Nếu đại thành khăng khăng không chịu thả bọn họ rời đi, kết quả sẽ chỉ là trở mặt, Quý Hủ cũng sẽ không kiến tạo thành lũy an toàn cho bọn họ, càng sẽ không cho bọn họ biết tính đặc thù trong năng lực kiến tạo của mình, chính là bởi vì đạt tới hợp tác Quý Hủ mới nguyện ý bận rộn bôn ba cho đại thành.
Trong lúc Quý Hủ bận rộn kiến tạo thành lũy an toàn, cây non làm sạch cũng được bồi dưỡng, địa phương trồng cây do Quý Hủ tự tay xây dựng, trước mắt tính về kiến tạo sư chỉ có Quý Hủ cực mạnh, sau này Quý Hủ sẽ không ở lại đại thành, hơn nữa trong tay hắn còn có một gốc làm sạch thụ, đem công tác kiến tạo giao cho Quý Hủ mới là an toàn nhất.
Lo lắng lực lượng cùng số lượng làm sạch dịch cần dùng của đại thành, Quý Hủ kiến tạo không gian niêm phong lớn hơn gốc cây ở trấn Bạch Loan gấp mấy lần, ngay cả bồn chứa làm sạch dịch cũng cùng nhau dựng lên.
Trong khoảng thời gian này quân đội luôn dựa theo yêu cầu của Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An, cung cấp máu tươi cho làm sạch thụ, có đủ máu tươi cùng không gian sinh trưởng, làm sạch thụ lớn lên rất nhanh.
Chờ Quý Hủ làm xong thành lũy an toàn, lại đến xem làm sạch thụ, đã bị làm sạch thụ siêu cấp khổng lồ hù sợ, nhân viên nghiên cứu bị từng thùng làm sạch dịch làm mừng rỡ cười híp cả mắt.
Có làm sạch dịch cùng mầm móng trong veo, nhân loại ít nhất có hi vọng trong thực vật, không tới mức hấp thu quá nhiều vật chất hắc ám từ thực vật.
Xác nhận làm sạch thụ không thành vấn đề, Quý Hủ muốn cùng Tần Nghiễn An đi trở về, bọn họ đã rời khỏi trấn Bạch Loan quá lâu, cần phải về.
Lần này trở về chủ yếu là vì tặng vật tư, việc của đại thành còn chưa xong, nguy cơ của nhân loại còn chưa qua, còn chưa trừ diệt thị huyết nhân luôn nhìn chằm chằm vẫn khó có thể an bình.
Lần này đại thành không tiếp tục ngăn cản, cho dù là Bồ Côn quân trưởng cũng không có biện pháp lưu lại đoàn người Quý Hủ, bởi vì bốn vị quân trưởng khác đã đáp ứng điều kiện của Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An, một đối bốn, Bồ Côn quân trưởng cũng không có cách nào.
Thường Lộ Xuân quân trưởng vẫn không buông tha việc mượn sức Quý Hủ, lần này còn nhiều hơn một người, năng lực tiêu diệt cuồng thi của Tần Nghiễn An cũng rất được hắn tán thưởng, cũng rất muốn mời chào người dưới trướng, cho nên trong thủ tục hợp tác cũng không ngang ngược ngăn trở.
* * *
Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An quay trở lại bãi đỗ xe, nhìn thấy có ba người đứng bên ngoài xe tải, Thu Quân Văn đang nói chuyện với bọn họ, ba người khác ngồi trên ghế nhìn xa xa.
Tần Nghiễn An dừng xe, hai người xuống xe nhìn qua ba người kia.
Trình Mạch dẫn đầu kêu gọi, Thu Quân Văn cũng nhìn qua, ba người nói chuyện xoay người nhìn lại, vừa nhìn thấy khuôn mặt của Tần Nghiễn An toàn bộ đều ngơ ngẩn.
Khuôn mặt này thật giống Hạ Liên Y, không thể phủ nhận Hạ Liên Y phi thường xinh đẹp, nam nhân cao ráo trước mắt còn có thể nhìn ra có một chút hỗn huyết, khiến cho ngũ quan anh tuấn của hắn càng thêm lập thể.
Diện mạo ưu việt như vậy chỉ cần liếc mắt liền làm cho người khó thể quên, huống chi là khuôn mặt còn vô cùng quen thuộc.
Việc Đào gia ám sát Quý Hủ toàn bộ Kinh Lĩnh đại thành đều biết, Thu Quân Văn không có khả năng không biết, nhưng vì biết cho nên hắn mới do dự, mới không biết làm sao xử lý loại tình huống trước mắt.
Quý Hủ đi tới nhìn ba người, lại hỏi Thu Quân Văn:
- Bọn họ là ai?
Thu Quân Văn có chút do dự, nhưng không giấu diếm:
- Vị này chính là Thu Nguyệt Tâm, hẳn là.. cô ruột của tôi.
Quý Hủ nhíu mày:
- Hẳn là?
Có phải là cô ruột hay không, còn không xác định được sao?
Thu Quân Văn bất đắc dĩ nói:
- Trước kia nghe cha tôi nhắc qua, tôi có một người cô ruột ở U Kinh, tình huống cụ thể không rõ lắm, có lẽ do cha tôi rời nhà bỏ đi hoặc là cùng trong nhà trở mặt, tóm lại trước kia chưa gặp qua, gia đình chúng tôi luôn ở Thanh Giang thị, không đi qua U Kinh.
Lần này cần rời khỏi, bọn họ muốn trước khi rời đi mua thêm vật tư, đem tiền trong tay xài hết mới gặp gỡ ba người bọn họ.
Ngay lúc đó trường hợp cũng không dễ xem, Thu Nguyệt Tâm muốn mua gạo, lại bị ông chủ nhận ra là người Đào gia, chẳng những không bán cho nàng còn hét lớn kêu rõ thân phận nhị phu nhân Đào gia của nàng, lập tức đưa tới thật nhiều người vây xem, chỉ trích chửi rủa bọn họ.
Người Đào gia ám sát Quý Hủ tiên sinh, thiếu chút nữa làm hại bọn họ không có cự tường trăm thước cùng thành lũy an toàn, việc này quan hệ tới an toàn bản thân, làm sao không khiến họ phẫn nộ cùng hằn thù?
Thu Quân Văn đi ngang qua vừa lúc lại bị Thu Nguyệt Tâm chú ý tới.
Vì thế Thu Nguyệt Tâm mang theo Đào Lịch cùng Đào Độ một đường đi theo hắn, sau đó ngăn hắn lại hỏi thăm hắn có phải họ Thu hay không, lúc sau còn nói ra tên của cha Thu Quân Văn.
Sau đó Thu Quân Văn mới nghe được một đoạn chuyện cũ cẩu huyết, đại khái là Thu lão gia tử muốn cho con trai kết hôn buôn bán, nhưng con trai đã có người yêu, không muốn chia tay.
Thu lão gia tử dùng lý do đoạn tuyệt quan hệ cha con uy hiếp, cha của Thu Quân Văn cũng rất kiên cường, thật sự rời đi Thu gia, không còn quay về U Kinh.
Đứa con không thể kết hôn buôn bán, kiên cố sinh ý cho gia tọc, con gái cuối cùng cần đám hỏi với Đào gia.
Sau cuối thời trong nhà chỉ có một mình Thu Quân Văn còn sống sót, hắn cũng không ngờ cô ruột của mình còn sống, trừ bỏ cô còn có biểu đệ cùng biểu muội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...