánh sáng thánh khiết phủ xuống người Quân Mạc Tiếu và rồi tan biến bằng một chùm óng ánh rực rỡ.
Bạo kích trị liệu!
Cũng như bạo kích tấn công, bạo kích trị liệu mạng lại lượng HP khôi phục cao hơn tận 50%.
HP Quân Mạc Tiếu tăng vọt một khúc dài. Tay Nhỏ Lạnh Giá đang trốn ở nơi an toàn, nên chơi luôn chiêu mạnh nhất của mục sư là Thuật Hồi Máu Thánh Ngôn. Nhìn lượng HP Quân Mạc Tiếu được hồi, Hoàng Thiếu Thiên đau nhói con tim.
"Má nó khốn nạn, hồi máu nhiều vậy không sợ tràn cây hả?" Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu mở loa phun lời rác rưởi.
"Không, không sợ!" Diệp Tu trả lời. Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu cũng lóe lên một luồng sáng trắng, tự cho bản thân một Thuật Khôi Phục. Lượng trị liệu của Quân Mạc Tiếu rất thấp, nhưng thỉnh thoảng hồi một phát cũng đâu mất cọng lông nào?
"Dư mana mà!" Diệp Tu phát biểu. Đánh đến đây rồi, thôi giấu chi nữa? Hắn tin chắc Lam Vũ cũng đã nhìn ra ý đồ bên mình, nhưng nhìn ra thì sao? Hưng Hân đã thành công mài được lượng lớn mana Linh Hồn Ngữ Giả. Cho dù Lam Vũ biết hết mọi chuyện, cũng không cách nào thay đổi điều này. Và tiếp theo, Linh Hồn Ngữ Giả còn phải tốn thêm mana, bởi đây là lúc Hưng Hân tổng tấn công.
Xông lên!
Ba người Quân Mạc Tiếu, Hải Vô Lượng và Mộc Vũ Tranh Phong đồng loạt dồn dame. Tay Nhỏ Lạnh Giá của An Văn Dật rời chỗ núp, đảm nhiệm vai trò chỗ dựa vững chắc. Mộc Vũ Tranh Phong cũng không ở yên một chỗ cho Lam Vũ nhẹ gánh nữa mà nhảy lên cao, tìm một vị trí thật đẹp. Sau đó, cô xoay nòng pháo về phía Linh Hồn Ngữ Giả.
Đã sớm đoán ra vị trí Linh Hồn Ngữ Giả, Tô Mộc Tranh không khó để tính toán cách focus cậu ta. Thế mà đến giờ cô mới thực hiện, có thể nói âm mưu của Hưng Hân chưa bao giờ lộ rõ như lúc này.
Đấy là trên góc nhìn của tuyển thủ Lam Vũ trong trận.
Với góc nhìn Thượng đế, khán giả bên ngoài đã biết từ đời nào. Người Lam Vũ cứ ngỡ mục sư Hưng Hân còn ở tận chốn xa nên dốc sức tấn công, chứ khán giả thì thấy Tay Nhỏ Lạnh Giá vào chỗ từ lâu, ngoan ngoãn ngồi núp, chưa ló dạng vì nhận chỉ thị từ Quân Mạc Tiếu thôi.
Khán giả trình thấp có thể không hiểu, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác trên sóng trực tiếp đâu kém đến vậy. Ý đồ chiến thuật của Hưng Hân, người đứng ngoài có ai không biết? Họ cứ thế mà chứng kiến Lam Vũ bị dụ tình ngọt xớt.
Trên tivi, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác bình luận rằng, cuộc chiến giữa Dụ Văn Châu và Lư Hãn Văn với Ngụy Sâm chính là mấu chốt toàn trận. Cứ như kỳ tích, sự tồn tại kiên cường của Ngụy Sâm đã giành về ưu thế mấu chốt cho phe mình. Hắn lấy một kèm hai, dù bị đánh rất thê thảm, nhưng...
"Ngụy Sâm là người quyết định thắng thua cho trận đấu này!" Lý Nghệ Bác nói, "Từ trước đến nay, tôi chưa từng thấy người nào có thể khiến Dụ Văn Châu bó tay toàn tập như anh ta."
"Nhưng có vẻ như anh ấy sắp chịu hết nổi rồi!" Phan Lâm nói. Nghênh Phong Bố Trận, vị lão tướng làm hắn sinh lòng tôn kính sắp phải gục ngã. Ngụy Sâm đã trút trọn sức tàn, đốt trọn những giọt HP cuối cùng.
"Trị liệu Hưng Hân nhanh tay lên nào! Nếu không, khả năng sẽ bị xoay chuyển tình thế!" Phan Lâm gào thét.
"Hình như, hình như có bẫy!" Lý Nghệ Bác quan sát hành động của Dụ Văn Châu và Lư Hãn Văn, ngờ ngợ nhận ra gì đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...