Người đi cùng Quý Hủ lên núi đều là thanh niên trẻ tuổi khoẻ mạnh, là người của các khu căn cứ đi theo giúp đỡ.
Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An là người tâm phúc căn cứ trấn Bạch Loan, bọn họ đều nguyện ý hỗn quen mặt với hắn, trong căn cứ gieo trồng thứ tốt nhiều lắm.
Lúc trước căn cứ thưởng cho gốc thanh long trong veo trồng trọt, bọn họ không lấy được, hiện giờ người lấy được đã trồng thành công, bọn họ đỏ mắt thật lâu, không chừng lần này làm tốt công việc có thể được Quý tiên sinh xem trọng đến lúc đó muốn đổi vật gì mà không có?
Nhiều người làm việc nhanh, sau khi rửa sạch xong tuyết đọng Quý Hủ cho đoàn người thối lui xuống giữa sườn núi.
Hắn đã sớm xây dựng xong mô hình tòa thành, kết hợp ý kiến của hắn cùng Tần Nghiễn An, tòa thành lớn như vậy thả xuống, làm ra động tĩnh sẽ không nhỏ.
Diện tích đỉnh núi hiện tại không đủ đặt tòa thành, điểm này Quý Hủ sớm nghĩ qua.
Hắn xây dựng thêm một cái bệ cho tòa thành, đỉnh núi gập ghềnh bất bình sẽ tự động bổ khuyết, biến thành một bình đài đủ kiến tạo tòa thành, tương đương đem tòa thành đặt lên đỉnh ngọn núi.
Tòa thành lớn như vậy thả xuống, cả Tĩnh Lâm sơn đều chấn động, tuyết trắng lăn xuống núi, một đám người chờ giữa sườn núi đều chạy tới chỗ trống trải mới không bị đại tuyết chấn rơi chôn vùi.
Chờ chấn động dừng lại, bọn họ tiếp tục ngẩng đầu, giữa núi rừng mơ hồ nhìn thấy một tòa thành.
.
cao lớn nằm trên đỉnh núi.
Theo góc độ của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy một màn tường màu xám cùng hình tháp tròn, phía sau là ngoại bảo cùng chủ bảo cao thấp không đều, từ xa xa nhìn xem tòa thành thật tinh mỹ xinh đẹp!
Bọn họ vốn cho rằng chỉ là xây nhà, không ngờ là xây tòa thành! Hơn nữa còn là tòa thành lớn như vậy!
Mọi người liếc nhìn nhau, toàn bộ không hẹn mà cùng chạy lên cầu thang, khẩn cấp muốn tiến gần đi thăm tòa thành, nhưng không chờ bọn họ chạy tới chỗ cầu thang thì chấn động lại truyền tới, làm họ hoảng sợ chạy ngược trở về chỗ trống trải.
Quý Hủ thả xuống đường hầm trên đỉnh núi, mặt ngoài vách núi bao trùm thật nhiều cây cối, cỏ dại cùng tuyết đọng thật dày, không dễ rửa sạch, muốn xây dựng con đường vòng quanh núi cũng không dễ dàng, Quý Hủ dứt khoát mở một con đường hầm đơn độc, muốn lái xe lên xuống núi chỉ có thể theo đường hầm ra vào.
Cuối đường hầm là quảng trường tòa thành, đường hầm còn có thể khóa cửa, không cho phép thì xe không thể lên núi.
Chờ làm xong việc này, Quý Hủ mới đi xuống dưới, cần thu thập tòa thành để ở lại, còn phải cần đợi một khoảng thời gian, còn phải cung ứng nguồn năng lượng, dẫn nguồn nước, trang hoàng cùng tìm vật dụng trong nhà, đều cần có thời gian chuẩn bị.
Đoàn thanh niên đều đi theo bận rộn, chờ đem toàn bộ phương tiện trong tòa thành trang bị xong xuôi, vật dụng trong nhà cũng có, thời gian đã là một tháng sau.
Nguồn năng lượng tòa thành đều đổi thành năng lượng tinh thạch, có chút vấn đề kỹ thuật Phạm Lâm không giải quyết được, Quý Hủ cùng đọa biến thú tự mình đi căn cứ Vinh thị tìm kiếm.
Đọa biến thú mang theo Quý Hủ bay qua, tốc độ rất nhanh, dọc theo đường đi thiếu chút nữa đông lạnh thành bang côn, dẫn theo nhân viên kỹ thuật trở về, cùng Phạm Lâm cùng nhau nghiên cứu cải trang.
Một người một thú bay qua lại mấy lần, chở về không ít thứ tốt, có chút là sản phẩm mới của căn cứ Vinh thị, có chút là Quý Hủ định chế, toàn bộ đều trang bị cho tòa thành.
Chờ làm việc hoàn thành, Quý Hủ cùng đọa biến thú lại đưa nhân viên kỹ thuật bay trở về.
Lưng của đọa biến thú chỉ cho phép một mình Quý Hủ ngồi lên, người khác thì đừng hòng, vừa lúc Quý Hủ cũng không muốn người khác đem Tần Nghiễn An xem thành tọa kỵ, bạn trai của hắn chỉ cõng một mình hắn là được rồi.
* * *
Hôm nay một người một thú chính thức chuyển vào tòa thành, tiểu đọa biến thú như là biết đây là nhà của nó cùng Quý Hủ, hưng phấn bay một vòng khắp mọi ngõ ngách, lưu lại chân khí của mình, ngày sau ngoại trừ đọa biến thú, bất kỳ động vật dị hóa nào cũng không dám tới gần tòa thành này.
Để ăn mừng chuyển vào nhà mới, tiểu đọa biến thú tự mình ra ngoài săn bắt một đầu bò dị hóa.
Quý Hủ xử lý sạch sẽ, trực tiếp đem thịt bò sống đặt lên bàn, vừa cắt vừa đút ăn, tiểu đọa biến thú ước chừng ăn phân nửa con bò, ăn thật ngon lành.
Tòa thành rất lớn, ngoại trừ tòa nhà tháp tròn từng phương hướng đều có ngoại bảo cùng lầu chính tòa thành, bảo vệ xung quanh lầu chính còn có những lầu phụ lớn nhỏ xung quanh.
Cả tòa thành là một mảnh kiến trúc đàn, trong đó ngoại bảo, nội bảo, chủ bảo cùng lầu phụ đều thông suốt tương liên, do một tòa cổng vòm cao lớn ngăn cách.
Chỉ cần đi vào tòa thành liền hoàn toàn cách ly với bên ngoài, cảm xúc dao động cũng không thể truyền ra truyền vào, không làm ảnh hưởng tới đọa biến thú.
Tòa thành đều làm đỉnh nhọn, không cho quái vật có cơ hội đi lên nóc nhà.
Phòng nhiều lắm, cả hai cũng không ở hết, vì thế đem ngoại bảo, chủ bảo cùng lầu phụ toàn bộ che lại, chỉ chừa một mặt chủ bảo dùng ở lại, thậm chí lầu phụ cũng không cần, một tòa chủ bảo có vài tầng, lầu trên lầu dưới còn có nhiều phòng như vậy, căn bản không ở hết.
Không gian chủ bảo đủ lớn, hình thể bình thường của đọa biến thú cũng chứa nổi, còn có thể bay một vòng bên trong.
Quý Hủ chỉ tuyển một phòng ở lầu một làm phòng ngủ, bên trong xây lò sưởi trong tường, ngọn lửa thịnh vượng, làm cho nhà ăn bên cạnh cũng ấm áp.
Tiểu đọa biến thú ngồi bên bàn ăn muốn đút canh cho Quý Hủ, bay tới bên tủ lấy muỗng kẹp giữa móng vuốt, thật cẩn thận lại chờ mong múc canh nhìn Quý Hủ.
Quý Hủ nở nụ cười, cúi đầu uống canh:
- Cảm ơn.
Lối suy nghĩ của tiểu đọa biến thú ngày càng linh hoạt, không còn vẻ ngây thơ ban đầu, trao đổi cũng ngày càng thuận lợi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...