Edit & beta: Lá Mùa Thu
Viên đạn Diệp Tu đã dày công tính toán không thể là viên đạn tầm thường. Nó là kỹ năng của chuyên gia đạn dược, Đạn Đông Cứng. Ngay khi nó ghim vào cổ chân Triều Tịch, Quân Mạc Tiếu lập tức lướt thẳng ra sau lưng hắn, bắt đầu tấn công.
Bão Chiêu Tán Nhân!
Cụm từ nổi tiếng này, Bạch Thứ từng nghe, cũng từng nghiên cứu. Hắn tự nhủ, mình sẽ không cho Diệp Tu cơ hội thực hiện. Thế nhưng sự thật nói với hắn rằng, đối thủ không cần hắn cho. Diệp Tu có thể tự tạo ra cơ hội ấy. Dính Đạn Đông Cứng, Triều Tịch đứng yên như tượng, Quân Mạc Tiếu bay ra sau lưng đánh, hắn làm gì được?
Trạng thái Đông Cứng hết tác dụng rất nhanh, nhưng thế tấn công của Quân Mạc Tiếu thì không. Bạch Thứ cố khiển Triều Tịch dùng khiên đón đỡ. Chỉ cần đỡ thành công một hit, cục diện sẽ có thể xoay chuyển. Có điều, Diệp Tu đã tính cả rồi. Hắn bắt đầu đánh từ phía sau chứ không phải trước mặt, vì biết rõ tấm khiên là ưu thế imba của nghề kị sĩ. Đánh từ phía sau, hắn vẫn chú ý không cho Triều Tịch xoay khiên che người. Tấm khiên Ánh Bạc Sinh Mệnh nổi tiếng đã biến thành món đồ trang trí, không hơn không kém.
37!
Fan sân nhà Hưng Hân bắt đầu hô to.
37 liên sát. Quá trâu!
Trước đây chưa từng, mà về sau, e rằng cũng sẽ không ai làm nổi! Kỷ lục này là kỳ tích, và nó sắp giáng lâm trước mặt chúng ta!
Vô số khán giả ùn ùn đứng dậy. Fanclub Hưng Hân đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ thời khắc Quân Mạc Tiếu last hit Triều Tịch, họ sẽ bắt đầu nghi thức ăn mừng.
"10!"
"9!"
"8!"
"7!"
"6!"
HP Triều Tịch không còn nhiều. Khắp khán đài bỗng vang lên tiếng đếm ngược. Không biết bắt đầu từ đâu, tiếng đếm càng lúc càng lớn, càng đồng đều. HP Triều Tịch xuống đến 6%, cả nhà thi đấu đã cùng nhau đếm, trừ khu vực fan Ba Lẻ Một đang ôm mặt u sầu.
"5!" Mọi ánh mắt đổ dồn vào thanh máu Triều Tịch.
"4!" Mọi ánh mắt dõi theo từng hit đánh của Quân Mạc Tiếu.
"3!" Mọi người cùng tính sát thương.
"2!" Mọi người lại nhìn về HP Triều Tịch.
"1!" Quân Mạc Tiếu bổ thêm một hit! Chết đi ba! Trăm người như một, không ai ghét gì Bạch Thứ, nhưng lúc này, họ đều nhìn về Bạch Thứ như kẻ thù.
"0!" Tiếng hô đạt đến đỉnh điểm. Quân Mạc Tiếu chém một hit Rút Đao Trảm, máu theo lưỡi kiếm văng ra, tung tóe giữa trời. HP Triều Tịch 0%!
"37!" Sau 0 bỗng nhiên là 37! Không một ai cảm thấy kỳ dị, bởi tất cả mọi người đều đang chờ khoảnh khắc này.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Pháo bông thi nhau nổ vang khắp khán đài, bông giấy đủ mọi màu sắc bay lả tả đầy trời. Đó là chuẩn bị từ trước của fanclub Hưng Hân. Họ bố trí người cầm pháo bông ngồi thành một vòng lớn để cả nhà thi đấu có thể cùng ăn mừng. Thậm chí trên khán đài dành cho fan đội khách Ba Lẻ Một, không biết vì sao cũng có gian tế trà trộn, bắn được một phát pháo hoa rồi tịt, chắc đã bị fan Ba Lẻ Một diệt khẩu.
"37!" Giữa cả trời pháo bông, giữa những tiếng gào thét điên cuồng của fan Hưng Hân, nước mắt Trần Quả rơi xuống. Diệp Tu thật sự làm được rồi! Từ một quản lý net ca đêm, hắn dốc lòng thành lập chiến đội Hưng Hân, tự tay đánh đổ Gia Thế mình đã chiến cho hơn bảy năm ròng, quay về sàn đấu này, và lập nên một kỷ lục. Một kỷ lục kinh người, có lẽ từ đây về sau sẽ không ai vượt qua nổi. Hắn lấy tên thật của mình, vĩnh viễn khắc lên mảnh đất Vinh Quang nhiệt huyết cháy bỏng.
"Thật mạnh mẽ!" Trần Quả lau nước mắt.
"Phải!" No limit như Ngụy Sâm cũng không đùa cợt. Hắn chỉ đáp Trần Quả bằng một câu đầy cảm khái. Phải! Thật sự quá mạnh, thằng khốn này sao mạnh đến vậy chứ? Không lẽ nó còn mạnh hơn cả mười năm trước?
"Đíu phải con người!" Phương Duệ mắng, "Kêu tuyển thủ đời sau tính sao? Kỷ lục gì mạnh tới mức mắc ói!"
"Muốn vượt qua, chỉ có thể thắng liên tiếp 38 trận nhỉ?" Đường Nhu vẫn nhìn thấy tia hi vọng mỏng manh.
"Lão đại uy vũ! Lão đại bá khí!" Bánh Bao gào.
"Không hổ là tiền bối." Kiều Nhất Phàm nói.
"Phục ghê luôn, cả đời em cũng khỏi mơ." La Tập nói.
"Là đội trưởng chúng ta đấy ư?" Xuất thân fan Bá Đồ, An Văn Dật khó thể nào quá thích Diệp Tu, nhưng giờ khác rồi, giờ cậu sắp đổi hộ khẩu fan rồi.
"..." Tuy không lên tiếng, ánh mắt Mạc Phàm vẫn tràn đầy thán phục khó giấu.
Còn một người cũng không lên tiếng, đó là Tô Mộc Tranh. Cô biết tường tận mọi gian khổ của Diệp Tu suốt hơn hai năm qua. Cô biết hắn điên cuồng đắp nên kỷ lục thắng không chỉ vì bản thân, mà còn vì một lòng ký thác. Quân Mạc Tiếu, tấm thẻ tài khoản ấy vốn thuộc về một người khác. Hắn lẽ ra sẽ tung hoành, sẽ đánh đâu thắng đó dưới tay người nọ. Nhưng tiếc thay, điều đó không thể trở thành hiện thực. Giờ đây Diệp Tu thay hắn đi suốt hành trình mùa giải, cầm trong tay Quân Mạc Tiếu, để lại kỷ lục vĩnh viễn không thể phai mờ. Người ta có thể không biết đến tên hắn, nhưng Quân Mạc Tiếu, nhân vật do hắn tạo nên, sẽ mãi mãi lưu danh sử sách Vinh Quang.
Tốt quá. Thật sự tốt quá.
Tô Mộc Tranh đứng dậy vỗ tay. Cô không khóc, bởi cô chưa bao giờ không tin tưởng Diệp Tu.
Anh nói anh sẽ trở về, thế là anh trở về.
Anh nói anh sẽ chỉ thắng không bại, thế là anh thắng 37 trận không bại.
Anh nói mùa giải này phải đoạt quán quân, Tô Mộc Tranh tin tưởng quán quân sẽ thuộc về Hưng Hân.
Cửa phòng thi đấu mở, Diệp Tu bước ra, đi đến giữa sân trong tiếng hoan hô càng thêm vang dội khắp nơi. Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Lại một tràng pháo hoa đồng loạt phóng lên, đánh dấu đợt ăn mừng thứ hai từ fan Hưng Hân. Mỗi tội, phát pháo bên khán đài đội khách hơi trễ hơn mọi người một chút. Bị fan Ba Lẻ Một canh chừng nghiêm ngặt, vị hảo hán kia vẫn đột phá trùng vây bắn thêm một phát, quả nhiên là anh hùng của giới mộ điệu!
"37!" Mọi người tiếp tục hô vang. Diệp Tu vẫy tay một vòng với khán giả, tỏ ý biết ơn, sau đó bước xuống sân.
"Một kỷ lục quá tuyệt vời!" Cùng lúc, trên sóng trực tiếp Luân Hồi vs Bách Hoa, tổ ghi hình tranh thủ thời gian ít ỏi giữa hai trận solo để chèn vào cảnh sân nhà Hưng Hân. Nhà đài cũng chuẩn bị từ trước rồi. Họ không phát sóng trận Hưng Hân vs Ba Lẻ Một, nhưng cũng không muốn bỏ lỡ thời khắc lịch sử. Hình ảnh của thời khắc này, nhất định phải có!
May mà khi Diệp Tu đánh bại Bạch Thứ, trận solo đầu tiên giữa Luân Hồi và Bách Hoa cũng vừa xong. Mặc kệ cảm nhận của fan Bách Hoa khi khó khăn giành về 1 điểm đầu tiên trên sân khách, đài truyền hình thấy cơ hội quá đẹp, chẳng buồn đắn đo, cắt cảnh qua sân nhà Hưng Hân luôn.
Hai bình luận viên Phan Lâm và Lý Nghệ Bác cũng tương tự, đách buồn ngợi khen lão tướng Trương Vỹ của Bách Hoa có thể chiến thắng ngôi sao Lữ Bạc Viễn của Luân Hồi. Vừa thấy cắt cảnh, họ lập tức ca tụng kỷ lục thắng vô tiền khoáng hậu của Diệp Tu.
"Một kỷ lục quá tuyệt vời! Một kỷ lục quá tuyệt vời!" Phan Lâm lặp đi lặp lại ba lần. Hắn tìm không ra từ nào khác để miêu tả.
"37 liên sát, Diệp Tu... Con người này thật là..." Lý Nghệ Bác cũng nghèo từ.
"Vĩ đại!" Phan Lâm eureka.
"Ừ." Lý Nghệ Bác chỉ gật đầu chứ không phụ họa. Xuất thân người Bá Đồ, bảo hắn dùng góc nhìn trung lập để nói về Diệp Tu đã khó, còn ca ngợi hay xưng tụng Diệp Tu vĩ đại ấy à, Lý Nghệ Bác không dễ chịu đâu.
"Fan Hưng Hân đang rất kích động. Họ phóng pháo bông đầy trời để ăn mừng phút ra đời của kỷ lục vĩ đại này." Phan Lâm tường thuật cảnh tượng xảy ra ở sân nhà Hưng Hân.
"Hiện Diệp Tu đang xuống sân. Toàn thể khán giả đều đứng dậy vỗ tay, tuyển thủ hai đội cũng đứng dậy. Chiến đội Ba Lẻ Một rất có phong độ, dù họ chính là hòn đá lót đường cuối cùng cho anh ấy. Ha ha, trọng tài cũng vỗ tay luôn! Ông ấy đang đứng bên sân vỗ tay! Đúng là một kỷ lục gây xúc động lòng người. Có thể ở tận nơi, tận mắt chứng kiến thời khắc này là một hạnh phúc!" Phan Lâm nói.
"Trọng tài vỗ tay xong và đang nói gì đó. Ý? Hình như ông ấy kêu đánh tiếp? Trọng tài hơi nghiêm quá nhỉ? Thời khắc mang tính lịch sử, để mọi người vui vẻ thêm một lúc có sao đâu?" Phan Lâm nói.
"Lượt cuối mà, quan trọng lắm!" Lý Nghệ Bác nói.
"Vâng, màn hình đã hiển thị tên cặp đấu kế tiếp. Bên Hưng Hân là La Tập, MVP trận đoàn đội lượt trước thưa các bạn. Tân binh La Tập, người đã khiến tất cả chúng ta phải vuốt mắt mà nhìn! Còn bên Ba Lẻ Một là ai? Ồ, kiếm khách Cao Kiệt! Nào, chúng ta cùng... Ặc, chúng ta cùng về với nhà thi đấu Luân Hồi! Luân Hồi vs Bách Hoa thưa các bạn!" Phan Lâm túa mồ hôi. Suýt tí nữa bình luận trận Hưng Hân vs Ba Lẻ Một luôn rồi!
Trên sân nhà Luân Hồi, hai đội chuẩn bị đánh trận solo thứ hai. Bách Hoa có một khởi đầu tốt khi giành về 1 điểm solo, trong khi Ba Lẻ Một thua Hưng Hân 1 điểm. Đây cũng là tin tốt cho Bách Hoa. Tuy nhiên, đối thủ Bách Hoa nhắm đến nhất phải kể đến Hô Khiếu. Tin chiến sự truyền về từ sân nhà Vi Thảo cho hay, Hô Khiếu thắng trận solo đầu tiên, tiếp tục đè đầu Bách Hoa như cũ.
"Đừng quan tâm ai khác, cứ đánh thật tốt phần mình mới có tư cách giành giật cơ hội!" Đội trưởng Bách Hoa là Vu Phong cổ vũ đồng đội. Trận solo thứ hai, Bách Hoa cho Chu Quang Nghĩa lên sân, đối đầu với đội phó Giang Ba Đào của Luân Hồi.
Thắng!
Vài phút sau, Bách Hoa thu hoạch thêm tin thắng trận. Chu Quang Nghĩa đánh bại Giang Ba Đào, đem về 1 điểm cho Bách Hoa.
"Hôm nay trạng thái Bách Hoa tốt quá!" Phan Lâm và Lý Nghệ Bác khen ngợi. Hai trận solo liền nhau, tướng Bách Hoa đều phát huy vượt trình.
Cứ mỗi một trận đánh xong, mọi người sẽ lập tức xem điểm số các đối thủ cạnh tranh.
"Hưng Hân vs Ba Lẻ Một, Ba Lẻ Một thắng trận solo thứ hai." Phan Lâm tường thuật tin chiến trường.
"Vi Thảo vs Hô Khiếu, Hô Khiếu cũng thắng trận solo thứ hai." Lý Nghệ Bác lật tài liệu.
"Ồ, vậy Bách Hoa tạm thời vẫn thua sút." Phan Lâm thở dài. Đấu trên sân khách, Bách Hoa vùng lên cướp của Luân Hồi 2 điểm liên tục nhưng vẫn chưa được chút quả ngọt nào, e rằng sĩ khí bị đả kích không nhẹ.
"Hi vọng Bách Hoa kiên định, bình ổn tâm lý để đánh tiếp. Trận chiến đêm nay, chỉ mới bắt đầu thôi." Lý Nghệ Bác nói.
Từ chương 1142 đăng ngày 13/4 đến nay là tròn 8 tháng. Ngày ấy khi đếm từ 1, Lá vẫn luôn chờ đợi hôm nay. Lá làm được rồi, đi đến rồi. Cám ơn các bạn đã đi cùng Lá, đếm cùng Lá trong mỗi một trận Diệp Tu solo suốt thời gian qua.
Anh ấy là lịch sử. Anh ấy là vinh quang.
37!