Toàn Cầu Xâm Nhập


Người đeo vải đen nghiêng đầu, phía sau có người cầm lấy một người sống sót bị đánh ngã gục ra ngoài, cắt cổ ngay trước mặt mọi người, máu phun ra thật xa, có người sợ tới mức thất thanh thét chói tai.

Tên kia mở miệng lần nữa:
- Cơ hội chỉ có một lần, nếu không đi, giết sạch tụi mày!
Ba người Bạch Đình Nham đứng ở phía trước nhất, bọn họ không xác định những khẩu súng này còn sử dụng được bình thường hay không, không dám hành động thiếu suy nghĩ, ba người vừa muốn dẫn đầu rời đi, kẻ cầm đầu chỉ họng súng vào Bạch Đình Nham.

- Người Bạch gia lưu lại, vật tư còn cần tụi mày kiểm kê, những người khác lập tức rời đi!
Bạch Đình Nham liếc mắt nhìn nhóm người Bạch Kình đứng trong đoàn người, hi vọng bọn họ có thể đi theo đám người hỗn ra ngoài.

Hầu Tam Nhi đứng phía sau đám người che đầu hô:
- Chạy mau a! Còn chờ cái gì?
Rất nhanh trong siêu thị bỏ chạy không còn lại bao nhiêu.


Bạch Kình liên tục nhìn ra tường thuỷ tinh, hi vọng xuất hiện kỳ tích, anh họ của hắn có thể xuất hiện, lái xe tải đụng chết đám hỗn đản này!
Không biết là Bạch Kình quay đầu nhìn ra lần thứ bao nhiêu, bỗng nhiên qua khe hở kệ hàng nhìn thấy có xe lái qua, hắn còn cho là mình quá khẩn trương nên xuất hiện ảo giác, chăm chú nhìn lại không còn thấy xe vận tải, nhưng nơi rèm cuốn nhìn thấy một người, chính là anh họ mà hắn tâm niệm! Thật sự đã đến!
Quý Hủ chỉ lộ nửa người, đang ra hiệu cho Bạch Kình, Bạch Kình liều mạng gật đầu, nước mắt ào ào rụng xuống.

Mắt thấy người sống sót trong siêu thị toàn bộ chạy hết, Bạch Kình một phát bắt được cha mẹ bên người, hô to một tiếng:
- Ca! Tránh ra!
Bạch Đình Nham theo bản năng quay đầu lại – oanh! Cửa cuốn cùng cửa thuỷ tinh bị cùng nhau đánh bay, một chiếc xe vận tải giống như mãnh thú sắt thép xông thẳng vào, nơi cửa lại xuất hiện một bức tường! Bạch Kình sớm lôi kéo người bên cạnh né tránh, ba người Bạch Đình Nham nhanh chóng ngã nhào ra hai bên!
Xe vận tải nổ vang vọt tới chỗ mấy tên trùm đầu, có người bị đánh bay, có người may mắn tránh được va chạm, một tên ngã xuống đất đang muốn đứng lên, trước mặt đánh tới một đôi chân thon dài thẳng tắp, Bạch Giảo Giảo đã giết tới!
Bạch Đình Nham cùng tên trùm đầu đánh nhau, Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An một trái một phải nhảy xuống phòng lái, Quý Hủ vung gậy bóng chày đánh nghiêng hai người, Tần Nghiễn An ra tay nhanh như điện, nhanh chóng giải quyết mấy người.

- Đừng, đừng tới đây! Bằng không tao giết tụi nó!
Còn lại hai tên trùm đầu bắt lấy Bùi Ngang cùng Phương Quận làm nhân chứng, chuỷ thuỷ dựa sát vào cổ họng, tuỳ thời sẽ đâm xuống, sau đó kéo người lui về phía sau.

Bạch Kình nhặt khẩu súng, hai mắt đỏ đậm:
- Tao giết hết tụi mày trước!
Quý Hủ vội vàng ngăn cản:
- Đợi một chút! Cậu đừng kích động, buông khẩu súng!
Ánh mắt Tần Nghiễn An đảo qua hiện trường, liền hiểu được, một phát bắt lấy khẩu súng trong tay Bạch Kình, vừa dùng lực súng lục vỡ thành từng khối rơi xuống đất.

Mọi người:
* * *
Nếu súng có thể sử dụng, mấy tên trùm đầu sao bỏ súng lại dùng dao?

Lúc này tên trùm đầu níu lấy Bùi Ngang cùng Phương Quận kéo ra ngoài, ngoài cửa sau nằm vài cỗ thi thể, đều là mấy tên đồng lõa, Hầu Tam Nhi chết không thể chết lại, hai người khẩn trương lui ra cửa sau.

Người Bạch gia càng thêm khẩn trương, sau cuối thời hai đứa trẻ này luôn ở chung một chỗ với bọn họ, đều là bạn học của Bạch Kình, quan hệ tốt lắm, sao có thể trơ mắt nhìn họ bị giết, nhưng làm sao cứu người?
Cha của Bạch Kình là Bạch Thuấn Lịch cố gắng khuyên bảo:
- Hai anh thả người, chúng tôi thả các anh đi, nói được thì làm được.

Hai tên trùm đầu đã đưa một chân lui ra cửa sau, tay phải Tần Nghiễn An bắt đầu biến dạng, lớp vảy hiện lên lại biến mất, tay phải cũng khôi phục bình thường.

Bạch Thuấn Lịch gấp giọng:
- Chúng tôi không có gì tổn thất, chắc chắn sẽ không diệt sạch, các anh đem người thả rồi đi nhanh lên!
Một tên giống như bị kích thích kêu to:
- Con mẹ nó tụi mày không tổn thất, tụi tao tổn thất lớn!
Ngay nháy mắt hai tên hoàn toàn bước ra ngoài cửa sau, sau lưng đột nhiên nhào đi lên vài người, có người cướp đoạt con dao trong tay bọn hắn, có người ghìm chặt cổ bọn hắn đem Bùi Ngang cùng Phương Quận kéo giật ra ngoài.

Người trong siêu thị thật kinh ngạc, không nghĩ tới người sống sót cũng không thật sự rời đi, mà còn có người trốn bên ngoài chờ đợi thời cơ!
Đương nhiên ngoại trừ Tần Nghiễn An cùng Quý Hủ không có gì kinh ngạc, Tần Nghiễn An cảm nhận được cảm xúc, mà Quý Hủ chú ý tới bên ngoài không có cuồng thi lao vào, hiển nhiên đã có người ngăn chặn chúng nó.


Người sống sót liên tục đấm đá hai tên kia, trong đó có một tên đột nhiên ôm đầu mình không ngừng giãy dụa run rẩy, bộ dáng vô cùng thống khổ.

- Buông tay!
Quý Hủ lên tiếng nhắc nhở.

Người sống sót vội vàng buông tay lui về phía sau, sau đó mọi người chứng kiến một người sống đột nhiên biến mất trước mặt mình, như bị một cỗ lực lượng vô hình sinh sôi xé nát, tiếng kêu thảm thiết không dứt, chỉ lưu lại từng phiến màu đen giống như tro tàn bay xuống, rồi lại như không có vật gì.

Tên còn lại bị dọa điên rồi, đứng lên bỏ chạy, trong miệng la to, giữa đường chợt dừng lại lao về hướng một vị bác gái, lúc này ánh mắt của hắn chỉ còn lại đồng tử.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận