Toàn Chức Cao Thủ

Hai nhân vật hết máu cùng lúc, chết chùm với nhau.

Trường hợp này đương nhiên có thể xảy ra. Trong trận đấu chính quy, nếu hai bên chết chùm thì sẽ được hồi phục 1/5 thanh máu mỗi người để chiến tiếp, còn ở đấu trường lại phải xem cách thiết lập của chính người chơi, trong trường hợp ngầm thỏa thuận sẽ phán hoà, bằng không sẽ cưỡng chế phân rõ thắng bại.

Khi Diệp Tu thiếp lập phòng này, ngoại trừ mở Đánh Cược thì chẳng chỉnh sửa gì thêm, tự nhiên trở thành trường hợp ngầm thỏa thuận phán hòa.

Trong phòng huấn luyện của chiến đội Vi Thảo vốn lặng ngắt như tờ, sau hồi lâu, mới có người bỗng nhiên lên tiếng cảm khái: “Không hổ là đội trưởng”

Các đội viên khác tựa như mới tỉnh mộng, vội vàng cũng phụ họa theo: “Đúng vậy a, đúng vậy a”

Trên mặt Vương Kiệt Hi lại nhìn không ra vui buồn, chỉ khẽ thở dài một hơi, tháo xuống tai nghe.

Phòng huấn luyện lại lập tức im phăng phắc.

Thế hoà, tuy đây là thành tích mà các đội viên khác đã rất cố gắng vẫn không đạt được, nhưng vì một trận đấu thế hoà liền cảm thấy vui vẻ, quả thực không phải khí phách mà đội đoạt quán quân nên có. Vì vậy các đội viên dẫu khen ngợi đội trưởng thật tuyệt, cũng không hề tỏ ra vui vẻ gì. Hơn nữa lúc này lại nhìn đến đội trưởng mang vẻ mặt âm u bất định, lại càng cố gắng thu liễm.

“Hôm nay đến đây thôi” Vương Kiệt Hi tuyên bố.

“Vâng” Mọi người đáp.

“Về sau, mỗi ngày chia hai người một tổ, ghép cặp tự do, đến liên hệ Quân Mạc Tiếu để so đấu học hỏi. Buổi luyện tập thêm này không phải do câu lạc bộ yêu cầu, nhưng anh hi vọng mấy em có thể tiếp tục luyện tập, suy ngẫm những kiến thức mới. Anh nghĩ tất cả rất rõ Diệp Thu là ai, kinh nghiệm, hiểu biết, thậm chí cả kỹ xảo dùng lời rác rưởi của hắn, rất đáng để chúng ta học tập.” Vương Kiệt Hi nói.

“Vâng.”

“Được rồi, trở về nghỉ ngơi hết đi, buổi huấn luyện sáng mai không được muộn.” Vương Kiệt Hi nói xong.


Các đội viên lần lượt thoát trò chơi, lục tục đứng dậy, những người có quan hệ tốt liền túm năm tụm ba kết bạn rời đi. Có người phát hiện đội trưởng vẫn ngồi yên không hề cử động, nhưng cũng không nhiều chuyện đến hỏi, chốc lát chỉ còn mỗi Vương Kiệt Hi ngồi trong phòng huấn luyện.

Trở lại trò chơi, các đội viên tự nhiên  đã thoát ra cả rồi, Diệp Tu nhìm đám kia dường như không định đánh nữa, cũng đóng phòng. Ai nấy đếu nhảy ra giao diện lựa chọn của đấu trường, sau khi Vương Kiệt Hi logout, lại trở về ngoài cửa lớn đấu trường trong trò chơi, chợt thấy Quân Mạc Tiếu đang trò chuyện với Xa Tiền Tử của Trung Thảo Đường bọn họ.

“Vất vả rồi, vật liệu tồn kho của cậu còn bao nhiêu?” Khi Liệt Hỏa Diễm Tẫn của Vương Kiệt Hi đi lên phía trước, vừa lúc nghe thấy Diệp Tu đang hỏi.

Có thể biết được Xa Tiền Tử lúc này buồn bực cỡ nào, lúng ta lúng túng cũng không biết trả lời thế nào mới tốt. Đột nhiên gã nhìn thấy nhân vật của Kiệt Hi đại thần đi tới, vội vàng nhường chỗ đứng cạnh theo bản năng.

“Ý, cậu còn chưa đi?” Diệp Tu cũng nhìn thấy anh.

“Ừm.” Vương Kiệt Hi đáp lại.

“Sao nào, cổ vũ sĩ khí lắm phải không?” Diệp Tu cười nói.

“Chẳng phải sẽ cổ vũ hơn nếu anh để tôi thắng ư?” Vương Kiệt Hi nói.

“Anh cũng không muốn thua á!” Diệp Tu nói.

“Đúng vậy, không ai muốn thua.” Vương Kiệt Hi nói.

“Ờ, thua phải nộp vật liệu.” Diệp Tu đáp.

“......” Vương Kiệt Hi thật sự chưa từng nghĩ thắng bại sẽ liên quan đến vật liệu cả, thắng vật liệu hay là được hời gì, anh chẳng hề quan tâm. Nhưng người trước mắt này, vốn là một nhân vật cấp bậc đại thần sóng vai cùng mình, thậm chí nếu so về lịch sử còn có địa vị cao hơn mình, hiện tại lại chỉ vì chút vật liệu nhỏ nhoi mà tính toán chi li?

Nếu sớm chút nữa, Vương Kiệt Hi khó tránh khỏi sẽ cảm khái “anh hùng mạt lộ” trong lòng, có điều, khi nhìn ra ý định cần vật liệu của Diệp Tu, nhìn ra hành vi bồi dưỡng người mới của hắn. Vương Kiệt Hi biết, cảm khái “anh hùng mạt lộ” gì ấy thật sự rất dư thừa.


“Đội viên của chúng tôi sẽ tìm đến anh hằng đêm.” Vương Kiệt Hi nói.

“Hoan nghênh hoan nghênh, quy định như cũ.” Diệp Tu nói.

“Xa Tiền Tử, cậu cố gắng cung cấp vật tư ở bên này, anh sẽ báo cậu sau.” Vương Kiệt Hi nói.

“Vâng…......” Xa Tiền Tử đáp lời. Những vật liệu mà họ kiếm được này, đa phần cung cấp cho câu lạc bộ cả, cuối cùng cũng chỉ vì phục vụ chiến đội, hiện tại Kiệt Hi đại thần đã lên tiếng, Xa Tiền Tử cũng không đau lòng nữa, dù sao mấy thứ này vốn không phải của gã. Có điều, tên Quân Mạc Tiếu này rốt cuộc là ai, Xa Tiền Tử càng ngày càng hiếu kỳ. Xem giọng điệu tên này lúc trò chuyện với Kiệt Hi đại thần, tựa như quen biết nhau, lại không thân quen lắm, đây là ai? Chẳng lẽ......

“Được rồi, tôi out trước.” Vương Kiệt Hi lúc này bảo.

“Thế à? Giờ đã out rồi? Lát nữa phó bản sẽ đổi mới số lần, không đi phó bản sao?” Diệp Tu nói.

“Anh cố lên.” Vương Kiệt Hi nói. Anh cũng không có nhiều thời gian để đi đánh loại phó bản cấp thấp này.

“Về bảo đội viên mấy cậu luyện cấp cho tốt vào, mỗi ngày anh luyện hơn mười tiếng lận, đến đấy chênh lệch quá anh cũng không chịu trách nhiệm đâu.” Diệp Tu nói xong.

Đây quả thực cũng là vấn đề. Vương Kiệt Hi không trả lời, vừa nghĩ vừa thoát game. Bọn họ là chiến đội chuyên nghiệp, bận luyện cấp acc nhỏ thì thật sự quá lãng phí thời gian, xem ra còn phải tìm kẻ đánh thuê cày cấp hộ.

Vật liệu, đánh thuê...... Bận trước bận sau, toan tính đến cuối cùng, lại vẫn bại trên tay Quân Mạc Tiếu ư?

Vương Kiệt Hi nghĩ đến đây, bản thân cũng thấy dở khóc dở cười. Không chỉ như thế, cả đám bọn họ còn thuận tiện làm bồi luyện cho hắn luôn, cuộc giao dịch này Diệp Thu quả thực vốn ít lời nhiều.

Có điều, lần này mình ngoại trừ tìm được kẻ bồi luyện khó có được, còn phát hiện một chuyện ngoài ý muốn nữa...... Vương Kiệt Hi ngồi trong phòng huấn luyện, trầm tư hồi lâu mới rời đi.


Ngày hôm sau, thời gian đánh BOSS buổi chiều lại đến. Tuy Vương Kiệt Hi bảo mỗi ngày chỉ cần hai người đến, nhưng đêm nay toàn bộ thành viên của chiến đội Vi Thảo đều đến đông đủ. Thái độ của mọi người vô cùng tích cực, Vương Kiệt Hi đương nhiên sẽ không trách móc gì. Chỉ khổ Xa Tiền Tử thôi.

Gã tính thử số vật liệu phải chi ra khi Quân Mạc Tiếu đấu với chiến đội Vi Thảo ngày hôm qua, cứ chơi như vậy, nếu chiến đội Vi Thảo vẫn chỉ thua không thắng, hàng tồn kho của Trung Thảo Đường bọn họ chỉ có thể chống đỡ thêm bốn ngày, dù tính cả số vật liệu thu thập trong bốn ngày này, cũng kéo được năm ngày mà thôi.

Đây chỉ là khu mới, thứ Quân Mạc Tiếu cần lại toàn những vật liệu hiếm, kẻ thiệt thòi là Trung Thảo Đường thì còn có thể kéo dài bốn năm ngày, đổi thành những công hội được lập chơi bởi đám người chơi bình thường, một trận cũng không chịu nổi. Những công hội này không có chế độ quản lý kinh doanh rõ ràng, đồ vật rơi ra từ phó bản đều ném xúc xắc đại rồi rơi vào túi riêng của từng người, công hội còn có năng lực kiếm gì chứ? Cũng chỉ có những công hội có câu lạc bộ chống lưng, có cách quản lý kinh doanh thành thạo mới dùng hàng loạt hành động để thực hiện trao đổi đồng giá, đáp ứng nhu cầu với người chơi trong công hội. Nếu không, đám người chơi tới để chơi game, không phải đến làm cu li, anh dựa vào đâu mà bảo họ ngoan ngoãn nộp đồ rơi trong phó bản lên công hội chứ?

Xa Tiền Tử vừa thấy đám người của chiến đội Vi Thảo lại kéo nhau đến tham quan, thật sự có nỗi khổ mà không thể tỏ bày, chỉ có thể vừa tăng mạnh việc thu mua hàng trên thị trường giao dịch, vừa cầu nguyện hôm nay chiến đội cố gắng xíu, đừng thua mãi không dứt nữa.

Còn Diệp Tu vẫn đến cùng Đường Nhu, quy định vẫn như cũ, trước Đường Nhu, xong lại tìm Diệp Tu.

Ngày hôm qua tất cả chỉ đến đánh thăm dò thôi, cũng không thêm bạn tốt nhau, hôm nay đến lại vô cùng lễ phép, thêm bạn tốt, một vài đội viên Vi Thảo vẫn thể hiện sự tôn trọng nên có với tiền bối, tình hình hòa hợp êm thấm.

Đường Nhu vừa mới thua xong, đang xem chiến đấu bất chợt nhận được một tin nhắn, mở ra thì thấy thiện xạ tên Thiên Sứ Sa Ngã kia: “Em à, xem đấu mãi cũng chán, hai ta làm vài ván chơi không?”

“Được chứ” Đường Nhu vui vẻ nhận lời, đi theo Liễu Phi ra khỏi phòng, hai người tạo một phòng đấu solo rồi tiến vào. Đường Nhu nhìn, vậy mà vẫn có người theo sau làm khán giả, nhìn thử, có quen biết, Liệt Hỏa Diễm Tẫn. Đường Nhu biết người này có thể là đầu đàn của đám người kia.

Hết thời gian đếm ngược, hai người so đấu.

Ngày hôm qua Đường Nhu khá đáng thương khi đấu với Vi Thảo, mười một trận thua sạch, ngay cả một ván  nhường nhau cũng không có. Tuy thực lực của đội viên trong chiến đội Vi Thảo chênh lệch nhau, nhưng dư sức đối phó với Đường Nhu. Mười một người, ngoại trừ khi đấu với Tro Nguyệt của Kiều Nhất Phàm rõ lâu, mười người kia thế mà kết thúc trong khoảng một phút. Đám người kia đều vội vã so đấu với Quân Mạc Tiếu, xuống tay với  Đường Nhu không khách sáo tí nào.

Đối thủ bấy giờ, Đường Nhu biết rõ đối phương cũng là một cô gái. Hôm trước Diệp Tu dẫn theo bọn họ giáo huấn người ta thê thảm. Thế nhưng đến khi chính mình solo, lại bị quản chế về mọi mặt, loại cảm giác này, giống như lần đầu solo với Diệp Tu vậy.

1 phút 47 giây

Đây là thời gian Đường Nhu bị đánh bại lần này. So với ngày hôm qua, cô kéo dài thêm 20 giây, cô nhớ rất rõ ràng, bởi vì cô thu hình lại hết từng trận đánh hôm qua. Sau nửa đêm đánh xong tất cả phó bản, Diệp Tu phân tích rất nhiều vấn đề trong từng trận đấu cho cô. Đường Nhu sớm đã ngóng trông buổi so đấu tối nay.

Nhìn thời gian cô chống đỡ trong những trận vừa rồi rõ ràng có tiến bộ, chỉ tiếc người ta đánh xong đã lập tức đi tìm Diệp Tu ngay, mà khi đấu với Diệp Tu cũng không nhanh chóng như với mình, cô phải chờ đợi ở cạnh hồi lâu. Cô nàng thiện xạ kia thế mà chủ động mời cô đấu, Đường Nhu thật sự cầu còn không được.


Chỉ tiếc, cô vẫn thua. Chẳng qua có sự phân tích vào hôm qua của Diệp Tu, lúc này Đường Nhu có thể tự mình chú ý rất nhiều vấn đề. Tiếc thay, chuyện xảy ra rồi mới thành Gia Cát Lượng. Một ván vừa xong, bất thình lình mới phản ứng lại: Ầy, chỗ vừa rồi không nên làm thế. Rõ rành rành rằng, liên hệ giữa lý luận và thực chiến không phải chuyện dễ dàng gì.

“Tiếp không?” Liễu Phi cười hỏi.

“Đương nhiên.” Đường Nhu không chút do dự ứng chiến.

Lại hồi lâu, 1 phút 50 giây kết thúc, không khác mấy ván trước.

“Tiếp ván nữa” Lần này Đường Nhu chủ động mời người so đấu.

1 phút 44 giây bị thua.

“Em đánh tốt lắm.” Liễu Phi nói.

An ủi sao? Đường Nhu bất đắc dĩ, cô cũng không thích an ủi gì, lời nói thế này, cô chỉ hi vọng nghe được vào lúc bản thân giành chiến thắng.

“Bên kia đến chị rồi, chị đi trước đây.” Liễu Phi đột nhiên nói.

“Vâng…......” Khi Đường Nhu trả lời, Liễu Phi đã vội vàng rời khỏi phòng từ lâu, để câu trả lời của cô chìm nghỉm giữa đấu trường trống trải. Đường Nhu đột nhiên cảm thấy mất mác cực kỳ, loại cảm giác không được xem trọng này, thật sự quá tệ.

“Đánh quả thực rất tốt.” Chợt một âm thanh vang lên, Đường Nhu chuyển góc nhìn xem thử, Liệt Hỏa Diễm Tẫn nọ cũng bước vào sàn đấu.

“Mạo muội hỏi một câu, cô tên là gì? Ý tôi là tên thật đấy.” Vương Kiệt Hi nói.

“Đường Nhu.”

“À, vậy chúng ta đến làm một ván được không?” Vương Kiệt Hi nói.

“Được thôi” Đối phương là người có thực lực mạnh nhất trong cả bọn, vậy mà chủ động đánh với mình, Đường Nhu cảm thấy hơi bất ngờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui