Quý Hủ:
* * *
- !
Quý Hủ vội vàng đuổi theo:
- Tần Nghiễn An! Trở về!
Đọa biến thú không trở về, Quý Hủ vạn phần lo lắng, khập khiễng truy theo, rất nhanh đọa biến thú đã bay mất không thấy.
Quý Hủ muốn lập tức dùng thời gian hồi tưởng, nghĩ nghĩ lại nhịn được, hắn nhìn chằm chằm thời gian, nếu trong năm phút đọa biến thú còn chưa trở về, hắn liền sử dụng thời gian hồi tưởng làm cho hết thảy lặp lại.
Từ nay về sau hắn càng cần cẩn thận sử dụng năng lực hồi tưởng, không thể làm cho tinh thần năng lượng của mình hao tổn không còn, để tránh phát sinh tình huống không thể đoán trước, hơn phân nửa tinh thần năng lượng của hắn đều phải lưu cho Tần Nghiễn An.
Hơn một phút sau không trung xuất hiện một bóng đen, cơ hồ chỉ nháy mắt liền đến trước mắt, hình thể đột nhiên thu nhỏ lại, tiểu đọa biến thú lao vào trong lòng Quý Hủ, một đại gia hỏa từ trên không trung hạ xuống, oanh một tiếng nện ngay trước mặt Quý Hủ.
Quý Hủ trừng to mắt nhìn đầu heo xuất hiện trước mặt, trên người nó còn mặc áo cỏ, trên cổ còn bọc một khăn quàng cổ tươi đẹp, có thể nói là vô cùng biết giữ ấm.
Quý Hủ càng xem càng thấy quen mắt, thử thăm dò quát lên:
- Giới ca?
Heo dị hóa rầm rì hai tiếng, thân thể run run không ngừng, bốn móng heo liều mạng giẫm, bị hù tới chân mềm, căn bản không đứng dậy được.
- Cứu..
cứu mạng..
không cần ăn tôi, thịt heo không thể ăn, sách dạy nấu ăn của ngài không nên có heo, nhân loại ăn ngon, ngài đi ăn thịt nhân loại..
a a a cứu mạng! Cứu mạng! Không cần ăn tôi!
Quý Hủ:
* * *
Quý Hủ mặt đen, lập tức che lỗ tai tiểu đọa biến thú, đạp một cước lên mông heo:
- Câm miệng!
Giới ca ngừng bặt, cứng ngắc quay đầu nhìn qua, chứng kiến người quen nháy mắt kêu:
- Cứu..
- Câm miệng!
Quý Hủ lạnh giọng trách mắng.
Hắn ôm tiểu đọa biến thú đi qua một bên tẩy não:
- Ngoan bảo, đừng nghe một con heo nói bậy nói bạ, nhân loại không thể ăn, mình không ăn người, biết không?
Tiểu đọa biến thú nhìn con heo phía sau, non nớt ngao ô một tiếng.
Quý Hủ nghiêng người che ánh mắt tiểu đọa biến thú:
- Ngoan bảo nghe lời, mình không ăn người, tuyệt đối không thể, nhớ kỹ sao?
Tiểu đọa biến thú ngẩng lên đầu nhỏ, nhìn chằm chằm Quý Hủ, đầu nhỏ dán lên mặt hắn, cọ tới cọ lui.
Nó vỗ cánh bay lên, Quý Hủ vội vươn tay ôm lấy không cho nó một mình bay đi.
Tiểu đọa biến thú ngao ô ngao ô, giãy dụa muốn tới gần heo dị hóa, Quý Hủ bất đắc dĩ ôm nó đi qua, tiểu đọa biến thú tiếp tục giãy dụa muốn đi xuống, Quý Hủ đem nó đặt bên người heo dị hóa.
Giới ca sợ tới mức hồn phi phách tán, muốn kêu rên cầu cứu, lại bị ánh mắt Quý Hủ tiêu diệt.
Tiểu đọa biến thú gào khóc hai tiếng, nhắc nhở Quý Hủ nhìn thấy, há to mồm một ngụm cắn lên mông heo, lưu lại dấu răng tinh mịn của mình.
Giới ca ngao một tiếng, sắp dọa điên rồi.
Tiểu đọa biến thú vội vàng bay lên rơi vào trong lòng Quý Hủ, một tiểu móng vuốt sờ miệng của hắn, lại chỉ chỉ con heo dưới đất.
Quý Hủ đột nhiên hiểu ra:
- Anh muốn em ăn heo?
Tiểu đọa biến thú chỉ chỉ xa xa, lại chỉ chỉ con heo dưới đất, vẻ mặt chờ mong cầu khen ngợi.
Quý Hủ nhất thời dở khóc dở cười, tiểu tử kia nghe hiểu căn cứ Đông thành, cũng nghe hiểu cần ăn thịt, vì thế nó đi đem "thịt" bắt về cho Quý Hủ ăn.
Quý Hủ tâm tình mềm nhũn, liên tục hôn lên đầu tiểu đọa biến thú:
- Ngoan bảo rất tuyệt, nhân loại không thể ăn, thịt heo thì có thể, thịt bò thịt dê cũng có thể ăn, trở về em cắt thịt bò cho anh ăn.
Tiểu tử kia cao hứng lăn lộn trong lòng Quý Hủ, cổ họng phát ra tiếng lẩm bẩm vui mừng.
Quý Hủ hung hăng nhẹ nhàng thở ra, nếu tiểu đọa biến thú có thể ăn gia cầm dị hóa, súc vật thay cơm, hắn cũng yên tâm một ít.
Chờ dỗ dành xong tiểu đọa biến thú, Quý Hủ đi hướng Giới ca, trên người nó cũng bị móng vuốt đâm trúng chảy máu.
Giới ca run rẩy mở miệng:
- Heo heo heo..
heo cũng không thể ăn..
tôi tôi tôi có chủ..
Quý Hủ đá đá nó:
- Được rồi, dẫn tôi đi gặp Liêu Võ.
Giới ca không dám động.
Tiểu đọa biến thú nghiêng đầu nhìn Quý Hủ.
Quý Hủ hôn nó, dỗ dành:
- Con heo này không thể ăn, vừa bẩn lại vừa thối, chúng ta mang nó đi đổi những vật khác.
Giới ca:
* * *
Nó lập tức lăn hai vòng trong đống tuyết, vì mạng sống, nó không sợ dơ bẩn.
Tiểu đọa biến thú ngao một tiếng, Giới ca lập tức đứng lên, tuy rằng còn run nhưng vẫn kiên cường đứng vững.
Quý Hủ đem tiểu đọa biến thú nhét vào trong lòng, cưỡi heo đi căn cứ Đông thành.
Lúc này căn cứ Đông thành đã tiến vào báo động nhất cấp, mọi người sợ hãi tìm công sự che chắn, không dám quang minh chính đại bại lộ bên ngoài.
Bọn hắn tận mắt nhìn thấy một bóng đen khổng lồ hạ xuống đem heo dị hóa của thủ lĩnh bắt đi.
Liêu Võ quả thật cho là mình đang nằm mơ, mấy ngày nay hắn giải quyết phó thủ lĩnh Lý Xương Quảng, tường vây bị ác ý phá huỷ một đoạn, hắn đang dẫn người sửa chữa căn cứ, Giới ca đi bên cạnh hắn, nháy mắt lại bị bắt đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...