Toàn Chức Cao Thủ

Edit & beta: Lá Mùa Thu

Trong dàn tuyển thủ ra mắt Liên minh mùa giải thứ sáu, lọt vào top Ngôi sao năm nay có bốn người là Giang Ba Đào, Vu Phong, Hứa Bân và Lữ Bạc Viễn. Ngoài Vu Phong, ba người còn lại không giữ vị trí đứng đầu chiến đội mình. Hạng sao còn vậy, các tuyển thủ khác không cần bàn tới.

Khi dàn tuyển thủ ra mắt mùa thứ tư có danh hiệu hào nhoáng là Thế hệ Hoàng kim, thì dàn mùa sáu có đặc điểm hoàn toàn trái ngược. Với tên gọi Hội chạy vặt, họ được nhìn như những cánh tay hỗ trợ, vai phụ hơn là vai chính.

Dĩ nhiên đó chỉ là đùa giỡn, chứ không ai thật sự quá để tâm chuyện này. Giờ Vu Phong đã đến Bách Hoa làm át chủ bài số một, Hội chạy vặt đã bắt đầu hết chạy vặt. Thế là các tuyển thủ cùng năm đều bảo, Vu Phong đem thể diện về cho cả phường rồi.

Dĩ nhiên, đó cũng chỉ là đùa giỡn.

Vu Phong trở thành át chủ bài số một, thì sao?

Giang Ba Đào và Lữ Bạc Viễn vẫn thuộc Hội chạy vặt, nhưng chiến đấu bên cạnh Chu Trạch Khải, họ tạo thành một chiến đội Luân Hồi cực kỳ mạnh mẽ. Hội chạy vặt đang nắm trong tay hai quán quân Vinh Quang liên tục.

Nhưng Vu Phong không cần.

Quán quân? Hắn đã có nó trước cả họ cơ. Cái hắn truy cầu, là đoạt quán quân không với tư cách chạy vặt. Có điều đây là chấp niệm của riêng mình hắn, không phải vì thế mà hắn sẽ khinh khi giá trị của cả hội.

"Không làm phiền hai ông chứ?" Giang Ba Đào tiếp tục tán gẫu. Vị tuyển thủ giỏi giao tiếp này đi đến đâu cũng được chào đón, dù có là đối thủ một mất một còn. Tuyển thủ chuyên nghiệp mà, thái độ phải chuyên nghiệp. Gặp nhau ngoài trận, họ trò chuyện rất hòa bình.

"Không sao, mấy ông làm gì làm đi, bọn tôi không phiền." Vu Phong nói.

Vâng, cũng chỉ đến mức hòa bình thôi, chứ trước cuộc chiến sinh tử, chẳng ai có thể vui vẻ với đối thủ cả.

"Đi thong thả, bye." Giang Ba Đào đưa mắt nhìn Vu Phong và Trâu Viễn cùng nhau rời nhà thi đấu. Người Luân Hồi không quá quan tâm việc đụng độ trước trận đấu, ai nấy lo làm quen sân bãi.

8 giờ tối, nhà thi đấu không còn chỗ ngồi. Ở vòng chung kết, trận nào cũng quan trọng cả, sức thu hút cao hơn hẳn vòng bảng. Trên khán đài dành riêng cho fan đội khách, fan ruột Luân Hồi đã giăng sẵn băng rôn, nội dung chủ yếu là về hai quán quân liên tiếp. Chưa được ba quán quân nên họ không thể mạnh miệng tự nhận, nhưng hô hào slogan thì đã hô suốt từ đầu mùa giải đến giờ rồi.


Tuyển thủ hai đội lục tục vào sân.

Nghi thức chào sân khá giống với vòng bảng. Đây là sân nhà Bách Hoa nên chiến đội Bách Hoa được ưu ái và hoan nghênh nhiều hơn. Dù hiện tại, Luân Hồi là đương kim vô địch trên đường bảo vệ ngai vàng, fan mọc như nấm, nhưng vào đến vòng chung kết, tới sân nhà người ta mà được đối xử tốt mới lạ. Các đội đủ sức vào vòng chung kết đều là các đội hút fan không kém đâu.

Đài truyền hình không bỏ bất kỳ trận nào của vòng chung kết để trực tiếp. Bình luận viên vẫn là cặp đôi vàng Phan Lâm và Lý Nghệ Bác. Tổ tiết mục còn định tìm một khách mời về bình luận chung như trận Hưng Hân vs Vi Thảo lần trước. Lần trước mời bình luận viên, lần này có vô số tuyển thủ đã nghỉ hè, sóng trực tiếp không có vài gương mặt nổi tiếng thì uổng.

Chưa kể, họ còn nghĩ đến một nhân vật tuyệt vời.

Tôn Triết Bình!

Cựu tuyển thủ Bách Hoa, làm khách mời bình luận cho trận Bách Hoa đánh, best!

Do đó đài truyền hình lập tức đi mời Tôn Triết Bình, và bị từ chối cái rụp. Gặp thất bại bất ngờ, tổ phát sóng buồn không để đâu cho hết, nhất thời cũng không nghĩ ra ai thích hợp hơn. Thế là trận tứ kết đầu tiên của vòng chung kết, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác tiếp tục kẻ tung người hứng.

Giới thiệu xong tuyển thủ hai đội mà trận đấu chưa bắt đầu, họ bèn tìm chuyện để nói.

"Hai đội này từng chạm trán lượt cuối vòng bảng, mới qua một tuần đã phải gặp lại." Phan Lâm nói.

"Đánh qua nhiều trận, hai đội đã hiểu nhau rất sâu. Hiểu nhau càng sâu, họ càng khó thể giấu nghề. Thắng thua phải xem đội nào thực thi và linh động chiến thuật tốt hơn." Lý Nghệ Bác nói.

"Nếu tính tỉ số hai lượt giao đấu trong vòng bảng, chiến đội Bách Hoa dẫn trước 11 - 9. Tuy nhiên, cuộc bỏ phiếu trên mạng cho thấy người ủng hộ Luân Hồi cao đến 81%!" Phan Lâm nói.

"Xem ra biểu hiện xuất sắc của Luân Hồi mùa giải này đã giúp họ thu hoạch lòng tin từ không ít fan!" Lý Nghệ Bác nói.

"Trận này sẽ diễn biến thế nào đây?" Phan Lâm ra vẻ hồi hộp.


"Ê ê, không ai xem Luân Hồi vs Bách Hoa cả à?"

Ở chiến đội Hưng Hân, Trần Quả đang ngồi ôm tivi trong phòng họp. Thấy trận đấu sắp bắt đầu mà không ai vào xem, cô ngạc nhiên chạy qua phòng huấn luyện, thấy mọi người đều cắm mặt vào màn hình máy mình.

"Xem chứ, nhưng không phải bây giờ." Diệp Tu nói.

"Vậy khi nào?" Trần Quả tròn mắt.

"Xem replay sau." Diệp Tu nói.

Trần Quả nghe vậy liền hiểu. Đám Diệp Tu xem không phải để biết ai thắng ai thua, hay xem cho vui, mà là tìm tòi thông tin, số liệu từ đó, cho nên xem bằng replay sẽ tiện thao tác hơn ti vi.

Không ai xem cùng, Trần Quả cảm thấy ngồi một mình thì chán. Lẽ ra thời điểm gay cấn như vòng chung kết, chỉ cần là fan Vinh Quang thì chắc chắn phải high lắm, dù rằng không ủng hộ đội nào trong hai đội đang đánh cả. Thế nhưng, Trần Quả của hôm nay đã không còn là một fan Vinh Quang đơn thuần. Có rất nhiều việc, cô sẽ nhìn trên góc độ của Hưng Hân mà lo nghĩ. Nghe những lời Diệp Tu nói, cô bỗng thấy trận đấu hết vui rồi. Nó là nguồn tài liệu quý giá, cần được xem bằng replay để xử lý càng nhiều thông tin càng tốt.

Tiệm net dưới lầu một thỉnh thoảng truyền đến tiếng la hét. Thói quen trình chiếu giải đấu Vinh Quang cho khách chơi net không hề thay đổi, đến vòng chung kết là trận nào cũng không bỏ. Trần Quả khẽ khép cửa phòng huấn luyện, để đám Diệp Tu yên tĩnh tiếp tục công việc đang làm.

Cạch.

Chưa buông tay, Trần Quả đã nghe sau lưng vang lên một tiếng tương tự. Cô quay đầu nhìn, thấy là Ngũ Thần bên bộ phận công hội. Hắn lướt mắt qua phòng họp. Cửa phòng họp chưa đóng, có thể thấy màn hình treo bên trong đang chiếu trận đấu sắp bắt đầu, thế nhưng phòng họp chẳng có ai, mà Trần Quả thì đang đứng ở cửa phòng huấn luyện.

"Mọi người không xem thi đấu à?" Ngũ Thần hỏi.

"Họ xem replay sau." Trần Quả trả lời.


"À!" Xuất thân chuyên nghiệp, Ngũ Thần nghe vậy hiểu ngay. Hắn thở dài, "Mọi người bỏ công sức thật!"

"Phải đấy!" Trần Quả gật đầu. Lúc này dưới lầu lại vang tiếng gào thét, cô không khỏi nhìn qua phòng họp.

"Chị chủ cũng không xem?" Ngũ Thần hỏi.

"Tôi... xem chứ!" Trần Quả lại gật đầu. Cô thèm coi lắm á! Luân Hồi với Bách Hoa ai sẽ thắng, ai sẽ trở thành đối thủ kế tiếp của Hưng Hân? Đường đến với quán quân sẽ dễ dàng hơn nếu Luân Hồi K.O sớm nhỉ?

Trần Quả và Ngũ Thần cùng đi vào phòng họp. Hai đội đã chào sân xong, màn hò hét thần tượng kết thúc, dưới lầu cũng yên tĩnh trở lại. Phan Lâm và Lý Nghệ Bác đang trò chuyện trên sóng trực tiếp. Đây là giây phút yên bình trước khi trận đấu chính thức bắt đầu.

Lạch cạch.

Trần Quả bỗng nghe thấy tiếng động khác sau lưng, quay đầu nhìn thì là Quan Dung Phi. Tên này chẳng biết khi nào đã mò vào, đang kéo đại cái ghế ngồi xuống.

Hôm nay mình sẽ xem thi đấu với hai ông tướng này? Trần Quả cười cười. Lần đầu tiên luôn nha!

Trận đấu bắt đầu. Trần Quả, Ngũ Thần và Quan Dung Phi không nói tiếng nào, lẳng lặng theo dõi.

"Ai thắng?"

Dàn tuyển thủ Hưng Hân hiện tại làm việc và nghỉ ngơi rất có quy tắc. Thời khắc then chốt như vòng chung kết, họ càng không vi phạm thời khóa biểu. Khoảng gần mười giờ, họ ra khỏi phòng huấn luyện, phát hiện bên phòng họp mới xong, bèn ghé qua hỏi.

"Luân Hồi." Trần Quả cực chẳng đã mà trả lời. Cô ôm hi vọng Bách Hoa thắng nên theo dõi trận đấu với tâm trạng rất khổ. Khổ tận mà cam hổng lai, chủ nhà Bách Hoa thua đội khách cả lôi đài lẫn đoàn đội.

"Tỉ số thế nào?" Diệp Tu hỏi.

"11 - 7." Trần Quả nói.

Thế thức thi đấu vòng chung kết tính theo điểm đầu người, Luân Hồi thắng cả hai hạng mục nên được trọn 11 điểm. Bách Hoa đánh tới trận cuối lôi đài, giành về 4 điểm, vào đấu đoàn lại giết được ba tướng Luân Hồi nên tổng điểm là 7.


"Ừm." Diệp Tu gật đầu.

Tỉ số cách biệt 4 điểm, theo hình thức thi đấu của Vinh Quang thì không tính là áp đảo. Lôi đài đánh đến tận hai tướng cuối, coi như ngang tài ngang sức. Đoàn đội thua ba, bốn người cũng thường thấy trong các trận mà hai bên đều có điểm sáng.

"Mai mình phân tích trận này!" Diệp Tu nói.

Trên sân nhà Bách Hoa.

Khán giả đã rời khỏi nhà thi đấu, họp báo sau trận cũng đã kết thúc, chỉ còn các nhân viên vệ sinh đang quét dọn.

Vu Phong từ họp báo quay về nhà thi đấu, bước lên sân giữa.

Thua rồi...

Dốc hết toàn lực, nhưng sau cùng vẫn thua.

Một Luân Hồi dũng mãnh tột bậc trong vòng bảng, bất ngờ đánh tứ kết một cách rất điềm tĩnh, điềm tĩnh đến mức người ta quên mất họ mạnh cỡ nào.

Đoạt hai quán quân liên tục, chiến đội này đã triệt để tôi luyện thành thép. Thi đấu trên sân khách, trên sàn đấu căng thẳng tột cùng của vòng chung kết, họ đã đánh rất êm. Trận này Bách Hoa đi theo đường tấn công, muốn lợi dụng khí thế sân nhà, lại gặp phải Luân Hồi lặng như mặt hồ. Thế tấn công ào ạt của Bách Hoa như đá chìm xuống đáy hồ, không để lại bao nhiêu gợn sóng.

Thua rồi!

Nhưng quan trọng là, họ thua một cách không tiếc nuối, không kinh hoàng, không oán hận... Như thể, họ thua là lẽ dĩ nhiên ấy.

Tâm lý đó khiến Vu Phong hoảng sợ.

Đấu chí của hắn đã hao mòn? Tự trong tiềm thức, hắn đã cảm thấy Bách Hoa không cách nào thắng nổi Luân Hồi?

Vu Phong siết chặt nắm đấm. Không, hắn không thể dao động. Ở thời điểm hiện tại, tuyệt đối không thể dao động!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui