Toàn Chức Cao Thủ

Edit & beta: Lá Mùa Thu

Kiếm Định Thiên Hạ, kỹ năng Thức tỉnh của kiếm khách, là một chiêu buff cho phép nhân vật tăng mạnh tốc độ và uy lực tấn công, tạo nên một vùng AoE 360 độ hình thành bởi kiếm khí khi ra chiêu, phạm vi rất lớn.

Đột ngột khiển Dạ Vũ Thanh Phiền dùng chiêu này, Hoàng Thiếu Thiên đang nghiêng về phòng ngự hơn là tấn công. Vòng kiếm khí 360 độ cuốn tung bụi đất xung quanh, trong công có thủ, gần như không tồn tại góc chết nào. Thấy Quân Mạc Tiếu trốn sau tấm khiên Ô Thiên Cơ, Hoàng Thiếu Thiên nhận định 80% khả năng hắn sẽ bật thẳng tới mình bằng kỹ năng di chuyển. Bất kể hắn phóng tới chính diện hay dùng Thuật Phân Thân ra sau lưng Dạ Vũ Thanh Phiền, Kiếm Định Thiên Hạ chắc chắn có thể cover mọi phía.

Khoảnh khắc ra chiêu, Hoàng Thiếu Thiên dán chặt hai mắt vào Quân Mạc Tiếu. Để xem Diệp Tu định chơi trò mèo gì!

Kiếm khí lượn vòng, thân hình Dạ Vũ Thanh Phiền hơi nghiêng qua phải. Hoàng Thiếu Thiên âm thầm suy đoán, khả năng cao là Diệp Tu sẽ Blink hoặc Phân Thân đến sau lưng mình. Đó là thủ đoạn hắn rất thường dùng. Ở những thời điểm mấu chốt, bản năng tìm kiếm cảm giác tin tưởng sẽ khiến tuyển thủ lựa chọn thủ pháp mình quen thuộc nhất.

Nhưng không...

Toàn bộ khán giả ngoài trận đều rõ ràng mọi chuyện. Núp sau Ô Thiên Cơ, Quân Mạc Tiếu không hề kết ấn Thuật Phân Thân, cũng không thấy tụt mana cho Blink. Hắn chỉ giơ khiên lên đỡ cú đâm của Dạ Vũ Thanh Phiền, sau đó bước xéo một bước sang phải.

Một động tác siêu đơn giản mà bất kỳ game thủ bình thường nào, thậm chí chẳng cần chơi Vinh Quang, cũng biết làm.

Nhưng nó lại là hành động nằm ngoài dự kiến của Hoàng Thiếu Thiên.

Dạ Vũ Thanh Phiền hơi nghiêng sang phải, Quân Mạc Tiếu cũng bước sang phải. Đều là bên phải, nhưng vì hai người đang đối mặt nên vừa khéo, họ di chuyển theo hướng ngược nhau.

Thế là giây phút ấy, trong góc nhìn Hoàng Thiếu Thiên không tồn tại Quân Mạc Tiếu. Chỉ bằng một bước chân, một bước chân cực kỳ đơn giản.

Người chơi thường có thể khiển nhân vật bước hệt như Quân Mạc Tiếu đã làm, nhưng họ chắc chắn không thể tính toán nhiều đến vậy. Khoảng cách đôi bên, tư thế nhân vật, góc nhìn, thời cơ, tốc độ, phương hướng, v.v... Nếu có một yếu tố ngập ngừng, bạn sẽ không tan biến trong góc nhìn của đối thủ chỉ với một bước chân như thế. Trông có vẻ đơn giản, nhưng nó đã hàm chứa chiều sâu trình độ, nền tảng mười mấy năm của một cao thủ Vinh Quang.

Hoàng Thiếu Thiên ngay lập tức phát hiện không ổn, nhưng Quân Mạc Tiếu đã tấn công nhanh hơn hắn kịp phản ứng, bởi các kỹ năng di chuyển của tán nhân vốn đều là chiêu công kích cả.

Máu tràn màn hình, lần này đến từ cơ thể Dạ Vũ Thanh Phiền.


Chết tiệt!

Hoàng Thiếu Thiên buồn bực. Với trình độ của hắn, suy xét cả quá trình cũng không nghĩ ra mình mắc sai lầm chỗ nào.

Mình không nên dùng Kiếm Định Thiên Hạ?

Hay vì mình quá chắc chắn Diệp Tu sẽ bay ra sau lưng?

Có vẻ đó là nguyên nhân, nhưng lại có vẻ không phải.

Cảm giác này thường xuyên xảy ra những khi chạm trán với Diệp Tu. Căn bản, bạn sẽ không biết mình bị hắn nắm thóp từ điểm nào.

Đây mới thật sự là ức chế!

Ít nhất cho tui biết tui sai ở đâu đi chứ?

Cả Hoàng Thiếu Thiên cũng phải khó chịu, nhụt chí vô cùng đối mặt với cảm giác này, bởi nó đả kích mạnh mẽ sĩ khí và đấu chí của một con người.

"Bớt láo đi!!!" Hoàng Thiếu Thiên chat trên kênh chung. Trông như lời rác rưởi mắng chửi đối thủ, nhưng kỳ thực hắn đang cảnh tỉnh chính mình. Không bao nhiêu người biết rằng, lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên nhiều lúc được dùng để tác động lên sức tập trung của bản thân. Hắn cứ ngỡ mình thắng chắc rồi, thế mà Diệp Tu vốn bị áp chế toàn diện lại có thể tìm thấy điểm đột phá, lại còn đột phá cả tâm lý lẫn kỹ thuật hắn cùng lúc luôn. Thế nên, Hoàng Thiếu Thiên cần phải tự nhắc nhở mình không thể khinh địch.

Hắn phải tiếp tục tập trung chú ý, tiếp tục duy trì ổn định trạng thái.

Bị cắn ngược một cú nhè nhẹ thôi mà, cố giữ vững là được.

Lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên trên kênh chat trông có vẻ tức giận lắm, nhưng thực tế hắn đang nói với chính mình rằng tuyệt đối không thể như vậy. Hắn bắt đầu giải quyết tình thế một cách bình tĩnh hơn, êm tay hơn. Hắn thành công ngăn bản thân kích động. Đó chính là sự kiên nhẫn của một sát thủ chân chính, con người cơ hội chủ nghĩa nhất Vinh Quang.

Cả Diệp Tu cũng không khỏi tán thưởng.


Tình thế lúc này, nổi điên cướp quyền chủ động sẽ tệ hơn nhiều so với xử lý chậm mà chắc. Diệp Tu tính đủ đường mới ra được một cơ hội, lại bị tên kia chầm chậm giải trừ toàn bộ.

"Lẽ ra định đánh chú em ít nhất 1/4, thôi coi như anh thua đi!" Diệp Tu thở dài trên kênh chat.

"Cái gì coi như anh thua? Anh thua là chuyện đương nhiên nha!" Hoàng Thiếu Thiên nghiến răng đáp trả. Lời lẽ hung hăng như không xuất phát từ một người bình tĩnh, nhưng cùng lúc, vũ khí bạc Băng Vũ đã đâm xuyên tim Quân Mạc Tiếu, cho Quân Mạc Tiếu một đòn trí mạng cuối cùng.

16%!

Đó là lượng sát thương Quân Mạc Tiếu đã cắn ngược Dạ Vũ Thanh Phiền.

Con số không nhỏ, nên khán giả đều tiếc cho Hoàng Thiếu Thiên. Thậm chí, có người còn nghĩ Hoàng Thiếu Thiên đánh hơi nhùn tay. Nếu cứng rắn hơn chút, trao đổi trực tiếp sẽ không mất nhiều HP đến vậy.

Tuy nhiên, cao thủ thực thụ đều hiểu rõ, không ai có thể xử lý tốt hơn Hoàng Thiếu Thiên cho pha vừa rồi.

Câu chat cuối cùng của Diệp Tu hoàn toàn không phải chém gió. Nếu xông pha bán mạng như cách các trẩu kia nghĩ, tổn thất sẽ cao hơn hẳn tỉ lệ 1/4 Diệp Tu dự báo.

Đối thủ là Diệp Tu cơ mà!

Tốn ít HP? Mơ à? Nói dễ hơn làm đó các trẩu.

Diệp Tu xuống sân trong tiếng vỗ tay khắp nhà thi đấu.

Quân Mạc Tiếu vào trận với 44% HP, lại chỉ đổi về gần 20% của địch. Một kết quả khá thất bại, nhưng Vinh Quang không phải thể loại game nông cạn, hơn thua nhau chỉ ở con số.

Diệp Tu không để bất kỳ ai phải thất vọng. Dưới tình huống nghẹt thở khi bị áp chế toàn diện, hắn vẫn nhe chiếc răng nhọn, táp trả đối thủ một cú hung tàn. Đổi thành hầu hết người ngoài kia, nếu bị Hoàng Thiếu Thiên áp đảo đến mức đó, e rằng đã sớm giơ tay đầu hàng.


Càng khỏi bàn tới, Diệp Tu đánh trận này khi đã giải quyết xong hai tướng địch, đang đối đầu với tướng thứ ba.

Những tràng pháo tay dành cho hắn là hoàn toàn xứng đáng. Không chỉ vỗ tay, còn phải vỗ thật nhiệt liệt nữa kìa!

Fan Hưng Hân khắp nhà thi đấu đều nghĩ vậy. Họ ra sức vỗ tay mà cứ cảm thấy chưa đủ, họ liên tục vỗ mạnh hơn để Diệp Tu về chỗ ngồi của mình trong tiếng pháo tay càng lúc càng vang dội.

"Vất vả rồi, vất vả rồi!" Các tuyển thủ Hưng Hân cũng đứng dậy vỗ tay, nghênh đón Diệp Tu xuống sân.

"Trông vào mọi người đấy." Diệp Tu nói.

"Ez thôi mà!" Phương Duệ cười.

Bảng điện tử hiện tên tướng thứ hai Hưng Hân: Mạc Phàm, Hại Người Không Mệt.

"Ez đúng không Tiểu Mạc?" Phương Duệ hét.

Mạc Phàm đã sớm cất bước lên sân, chả buồn ngoảnh đầu.

"Vòng chung kết rồi còn chảnh chó!" Phương Duệ hầm hừ.

Trần Quả không có lòng đùa giỡn như hắn.

Trong cả dàn tân binh Hưng Hân, Mạc Phàm là người đầu tiên lên đánh tứ kết.

Cậu sẽ đánh thế nào?

Liệu có căng thẳng?

Có vì thế mà mắc sai lầm?

Mạc Phàm sắp phải đối mặt với ai? Hoàng Thiếu Thiên đấy! Có phải thử thách đầu tiên này hơi khó quá rồi không?


Trần Quả nhìn theo bóng lưng Mạc Phàm. Vì tên nhóc này chẳng hề nói chuyện với ai, cô chẳng cách nào biết cậu ta đang nghĩ gì trong lòng. Cô chỉ có thể lo lắng gấp bội, thấp thỏm gấp bội.

"Tướng thứ hai Hưng Hân là Mạc Phàm." Phan Lâm giới thiệu trên sóng trực tiếp, "Một tuyển thủ rất có nhẫn nại, sở hữu sức bùng nổ cực mạnh."

"Nhẫn nại" đến từ biểu hiện chờ đợi cơ hội của Mạc Phàm, "sức bùng nổ" là chỉ thời điểm cậu bắt đầu tấn công, có thể tỏa sáng ngang với trình độ đại thần hàng đầu.

"Nói ra mới thấy, Mạc Phàm cùng kiểu tuyển thủ với Hoàng Thiếu Thiên nhỉ?" Lý Nghệ Bác nhận xét.

"À... Cũng có thể nói vậy!" Phan Lâm trả lời, "Tuy nhiên vẫn có khác biệt rõ rệt."

"Đúng, hai người đều rất sở trưởng nắm bắt cơ hội, nhưng Mạc Phàm giỏi về chờ đợi cơ hội, mà Hoàng Thiếu Thiên thì chủ động hơn." Lý Nghệ Bác nói.

"Dĩ nhiên rồi, vì khi vào đấu đoàn đội, nếu chỉ một mực chờ thời thì không ổn." Phan Lâm nói.

"Đây là khác biệt từ xuất thân. Xuất thân đã tạo nên thói quen cho Mạc Phàm, không dễ dàng cởi bỏ." Lý Nghệ Bác nói.

Xuất thân của Mạc Phàm đã không phải bí mật ngay từ những ngày đầu. Chỉ cần chơi thường ở Thần Chi Lĩnh Vực, gần như không ai không biết Hại Người Không Mệt, anh ve chai tai tiếng một thời.

"Chúng ta cùng xem trận đấu này sẽ diễn ra thế nào!" Phan Lâm có vẻ rất hứng thú.

Một trận đấu mới bắt đầu.

Thanh máu Dạ Vũ Thanh Phiền còn hơn 80%. Lấy vị thế của Hoàng Thiếu Thiên đánh với một tân binh, khó ai sẽ cho rằng 20% HP là một bất lợi.

Vừa vào trận, người người đã xôn xao bắt kèo Hoàng Thiếu Thiên. Dù vậy, khán giả cũng không đến mức quá khinh Mạc Phàm. Ơ kìa, hắn là kẻ từng đánh bại đại thần Tôn Tường đấy! Người ta không ngại chứng kiến thêm một lần châu chấu đá xe đâu!

Nhìn hộ ve chai trong game bất ngờ đăng đàn vòng chung kết, vô số khán giả cảm thấy tâm trạng ngổn ngang. Chẳng ai có hảo cảm với mấy tên ve chai cả, nhưng, họ thật sự đã quá lâu không thấy một người đi từ game vào sàn đấu cao nhất giới chuyên nghiệp rồi.

Tuy Đường Nhu, Bánh Bao và rất nhiều tân binh các đội khác đều bắt đầu mọi thứ từ game trước, nhưng không ai nổi tiếng trong game như Hại Người Không Mệt của Mạc Phàm cả. Chỉ cần có chút tiếng tăm, họ thường sẽ được các công hội lớn để mắt, mời chào và lên chuyên hết rồi. Nhưng Mạc Phàm thì khác. Cậu mặc kệ biết bao nhiêu lời mời gọi, tiếp tục chơi và càng lúc càng nổi tiếng, sau mới theo chân Diệp Tu đi đánh giải.

Tiếc rằng ve chai không phải tiếng tăm hay ho gì, chứ nếu không, Mạc Phàm ắt đã là ngôi sao mới của giới hâm mộ từ lâu. Vì sao à? Vì cậu mới thật sự là một phần của họ, là niềm tự hào của những con châu chấu như họ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui