Edit & beta: Lá Mùa Thu
Rất đơn giản, một hit trúng đích.
Chém ra máu, chém vỡ lòng phấn khích của Đường Hạo.
Cục Gạch ném bởi Đường Tam Đả bị đối thủ dễ dàng né tránh, bản thân hắn lại ăn một nhát kiếm. Thế tấn công của Diệp Tu nào chỉ dừng ở một hit? Rút Đao Trảm xong, Khiên Thiên Cơ vội thu về, các hình thái khác thi nhau biến đổi, mưa kỹ năng đổ ập xuống Đường Tam Đả.
Bão Chiêu Tán Nhân!
Tự bao giờ người chơi đã đặt một cái tên như thế cho chuỗi liên kích của Quân Mạc Tiếu. Tuy không quá hiểu về những chi tiết lắt léo bên trong, nhưng chỉ cần thấy đối thủ bị một tràng kỹ năng cấp thấp đánh cho tối tăm mặt mày, họ liền biết Bão Chiêu Tán Nhân đã đến.
Đến nay, đã có 16 bại tướng dưới lối đánh hạ gục nhanh tiêu diệt gọn này. Trong số đó, có tân binh căng thẳng, có tân binh tiềm năng, có con chốt thí, có tướng mạnh lên sân với tâm lý yolo, cũng có cả bậc đại thần hàng top như Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình.
Thể loại át chủ bài như Đường Hạo, hôm nay mới lần đầu gặp.
Kết quả ra sao?
Những ai bắt kèo Đường Hạo rất nhanh phải thất vọng, vì có khác éo đâu!
Chiến thắng thuộc về Hô Khiếu?
Tuyên ngôn đầu game của Đường Hạo như một cú tự vả mặt. Hắn bất lực như một con rối, bị đè xuống đánh cho nghỉ giãy dụa.
Clgtn? Khán giả cứ ngỡ như mình đang xem Ngôi Sao Cuối Tuần. Họ trợn mắt ngờ vực, cảm thấy Đường Hạo như chưa đánh đúng sức. Đường Hạo cũng nghĩ tương tự. Đây không phải trình thật của hắn, nhưng vấn đề là hắn chẳng thể phát huy được cái trình thật ấy. Tuy hơi cảm thấy thất bại vì bị Diệp Tu giành quyền chủ động từ một hit chém, nhưng đấu chí của hắn, sự thèm khát chiến thắng của hắn không vì thế mà tiêu tan. Hắn chuẩn bị sẵn cả rồi, chỉ chờ Diệp Tu sơ hở là lập tức phản công.
Tiếc thay, Diệp Tu đánh phải gọi là... không một sơ hở.
Bốn chữ thật giản đơn, lại bao hàm biết bao nền tảng vững chắc. Đường Hạo dẫu cuồng ngạo hơn nữa, dẫu tự tin hơn nữa, cũng không dám cho rằng mình sẽ thao tác đủ liền mạch để không tồn tại bất kỳ sơ hở nào.
Chẳng ai làm được điều đó cả!
Trước đêm nay, Đường Hạo cứ đinh ninh là vậy. Và giờ phút này, hắn thực sự đang chôn chân trong một trận đấu không tồn tại sơ hở.
Sao có thể?
Chẳng qua mắt mình chưa đủ tinh, soi chưa ra thôi?
Đường Hạo không chấp nhận rằng ai đó có thể thao tác 100% hoàn hảo. Hắn bắt đầu nghi ngờ sức quan sát của mình, lòng tự tin của hắn bắt đầu dao động. Sự nghi ngờ bản thân bắt nguồn từ đây hay đã từ sàn đấu All-Stars rồi? Đường Hạo không biết. Hắn chỉ biết hắn không muốn thua, nhưng lại chẳng tìm được cách thắng.
Tiếp tục thế này mãi à?
Mắt nhìn HP Đường Tam Đả càng lúc càng thấp, Đường Hạo nôn nóng vô cùng.
Lỡ mình soi hoài chẳng ra sơ hở thật thì sao? Chưa kịp ngửi Quân Mạc Tiếu hit nào đã bị hắn full máu dứt điểm luôn trong một đợt? Hình như 16 lượt thắng liên tiếp của Diệp Tu chưa ai thua nhục đến thế nhỉ? Lẽ nào mình không bằng cả cái lũ kia?
"Không thể!" Đường Hạo gầm lên. Không ai nghe tiếng gầm của hắn vì chỉ sàn đấu All-Stars mới thử nghiệm chat voice, còn giải đấu chuyên nghiệp vẫn giữ quy tắc cũ. Nhưng Đường Hạo cũng chẳng cần ai nghe thấy. Hắn tự high với tiếng gầm ấy là được. Bất chấp hết thảy, hắn cho Đường Tam Đả bật Xương Cốt Sắt Thép lao lên!
Cách làm của Đường Hạo không phải giải pháp gì mới mẻ, chỉ như con thú bị dồn vào đường cùng, nhất quyết táp ngược kẻ đã vây khốn nó. Diệp Tu có cả trăm cách xử lý con thú này, chọn đại một cách là đủ cho Đường Tam Đả cạp đất.
Khán giả chê bai la ó ầm ĩ khắp nhà thi đấu. Sự giãy dụa, cố gắng chống cự của Đường Hạo lọt vào mắt người chơi thường như một con gà bấm bừa bàn phím mà đòi phá Bão Chiêu Tán Nhân!
"Nho còn non và xanh lắm!" Fan Hưng Hân gào thét.
Lời họ không truyền đến tai Đường Hạo, nhưng chỉ có Đường Hạo mới thật sự hiểu rõ mình đang làm gì. Một lần chưa được, hắn tiếp tục lần nữa! Đường Tam Đả cứ húc thẳng vào Quân Mạc Tiếu như một con gà thực thụ, muốn hơn thua bằng sức trâu chứ chẳng biết dùng cái đầu.
Anh có trăm cách xử lý tôi? Được, vậy tôi thử trăm lần, xem anh xử lý đến bao giờ?
Đường Hạo cố chấp như một thằng thiếu não. Thế rồi tiếng cười nhạo bên ngoài dần tắt. Lối đánh của hắn rất khó coi, rất mất tư cách đại thần, nhưng ở tình huống không còn lối thoát, Đường Hạo lại có thể vứt bỏ cái tâm cao ngạo, dũng cảm thử đủ mọi cách dù phải chuốc lấy chê cười, nhạo báng, thật phải nói lòng truy cầu thắng lợi của hắn vô cùng thuần khiết. Người người bảo rằng thất bại trong All-Stars làm hắn mất mặt, nhưng giờ phút này đây, hành động hắn đang làm liệu có để tâm đến mặt mũi ư?
Hắn không hề. Hắn không thi đấu vì mặt mũi, cái hắn muốn là chiến thắng.
Tiếc thay, chẳng phải cứ quên đi mặt mũi thì sẽ chiến thắng. Không ai biết Diệp Tu thật sự có bao nhiêu cách xử lý đối thủ, người ta chỉ biết những thử nghiệm húc đầu vào tường của Đường Hạo chỉ đem đến kết quả vỡ sọ cho chính hắn.
Cả nhà thi đấu đã ngừng cười, mà Diệp Tu vẫn chưa từng lơi là dù chỉ mảy may. Đường Hạo có thể có dũng khí không cạn để không ngừng thử nghiệm, nhưng Đường Tam Đả lại không có HP vô tận. Hết lần này đến lần khác, Đường Tam Đả vẫn bó tay với thế tấn công từ Quân Mạc Tiếu. Đón chờ hắn chỉ là phản dame sll, mãi đến khi dây máu của hắn chạm đáy.
Cuối cùng Đường Hạo vẫn thua.
Tuy nhiên, không như trận All-Stars hôm nọ, lần này hắn không cảm thấy nhục.
Hôm ấy, Đường Hạo đỡ không nổi đấu pháp Ma Thuật Sư của Vương Kiệt Hi vì nó xuất hiện quá bất ngờ, nên trong lòng hắn cứ ấm ức mãi. Còn hôm nay, thứ hắn vừa trải nghiệm lại chẳng hề mới lạ. Đó là sự áp chế thực thụ, sự áp chế đến từ cách biệt trình độ.
Thật sự có người mạnh đến thế sao?
Khi Đường Tam Đả ngã xuống, đáy lòng Đường Hạo chỉ trỗi dậy một nỗi kinh ngạc.
"Lần sau tôi sẽ thắng!" Nhưng hắn vẫn mạnh miệng tuyên bố, như thể đã quên mất lời phát biểu mới bị vả cho chan chát của chính mình trước trận.
"Chuyện lần sau, lần sau tính." Diệp Tu trả lời, tay buông last hit.
Khán giả thở phào. Ơ mà vì sao phải thở phào? Ai nấy thầm tự hỏi. Rõ ràng Đường Hạo chỉ đang quơ quào như một con gà húc bậy, sao có thể thắng được mà phải lo dùm Diệp Tu?
Diệp Tu xuống sân giữa những tràng pháo tay có phần do dự. Trong khi đó, Đường Hạo tuy là người thất bại, lại bước đi rất kiên định. Nhìn hắn, mọi người cảm thấy rối ren vô cùng, dù chẳng hiểu rối ren từ đâu ra.
Diệp Tu về tới chỗ ngồi.
"Đánh đẹp lắm, dạy thằng đó làm người!" Trần Quả ghé đầu sang khen ngợi. Cô chả ưa gì thái độ của Đường Hạo, thấy hắn bị Diệp Tu áp chế cho khỏi ngóc đầu thì sướng lắm.
"Đẹp thật." Phương Duệ gật đầu, "Nhưng mệt lắm nhỉ?"
"Hả?" Trần Quả tròn mắt. Cô nhìn sắc mặt Diệp Tu, phát hiện chẳng có nét hào hứng nào của người chiến thắng nên có. Thông thường tên này ít khi thể hiện tâm trạng lên mặt, nhưng thắng trận mà không thấy nét nhẹ nhõm nào thì quá lạ lùng. Trần Quả liền biết, mình lại nhận định thiếu sót rồi. Cô nhìn sang Tô Mộc Tranh. Ánh mắt Tô Mộc Tranh nhìn về phía Diệp Tu là một sự lo lắng thấy rõ.
"Ừ, có hơi mệt." Diệp Tu nói.
"Sao vậy?" Trần Quả hỏi.
"Chị chủ... Chị tưởng áp chế một thằng trình cỡ Đường Hạo tới mức ngóc đầu không nổi dễ lắm hả?" Phương Duệ nói.
"Ơ?"
"Để làm được điều đó, ổng phải đẩy sức đánh lên mức cao nhất suốt trận đấy! Mệt lắm chứ đùa." Phương Duệ nói tiếp.
"Sao phải khổ vậy?" Trần Quả sốt hết cả ruột. Thắng thôi là được rồi mà? Có nhất thiết phải thắng áp đảo để tổn hao sức lực thế không? Trần Quả đau lòng quá.
"Tại sao à? Tại vì tôi đâu muốn thua?" Diệp Tu nói.
Không muốn thua?
Trần Quả sửng sốt. Ý là nếu không áp chế triệt để, chỉ cần bị Đường Hạo chớp cơ hội phản kích đúng một lần thôi, Diệp Tu có khả năng sẽ bại dưới tay hắn?
Trần Quả nhìn Phương Duệ, nhìn Tô Mộc Tranh, lại nhìn tất cả mọi người.
Cả đội đều im lặng. Không ai tỏ ý nghi ngờ lời vừa rồi của Diệp Tu.
Trần Quả đành chịu.
"Cậu... cố nghỉ cho khỏe đi!" Cô còn biết nói gì hơn?
Trận đấu vẫn đang tiếp diễn. Nỗi lo lắng dành cho Diệp Tu không ngăn cản Hưng Hân chiếm ưu thế trên sân. Trận solo thứ hai và thứ ba, Mạc Phàm và Tô Mộc Tranh giành về thêm 2 điểm, thắng đẹp phần solo với tỉ số 3 - 0.
Khán giả đã quên sạch tâm trạng phức tạp ban đầu. Những tràng hô hào "10 - 0!" lại tiếp tục vang dội khắp nhà thi đấu. Thường thì phần đấu solo dễ chia lẻ điểm nên cũng là chướng ngại lớn nhất cho các trận toàn thắng, giờ Hưng Hân hốt trọn solo rồi, lượt này Hưng Hân 10 - 0 nữa rồi các thánh ơi! Từ đầu mùa giải đến nay, trận nào Hưng Hân ôm full điểm solo, trận đó chắc chắn 10 - 0!
Khác với mọi khi, Trần Quả không high theo tiếng hô hào của khán giả. Cô vẫn chưa quên ánh mắt mệt mỏi của Diệp Tu sau trận solo đầu. Lòng cô bỗng dâng lên một nỗi bất an khó tả thành lời.
Phần đấu lôi đài đang gọi tên tuyển thủ vào trận. Tướng đầu tiên bên Hưng Hân là Phương Duệ, khí công sư Hải Vô Lượng.
Khán giả vỗ tay rào rào.
Phương Duệ nay đã đổi nghề thành khí công sư nhưng vẫn kiên trì với trường phái chơi zâm. Tuy theo đuổi đấu pháp ít ai thích, giới khí công sư cũng vô số người khinh bỉ hắn, hắn vẫn rất được ca tụng bởi đông đảo fan Hưng Hân. Cái gì quan trọng nhất với một chiến đội mới gia nhập Liên minh? Là thắng thua, là thành tích. Muốn có thành tích cao, lại phải thắng sao cho đẹp ấy à? Cút qua làm fan mấy ông lớn đi! Fan Hưng Hân rất thực tế. Chiến thắng là thứ ngự trị trên hết thảy.
Thắng bằng chơi zâm, lẽ nào không phải là thắng?
Giữa tiếng hoan hô, Phương Duệ bước lên sân, tiến vào phòng thi đấu.
Đối thủ thứ nhất của hắn: Triệu Vũ Triết.
"Xem ra tiền bối ở Hưng Hân sống cũng khá khẩm đấy nhỉ?" Đầu game, Triệu Vũ Triết chủ động giao lưu.
17!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...