Toàn Chức Cao Thủ

Câu lạc bộ Gia Thế, Lưu Hạo ở trong phòng của mình thoải mái mà xem phim.

Tuy rằng lần trước ban đêm bị Diệp Tu cho ăn một bụng tức ở tiệm net, nhưng nghĩ đến tên kia nghèo đến mức phải làm nhân viên trông net, tâm trạng của Lưu Hạo vẫn nhanh chóng sung sướng trở lại.

Đuổi được Diệp Thu, gã vẫn là đội phó của chiến đội Gia Thế, nhưng tình trạng này lại khiến gã vô cùng hài lòng.

Tiếng nói bấy giờ của gã rất có trọng lượng ở câu lạc bộ, Tôn Tường kia cũng chỉ là người mới đến, sự việc trong đội trước mắt đều do đội phó như gã phụ trách. Mà tên nọ cũng chỉ là một thằng nhóc ranh, vài câu khen tặng đã bị dụ đến không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, vừa hay để làm một đội trưởng bù nhìn. Nếu chiến đội xảy ra chuyện, nhất định do đội trưởng đứng mũi chịu sào. Họa chú chịu, phúc anh tới, quá hài hòa cân đối luôn.

Sao cũng là do cái tên Diệp Thu kia khó đối phó, cứng mềm không ăn, hao hết sức mới lật đổ được.

Lưu Hạo đang ảo tưởng cuộc sống tươi đẹp sau này của mình, bỗng nhiên nhạc chuông vang lên. Rạng sáng nửa đêm, không phải việc gấp chắc chắn chẳng ai gọi điện thoại đến, Lưu Hạo cầm lên nhìn, là hội trưởng của Gia Vương Triều Trần Dạ Huy.

Lưu Hạo cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp từng trải, lại là đội phó chiến đội, biết rất rõ giá trị quan trọng của những công hội được câu lạc bộ nâng đỡ trong game online, vì vậy gã đã sớm cấu kết với người phụ trách chức hội trưởng của công hội Gia Vương Triều – Trần Dạ Huy.

Giải đấu vòng tròn của Vinh Quang cũng không phải hoàn toàn tách khỏi mạng internet. Những nhân vật cấp Thần hiện nay trong Liên minh Chuyên nghiệp dù có mạnh đến đâu, cũng chỉ là những tấm thẻ bình thường, một nhân vật bình thường lúc ban đầu, sau này mới từng chút luyện dần, đắp đồ lên đấy. Đúng là câu lạc bộ có được thẻ tài khoản, nhưng số liệu của từng nhân vật trong thẻ tài khoản vẫn được lưu trữ  trong kho dữ liệu của game online Vinh Quang mà thôi.

Câu lạc bộ tiến hành nghiên cứu mở rộng các loại trang bị tự chế, vẫn phải dùng đến hệ thống chỉnh sửa trang bị mà bất kỳ ai cũng có thể dùng trong game online, những vật dụng tiêu hao trong quá trình nghiên cứu cũng đều từ game online mà ra.

Công hội đối với câu lạc bộ chính là một đơn vị tuyên truyền, lại còn là một bộ phận hậu thuẫn đầy đảm bảo, khi thì phát hiện ra mầm tốt của tuyển thủ chuyên nghiệp, lúc lại trở thành thanh vũ khí đả kích các câu lạc bộ khác. Tất cả câu lạc bộ đều bồi dưỡng thế lực công hội của mình trong game online, nếu không có công hội, không nói đến thứ khác, chỉ riêng việc nghiên cứu phát triển trang bị tự chế thôi, tất cả các vật liệu sẽ phải tự bỏ tiền thu mua. Một lần hai lần còn được, liên tục đập tiền thì không phải cách hay. Mỗi một người chủ kinh doanh câu lạc bộ, đều vì lợi nhuận, vì kiếm tiền, chứ không phải ném tiền qua cửa sổ.

Trần Dạ Huy là hội trưởng công hội Gia Vương Triều, tuy hầu hết trong công hội đều là người chơi bình thường, nhưng chức vụ hội trưởng này, nhất định phải có quan hệ thuê mướn với câu lạc bộ, nói theo một mức độ nào đấy, Trần Dạ Huy được coi là quản lý của một bộ phận, một cấp dưới trong câu lạc bộ.

Lưu Hạo cầm lấy di động, trên mặt lại suy ngẫm khó lường. Hiện nay Trần Dạ Huy luôn bày ra vẻ khép na khép nép trước mặt gã, theo suy nghĩ của gã thì trông có chút làm quá rồi. Tuyển thủ chuyên nghiệp đối với việc kinh doanh câu lạc bộ cũng có chút ảnh hưởng, nhưng song phương không phải quan hệ cấp trên cấp dưới, nói đúng ra hai người hiện tại có thể gọi là đồng minh, hành động của Trần Dạ Huy lại cứ như hắn ta là cấp dưới của gã vậy, khiến cho người ta phải nghiền ngẫm. Loại cảm giác này, rất giống cách gã ứng xử với Tôn Tường.


Trong lòng ngẫm vậy, Lưu Hạo nhận điện thoại.

“Lưu đội*, đang nghỉ ngơi à?”

“Không, có chuyện gì vậy?”

“Kỷ lục phó bản Rừng Rậm Băng Sương bị phá rồi.” Trần Dạ Huy nói.

“Hả? Bị phá?” Trên mặt Lưu Hạo hiện lên chút kinh ngạc. Chỉ là kỷ lục một phó bản nho nhỏ, gã cũng chả nhảy phắt lên như lửa cháy đến nơi được. Kinh ngạc, chỉ bởi vì tuy thành tích ấy chưa dốc hết toàn lực, nhưng chí ít cũng do tuyển thủ chuyên nghiệp đánh ra, muốn phá được phải có thực lực nhất định,  chả nhẽ là tuyển thủ chuyên nghiệp của nhà khác?

“Công hội nhà ai phá?” Lưu Hạo hỏi, công hội nào tức câu lạc bộ đứng sau đó.

“Mưu Đồ Bá Đạo.” Trần Dạ Huy đáp.

Người của Bá Đồ sao? Lưu Hạo nghi hoặc một chút. Câu lạc bộ Bá Đồ là câu lạc bộ đứng sau công hội Mưu Đồ Bá Đạo, dưới trướng chiến đội Bá Đồ là đội ngũ đã đánh úp được vương triều bốn lần quán quân liên tiếp của Gia Thế. Cao thủ át chủ bài của Bá Đồ là Hàn Văn thanh, tài khoản Đại Mạc Cô Yên, nghề nhà quyền pháp, được vinh danh “Quyền Hoàng” trong Vinh Quang, là một trong những nhân vật cấp Thần như “Đấu Thần”. Tuy Bá Đồ và Gia Thế được xem nhau như kẻ thù truyền kiếp, có điều sẽ đến mức so đo với một kỉ lục phó bản nhỏ nhoi như Rừng Rậm Băng Sương sao, và vì một kỉ lục khó phá mà đặc biệt mời tuyển thủ chuyên nghiệp đến? Khả năng không lớn, nếu trong Thần Chi Lĩnh Vực thì còn miễn cưỡng tin được……

“Công hội là Mưu Đồ Bá Đạo, nhưng người hoàn thành phó bản lại không phải.” Trần Dạ Huy nói.

“Thế là thế nào?” Lưu Hạo khó hiểu.

“Trong đội ngũ này có một nhân vật tên là Quân Mạc Tiếu, tên này hiện tại rất nổi tiếng ở khu 10, ở Thôn Tân Thủ chiếm đầu được ba lần, kỷ lục từng được duy trì trước đấy ở Rừng Rậm Băng Sương cũng do hắn giúp Lam Khê Các đoạt được. Sau đó hắn dẫn theo một đội người cướp được lần giết đầu tiên của Huyết Xạ Thủ từ tay ba công hội lớn, rồi giúp Mưu Đồ Bá Đạo cướp được lần giết đầu tiên của Thương Nhân Quỷ Lùn, hiện tại lại giúp Mưu Đồ Bá Đạo phá được kỷ lục phó bản Rừng Rậm Băng Sương. Trong đội ngũ năm người của họ, có bốn người đến lúc đấy mới thêm vào công hội Mưu Đồ Bá Đạo, hẳn do Quân Mạc Tiếu kéo tới giúp đỡ cả.” Trần Dạ Huy lần này rất chú trọng khai hoang khu mới, tự mình chỉ dẫn công việc, phái người lập acc clone trà trộn vào các công hội lớn, mấy tình báo linh tinh cũng biết được kha khá.


Lưu Hạo vừa ngẫm nghĩ những chuyện Trần Dạ Huy kể, nét mặt biến đổi ngay: “Ý  của cậu là......”

“Quân Mạc Tiếu, có thể là Diệp Thu hay không?” Trần Dạ Huy nói.

Lưu Hạo cũng đang hoài nghi vấn đề này, gã chợt nhớ tới ngày nhìn thấy tên kia ở tiệm net, hình ảnh trên máy tính chẳng phải là Vinh Quang sao?

“Ngày đó Diệp Thu đang chơi Vinh Quang, cậu có chú ý được tên nhân vật là gì không?” Lưu Hạo hỏi.

“Em có nhìn...... nhưng không thấy rõ.” Trần Dạ Huy tỏ vẻ tiếc nuối.

“Chỗ kia anh không tiện đến, cậu cũng đừng lộ diện, tìm đại một người đến xem thử, nhìn tên nhân vật của hắn ta có lẽ không khó đâu nhỉ?” Lưu Hạo nói.

“Em sắp xếp cả rồi, hiện tại đã có người qua đấy.” Trần Dạ Huy nói.

“Được...... Chúng ta biết rõ rồi nói sau.” Lưu Hạo nói.

“Anh cứ chờ  điện thoại của em.” Trần Dạ Huy nói.

Cúp điện thoại, Lưu Hạo làm gì còn hứng thú xem phim. Diệp Thu đã bị đuổi đi, nhưng mỗi khi nghe đến tên kia, trong lòng gã luôn thấy bất an. Nhất là lúc này Diệp Thu và Vinh Quang xuất hiện cùng nhau thì càng thêm đáng sợ.


“Đệch” Lưu Hạo đứng dậy, chạy tới phòng tắm hung hăng rửa mặt.

Chỉ mới hơi nghi ngờ, mình đã lo lắng đến thế, dù thật sự là Diệp Thu thì sao chứ? Hắn cũng đã giải nghệ, chơi Vinh Quang chẳng phải chỉ để giết thời gian thôi ư? Bằng không cái tên kia trừ chơi Vinh Quang còn có thể làm gì?

Lưu Hạo cứ không ngừng mà nghĩ như vậy, nhưng chẳng biết tại sao, trong đầu lại luôn xoay quanh lời Diệp Thu nói trong phòng họp trước khi rời đi.

“Anh còn chưa đến bước đường cùng, anh sẽ trở về.”

Lưu Hạo ở trong phòng nôn nóng bất an, khi thì cảm thấy không khí ngột ngạt liền mở cửa sổ, hồi lại cảm thấy khát liền đi uống nước, lúc lại cảm thấy quá nóng liền mở điều hòa. Chịu giày vò hơn nửa buổi, rốt cục di động lại vang, khẩn cấp  nhận cuộc gọi.

“Là Diệp Thu......” Thanh âm khẳng định vang lên từ điện thoại, tựa như một chậu nước lạnh đang  hắt thẳng xuống.

Lưu Hạo lúc này quên phắt một đống lý do tự an ủi mình lúc nãy, nhanh chóng thất thố: “Mẹ kiếp nhà hắn chứ, cứ như như âm hồn không tiêu tán, đến thế rồi mà vẫn nhắm mãi vào anh mày. Anh hiểu rồi, từ ngày nhìn thấy chúng ta đứng cạnh nhau, hắn đã biết kỷ lục của Gia Vương Triều do chúng ta tạo nên, thế nên mới lập tức gia nhập đối thủ một mất một còn của Gia Thế là công hội Bá Đồ, sau đó đạp kỷ lục của chúng ta xuống. Thằng này não bị úng nước hả? Kỷ lục của phó bản Rừng Rậm Băng Sương thôi mà, chẳng lẽ anh mày sẽ để ý ư?”

“Nếu như hắn vẫn tiếp tục nhằm vào chuyện này......” Trần Dạ Huy nói.

“Đừng nóng vội, kỷ lục mới của hắn là bao nhiêu?” Lưu Hạo hỏi.

“13 phút  5 giây 47.” Trần Dạ Huy nói.

“Ha ha ha ha.” Lưu Hạo nghe thành tích này liền cười to: “Cũng chả có gì lợi hại sất, để xem hắn lợi hại cỡ nào, cậu đừng vội, anh lại phá về ngay ấy mà, lần trước vốn chẳng phải toàn lực của chúng ta, hơn nữa những nghề ấy còn chẳng phải tổ hợp chức nghiệp tốt nhất để đi Rừng Rậm Băng Sương.”

“Vậy tổ hợp chức nghiệp tốt nhất là gì? Em làm ngay tài khoản cho.” Trần Dạ Huy nói.

“Không cần, như lần trước cũng được.” Lưu Hạo nói.


“Nhưng  các tài khoản lần trước đã quá cấp  25....” Trần Dạ Huy tỏ vẻ, “Em lại đi tìm đã.”

“Đúng rồi, cậu bảo đội ngũ kia, bốn người đều mới vào Bá Đồ? Trừ bỏ Diệp Thu, còn lại là những ai?” Lưu Hạo hỏi.

“Là ai thì không rõ lắm, kỳ thật một pháp sư chiến đấu là Hàn Yên Nhu, một lưu manh là Bánh Bao Xâm Lấn, còn có một bậc thầy pháo súng là Phong Sơ Yên Mộc.” Trần Dạ Huy nói.

“Bậc thầy pháo súng ” Lưu Hạo nhấn mạnh xác nhận điều này lần nữa, trong lòng đã nghĩ ngay tới một người, có điều, không có chứng cớ gì, cũng không dám chắc chắn.

Về phần hai người khác, trong lòng gã chẳng có chút manh mối gì lúc bấy giờ. Theo gã thấy, có thể phá kỷ lục của họ, người giúp đỡ cũng phải đạt cấp chuyên nghiệp, nếu không chỉ bằng mỗi Diệp Thu, năng lực lớn đến mấy cũng không thể nào.

“Đúng rồi, Diệp Thu lần này chọn nghề gì?” Lưu Hạo đột nhiên hỏi.

“Không chức nghiệp.”

“Không chức nghiệp?”

“Cấp 25, không chuyển nghề.”

“Tên này...... rốt cuộc đang làm gì a?” Lưu Hạo lại thấy khó chịu. Chẳng lẽ là muốn chơi tán nhân? Chuyện này không thể nào, tuy hạn chế cấp 50 ở tán nhân giờ có thể đột phá được, nhưng trong giới Chuyên nghiệp đã kết luận tán nhân là không có giá trị từ lâu rồi. Ngoại trừ việc mang vũ khí rất nặng, còn có thời gian đóng băng khi thay vũ khí, kỹ năng lại rườm rà...... Tán nhân vốn xuất phát từ người chơi, không phải nghề do Vinh Quang thiết kế nên, nó gặp phải rất nhiều chướng ngại không thể vượt qua được, công ty trò chơi chắc chắn cũng sẽ không vì một nghề chẳng có trong bản thiết kế mà chỉnh sửa gì, hoàn toàn chẳng có tương lai.

Nhưng, nếu bảo trong Vinh Quang có ai chơi tốt được tán nhân, người mà ngay cả Lưu hạo cũng nghĩ đến đầu tiên chính là Diệp Thu, nghĩ đến đây, nhịn không được lại  cảm thấy bất an.

“Này, Lưu đội, anh còn nghe máy không đấy?” Bên kia đầu dây điện thoại Trần Dạ Huy liên tục hỏi.

“Còn...... Vậy cậu giúp anh tạo một tài khoản, tốt nhất là chưa gia nhập công hội nào, cấp 20,  nghề nào cũng được.” Lưu Hạo nói.*XXX đội: cách xưng hô với đội trưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui