Quý Hủ nhìn ra tiểu đọa biến thú cũng không thích ăn thịt bò rã đông này, nhưng bởi vì quá đói không thể không cố ăn vài miếng.
Quý Hủ ôm tiểu đọa biến thú, dùng dao nĩa đem thịt bò sống cắt thành từng mảnh lớn nhỏ vừa ăn, đặt trong mâm, tiểu đọa biến thú một ngụm một khối, ăn vào tương đối dễ dàng.
Quý Hủ nêm gia vị cho dĩa thịt của mình, sau đó bắt đầu ăn.
Quý Hủ nhìn thấy nó ăn hết một mâm:
- Ăn no không?
Tiểu đọa biến thú ngồi bên bàn cơm, liếm liếm môi, đem đĩa giao cho Quý Hủ, rõ ràng là chưa ăn no.
Quý Hủ lại lấy ra một khối thịt lớn trong kho hàng, rửa ráy sạch sẽ, lại đặt lên bàn ăn, làm cho tiểu đọa biến thú ăn tiếp.
Quý Hủ đợi nó ăn xong thấy còn chưa đủ, liền pha một ly sữa bột đút nó uống.
Tiểu đọa biến thú ngửi được mùi vị ngọt hề hề, lập tức quay đầu tránh né, mặc cho Quý Hủ dỗ dành thế nào cũng không chịu uống, làm Quý Hủ tức giận một hơi uống cạn ly sữa, miệng còn lưu lại một vòng sữa trắng.
Tiểu đọa biến thú nhìn chằm chằm vòng râu sữa, bỗng nhiên kích động leo lên người Quý Hủ, một trận liếm miệng của hắn, đem râu sữa toàn bộ làm thịt.
Quý Hủ:
* * *
Hiểu được rồi, tiểu đọa biến thú không phải không thể uống sữa, mà là không muốn uống, đổi địa phương có sữa nó lại muốn uống vào.
Ăn uống no đủ, có thể khởi hành quay về căn cứ.
Không có Tần Nghiễn An, việc lái xe còn phải dựa vào chính mình, tiểu đọa biến thú theo sát phía sau.
Quý Hủ lái xe, nó ngồi trên vai Quý Hủ, giúp đỡ nhìn mặt đường, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn cả Quý Hủ.
Cũng may trên đường còn lưu vết bánh xe tải cùng xe thương vụ, cho dù kỹ thuật lái xe của Quý Hủ không được, đi theo vết bánh xe cũng có thể an toàn quay về căn cứ.
Trước khi tiến vào căn cứ, Quý Hủ mặc áo long, còn buộc khăn quàng cổ, đem tiểu đọa biến thú bao trong khăn quàng cổ, đặt vào trong ngực.
Quý Hủ lái phòng xe vào trong căn cứ gieo trồng, Trì Ánh cùng Trình Mạch, Ôn Tiêu về trước một bước đang đợi nơi cửa căn cứ, đi theo phòng xe chạy vào bên trong.
Người mới gia nhập căn cứ gieo trồng, hội quản uỷ đã an bài chỗ ở, vật tư cuộc sống cũng đã lĩnh qua, bọn họ đang thu thập nhà mới của mình, còn không biết Quý Hủ đã trở lại.
Ôn Tiêu bọn họ còn đợi nơi này chủ yếu là vì hai toàn dị thái phi thường nóng nảy, còn đang gây sức ép, đem toa xe va chạm phanh phanh không ngừng.
Ôn Tiêu có chút khẩn trương:
- Đã xác định vị trí nhốt toàn dị thái rồi sao? Đặt nằm ngang trong xe thật không thoải mái, bọn họ một mực làm ầm ĩ.
Ôn Tiêu rất sợ Quý Hủ đem chỗ ở cho toàn dị thái rời xa căn cứ, như vậy nàng muốn mỗi ngày đi thăm bọn họ đều không có phương tiện, hơn nữa khoảng cách quá xa lỡ xảy ra chuyện gì cũng không ai biết.
- Vị trí đã chọn xong, mang theo người cùng công cụ cùng đi rửa sạch tuyết đọng.
Quý Hủ nói.
Hắn tính toán ở đỉnh núi phía nam Tĩnh Lâm sơn xây dựng một tòa thành, đỉnh núi khoảng cách căn cứ không gần, cũng không tính quá xa, căn cứ có chuyện gì với năng lực phi hành của đọa biến thú tuỳ thời đều có thể gấp trở về.
Để cho tiện lên núi, căn cứ còn mở một cổng lớn dưới chân núi, chỗ ở cho toàn dị thái xây dựng dưới chân núi.
Nằm ngoài căn cứ, lại khá gần căn cứ, còn có Quý Hủ cùng đọa biến thú đốc xúc, phàm là xảy ra vấn đề bọn họ đều có thể trước tiên giải quyết.
Biết được toàn dị thái được đặt ở dưới chân núi, Ôn Tiêu nhẹ nhàng thở ra, ngày sau đi bộ hoặc là ngồi xe đều có thể đi qua, khoảng cách gần như vậy nàng có thể mỗi ngày đều đi nhìn bọn họ.
Quý Hủ để Trì Ánh lái xe cải trang cùng nhau đi tới chân núi.
Rửa sạch sân bãi mất chút thời gian, chờ bọn họ rửa sạch xong, Quý Hủ cũng hoàn thành xong việc xây dựng chỗ ở.
Từ cổng đi tới chỗ nhốt người, tổng cộng có ba tầng phòng hộ, hơn nữa khuôn hình chữ nhật niêm phong toàn dị thái, tổng cộng bốn tầng, thân nhân muốn đi thăm toàn dị thái, cần phải đi qua ba cánh cửa mới có thể nhìn thấy.
Sau khi xây xong chỗ đặt toàn dị thái, Trì Ánh lại lái xe trở về một chuyến, đem hai toàn dị thái vận chuyển qua, phân biệt bỏ vào hai phòng nhỏ, trên cửa phòng có tên tuổi, phương tiện cho người nhà đi thăm.
Nói là đi thăm cũng chỉ là đứng bên ngoài phòng, cùng toàn dị thái trò chuyện, tâm sự một chút.
Hình chữ nhật toàn bộ phong bế, trước khi khôi phục lại hình người sẽ không được mở ra, nếu không muốn giam giữ toàn dị thái như vậy, vậy chỉ có thể đuổi ra ngoài căn cứ.
Quý Hủ còn làm ra một cửa sổ trong suốt hình tròn trên hình chữ nhật, vì càng rắn chắc chỉ có thể gia cố nhiều thêm, tuy rằng mơ hồ nhưng có thể thấy rõ tình huống bên trong.
Cửa sổ nhỏ có thể khóa lại từ bên ngoài, chìa khóa giao cho quản lý viên bảo quản, chờ sau khi bọn họ khôi phục lại hình người quản lý viên sẽ từ bên ngoài mở cửa sổ, làm cho không khí lưu thông, không đến mức làm cho người ở bên trong ngạt thở mà chết.
Cho dù Quý Hủ đi vắng, người ở bên trong cũng có thể từ trong cửa sổ bò đi ra, sẽ không đến nỗi luôn bị giam bên trong.
Ôn Tiêu gặp tuyệt cảnh sinh tử cũng đã trở thành dị hóa nhân, chỉ cần là dị hóa nhân đều sẽ tiến vào toàn dị thái, hoặc sớm hoặc muộn mà thôi.
Mạc Lâm Tự cùng Khúc Huỳnh là hai người thân nhất còn lại của Ôn Tiêu trên đời này, nhìn thấy anh họ cùng bạn than cô đơn bị nhốt ở đây, thật sự giống như đang ngồi tù, trong nội tâm nàng vô cùng khó chịu.
Nàng rất rõ rang nếu hai người này sống không được, nàng cũng không muốn sống, hiện tại cần gấp nhất là trợ giúp bọn họ vượt qua toàn dị thái.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...