Hắn chỉ nhìn thấy một bóng đen khổng lồ, bắt lấy heo bay mất, đừng nói là phản kích, ngay cả là vật gì bắt lấy Giới ca hắn cũng không thấy rõ.
Khi kịp phản ứng, Liêu Võ lập tức tổ chức nhân công khởi động xe hơi nước, chuẩn bị dẫn người đi tìm heo, nếu tốc độ nhanh cố gắng một chút còn có thể cứu Giới ca.
Vì thế xe hơi nước cùng Giới ca gặp nhau trên đường, chứng kiến Giới ca vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, trên lưng còn chở Quý Hủ, Liêu Võ đều chấn kinh rồi.
- Giới ca không phải là bị bắt đi rồi sao? Như thế nào lại ở chỗ của anh?
Liêu Võ hoàn toàn mơ hồ.
- Anh của tôi lo lắng một mình tôi đi căn cứ Đông thành quá chậm, đem Giới ca mượn tới dùng một chút.
Quý Hủ đương nhiên sẽ không đem hành vi của tiểu đọa biến thú nói cho người khác biết.
- Anh của anh?
Vẻ mặt Liêu Võ nghi hoặc.
Không nhìn thấy Tần tiên sinh đi bên cạnh Quý Hủ, trong lòng Liêu Võ giật mình, mồ hôi lạnh chợt ướt áo, nếu bóng đen kia là anh của Quý Hủ.
.
Liêu Võ theo bản năng nhìn lên trời, trái tim phanh phanh đập mạnh, bóng đen khổng lồ kia, cảm giác áp bách thật sự là quá mạnh mẽ, thực lực lại không dám tưởng tượng.
Quý Hủ được Liêu Võ mời lên xe hơi nước cùng nhau quay về căn cứ.
Quý Hủ đeo ba lô, vòng qua trước ngực, vừa lúc ngăn lại không làm cho tiểu đọa biến thú ngã xuống.
Tiểu đọa biến thú uốn trong lòng Quý Hủ, bị ấm áp cùng hương vị dễ ngửi bao vây, thoải mái buồn ngủ.
Thời tiết rét lạnh ai cũng mặc dày, cho nên không ai biết trong ngực Quý Hủ còn có vật gì tồn tại.
Giới ca biết, nhưng nó không dám nói, nơm nớp lo sợ chạy theo xe hơi nước.
Ở trên đường trở về, Liêu Võ liền nhắc tới việc mua xe tải cùng xây tường vây căn cứ, mục đích của Quý Hủ cũng là vì chuyện này, nhưng hắn không định chỉ bán cho căn cứ Đông thành, hắn còn muốn làm cuộc trao đổi này với chỗ tránh nạn số 17.
Quý Hủ không có xe, tiểu đọa biến thú lại tỉnh tỉnh mê mê không quá hiểu tiếng người, Quý Hủ không muốn lãng phí thời gian đi chỗ tránh nạn số 17 nói thêm một lần, vì thế để Liêu Võ phái người đi mời Kiêu Thập Thất tới cùng nhau trao đổi.
Liêu Võ:
* * *
Dư Đông Niên:
* * *
Bọn họ đều không nghĩ tới Quý Hủ sẽ đưa ra yêu cầu như thế, theo lý mà nói chuyện như vậy không nên do bọn họ ra mặt, hàng bán hai nhà, trong chuyện này có những điều thật chú ý, xem bộ dạng của Quý Hủ tựa hồ cũng không them để ý chút chuyện vặt vãnh này.
Quý Hủ quả thật không muốn dây dưa với bọn họ, tiểu đọa biến thú đã hai ba ngày không ăn cái gì, hắn phải nhanh chóng trở về tìm thực vật cho ca ca.
- Tôi bán xe cùng xây tường vây căn cứ giá cố định, các anh trả thù lao hợp lý, sinh ý coi như thành, đối với căn cứ Đông thành hay chỗ tránh nạn số 17 đều giống nhau, hiện giờ Thanh Giang thị chỉ có hai đại căn cứ các anh, ngày sau dân cư sẽ càng nhiều, có cần hay không thì tranh thủ quyết định, tôi không nhiều thời gian.
Liêu Võ cùng Dư Đông Niên cau mày, bọn họ còn không biết chuyện của căn cứ Minh Nhật.
Khi hỏi thăm Quý Hủ mới nói cho bọn hắn biết Chu Toại Hành cùng Từ Thầm đã chết, xe thương vụ bị lái đi, bên trong căn cứ Minh Nhật mâu thuẫn nghiêm trọng, không qua được bao lâu sẽ tự mình giải tán.
Quý Hủ lúc dưỡng thương cũng nhìn thấy không ít người sống sót bỏ chạy.
Trong lòng Liêu Võ cùng Dư Đông Niên kinh hãi, bọn hắn nghe nói qua thực lực hai người này rất mạnh, đặc biệt là Chu Toại Hành, đoạn thời gian trước còn có lời đồn đãi nói hắn là dị hóa nhân cực mạnh nhất Thanh Giang thị, lại cứ như vậy đã chết.
Mỗi một chuyện làm thái độ của Liêu Võ đối đãi Quý Hủ cực kỳ thận trọng, hắn làm cho Dư Đông Niên lái xe hơi nước đi chỗ tránh nạn số 17 nói rõ tình huống, nếu Kiêu Thập Thất có ý với cuộc trao đổi này, có thể đón hắn tới cùng nhau nói chuyện.
Xe tải cùng tường vây căn cứ đều là nhu yếu phẩm của một căn cứ, Kiêu Thập Thất nằm mộng cũng muốn cần.
Hắn đương nhiên sẽ không mù quáng tin tưởng Dư Đông Niên, hắn lăn lộn trong Thanh Giang thị lâu như vậy, chưa từng nghe nói qua về Quý Hủ, Kiêu Thập Thất tin tưởng có người có năng lực kiến tạo tường vây nhưng nếu nói có nhiều xe tải muốn bán thì thật khó tin tưởng.
Vì phòng ngừa vạn nhất, Kiêu Thập Thất dẫn người tự mình đi một chuyến, tránh cho căn cứ Đông thành có xe có nhà, mình lại không có gì, không công bỏ qua một lần cơ hội.
Chờ Kiêu Thập Thất chạy tới căn cứ Đông thành, ánh mắt đều thẳng.
Cửa lớn cùng tường vây đều khác hẳn, từ thấp bé sơ sài biến thành định chế cấp cao, xa hoa không chỉ một chút.
Nhìn cổng lớn rắn chắc xinh đẹp, lại nhìn tường vây cao lớn bóng loáng, trên tường còn có người canh gác, phi thường phương tiện làm nhiệm vụ cùng tác chiến!
Ngay cả Dư Đông Niên cũng giật mình, hắn rời đi còn chưa thấy cảnh này, ở trong khoảng thời gian ngắn lại khác biệt như vậy, trong lòng càng thêm kính sợ Quý Hủ.
Kiêu Thập Thất vô cùng kích động mang người đi vào căn cứ Đông thành, hắn có chút hiểu biết Liêu Võ, sẽ không làm chuyện ám toán, huống giữa hai căn cứ cũng không có đại thù gì.
Sinh ý giữa Quý Hủ cùng Liêu Võ cũng đã bàn xong, cho nên mới xây tường vây cho hắn, hứa hẹn sẽ đem hai xe tải cấp cho căn cứ Đông thành, ngày mai cho người đưa tới.
Liêu Võ cần trả toàn bộ thù lao, Quý Hủ không tiếp thụ chỉ trả một nửa, chờ mang xe tới cùng nhau trả hết.
Ngày mai hắn sẽ không đi qua, nhiều năng lượng tinh thạch đặt trong xe dễ dàng bị người nhớ, vạn nhất có sơ suất mất đi là người, xe, còn có năng lượng tinh thạch.
Nếu căn cứ Đông thành đã bàn xong, chỗ tránh nạn số 17 cũng không lý do gì từ chối, trước giao một bộ phận tinh thạch, sau khi trở về sẽ trả hết.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...