Toàn Cầu Luân Hồi Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện


“Hoàng thúc, ngươi quá khiến trẫm đau lòng thất vọng!” Tiểu hoàng đế nói một cách vô cùng đau đớn.
Thiết Đảm Thần Hầu đang định ra tay bắt tiểu hoàng đế lại, thì mấy bóng đen ở phía sau lại chậm rãi duỗi tay ra nắm chặt vũ khí trên người.

Chỉ riêng động tác rất nhỏ này, lại khiến con ngươi của Thiết Đảm Thần Hầu co rút dữ dội.

Trực giác trời sinh nói cho hắn ta biết, mấy người này vô cùng nguy hiểm!
Mấy thuộc hạ tâm phúc ở bên cạnh Thiết Đảm Thần Hầu có hơi không phục, muốn thể hiện bản thân trước mắt hắn ta, nên chủ động xông tới bên cạnh tiểu hoàng đế.

Mà Thiết Đảm Thần Hầu cũng không ngăn cản, hắn ta cũng muốn kiểm chứng suy đoán trong lòng mình một chút, xem mấy tên mặc áo đen này rốt cuộc có thân thủ thế nào?
Một đám thuộc hạ của hắn ta trực tiếp bay ra ngoài với tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã tới trước mặt tiểu hoàng đế, thế nhưng ngay đúng lúc này, mấy người mặc đồ đen trực tiếp rút đao!
Đao khí tung hoành giao nhau giữa không trung, sau đó lại nhanh chóng thu đao lại.

Từ lúc rút đao đến vung đao, sau đó là thu đao lại, suốt toàn bộ quá trình còn chưa đến một lần hít thở đã hoàn thành, tốc độ cực nhanh!
Thế nhưng ngay sau đó, cơ thể của mấy tay thuộc hạ của Thiết Đảm Thần Hầu, lại hoàn toàn cứng ngắc bất động giữa không trung.

Rồi từ từ… bả vai hoặc là eo hoặc là đùi của bọn họ, tóm lại là mỗi một bộ phận đều trong nháy mắt lệch khỏi vị trí, sau đó từ từ tách ra khỏi những bộ phận khác!

Bộp bộp bộp…
Từng người một nối tiếp nhau liên tiếp rơi xuống mặt đất, bọn họ ngay cả một thi thể hoàn chỉnh cũng không còn, mà thẳng cho đến lúc này, máu tươi mới từ từ chảy ra từ trên những cỗ thi thể đó…
“Đao thật nhanh!”
Thiết Đảm Thần Hầu cả kinh, đao pháp của mỗi một người trong số đám áo đen này đều có thể nói là cực kỳ khủng khiếp, về phương diện tốc độ, có thể xưng là đạt đến cực điểm.
“Các người là ai?” Giọng nói của Thiết Đảm Thần Hầu ngược lại trông có vẻ rất bình tĩnh.
Cho dù lúc này động tĩnh ở phía đại nội cấm quân càng lúc càng gần, mà tiểu hoàng đế trước mặt có mấy người áo đen bảo vệ, gần như bình yên vô sự.

Nhưng Thiết Đảm Thần Hầu lại trông không hề sốt ruột một chút nào, bởi vì con át chủ bài lớn nhất của hắn ta vẫn chưa tới.
Một lá trong số đó chính là thập đại tướng quân, mà một lá còn lại chính là sự hợp tác với Vạn Tam Thiên.

Chỉ cần hai con át chủ bài này nằm trong tay hắn ta, có người có tiền, bất cứ lúc nào cũng có thể ngóc đầu trở lại.

Mà một trận ám sát vào hoàng cung đêm nay, thực ra chỉ là một hành động mạo hiểm nhất thời mà thôi.

Thành công thì đương nhiên là chuyện tốt, có thể làm ít công to.


Nhưng cho dù là thất bại thì cũng không ảnh hưởng lớn bao nhiêu, cùng lắm thì trực tiếp đại chiến một trận với hoàng triều, rồi lật đổ tất cả.
Thế nhưng lúc này, trả lời Thiết Đảm Thần Hầu lại chính là một giọng nói lạnh như băng: “Bọn họ không phải người của ai khác, mà là người của ta!”
Người nói chuyện chính là Trần Nghiệp.
Lúc này hắn xuất hiện trên mái hiện trên đỉnh hoàng cung, hai tay gác ở sau đầu, nằm nghiêng trên nóc nhà, bộ dáng trông có vẻ vô cùng dễ chịu và thoải mái.
“Cái gì, là ngươi?” Lần này, Thiết Đảm Thần Hầu cuối cùng cũng cả kinh, nhìn chằm chằm vào Trần Nghiệp trên nóc nhà với vẻ khó tin.
“Trần Nghiệp, ngươi còn không mau xuống giúp ta cùng nhau làm nên đại sự?” Thiết Đảm Thần Hầu lập tức to tiếng quát.
“Trần Nghiệp, đợi ta làm hoàng đế, ngươi chính là tể tướng đương triều, thế nào?” Thiết Đảm Thần Hầu bắt đầu dùng quan chức để cám dỗ Trần Nghiệp.
Trong lòng hắn ta cũng càng lúc càng lo lắng, biết chuyện tối nay khó thoát khỏi liên quan đến Trần Nghiệp.

Mà sở dĩ kế hoạch của mình thất bại, phần lớn nguyên nhân đều thuộc về mấy người mặc đồ đen trước mặt này, nhưng Trần Nghiệp vừa mới nói rõ ràng, những người này lại là thuộc hạ của hắn.
Lúc này, Thiết Đảm Thần Hầu mới phát hiện ra sự lo lắng từ trước đến nay của mình, cuối cùng cũng thành hiện thực chân chính.
“Trần Nghiệp, nếu như ta làm hoàng đế, sẽ ban cả vạn mẫu ruộng cho ngươi, để ngươi cả người nắm quyền tự trị trong khu vực, hưởng hết vinh hoa phú quý, áo cơm không lo!”
Thiết Đảm Thần Hầu tiếp tục bắt đầu thăng cấp, từ quan vị chuyển thành đại quan biên cương, hưởng hết vinh hoa phú quý, thiết nghĩ bất cứ người nào ở trước mặt lợi ích như vậy, đều rất khó có thể giữ vững tâm mình không lay chuyển!
Nhưng đối với Trần Nghiệp mà nói, hắn lại chỉ cười lạnh một tiếng đầy khinh thường: “Tuy rằng ta là mật thám Hộ Long, nhưng ta lại càng là tôi thần của hoàng triều, bây giờ ngươi muốn tạo phản, thật ngại quá, ta chỉ có thể bắt ngươi lại thôi!”
Bằng câu nói này, Trần Nghiệp đã tỏ rõ lập trường.
Cùng với tiếng gió vang lên, cơ thể của Trần Nghiệp khẽ cử động, cả người nhẹ như chim yến, trực tiếp nhảy xuống khỏi nóc nhà hoàng cung.

“Ha ha ha, Trần Nghiệp, ta biết ngươi lai lịch bất minh, nhưng khó mà tin được, quả nhiên là như vậy!”
Lúc này, trong lòng Thiết Đảm Thần Hầu lại hiện ra vẻ thất vọng vô cùng.

Bởi vì hắn ta cảm thấy tuy rằng Trần Nghiệp không đủ đáng tin, nhưng cũng có khả năng đó chỉ là ảo giác của mình.

Nếu như một thuộc hạ mạnh mẽ như vậy thật sự bằng lòng đi theo mình, vậy đó quả thực là như hổ mọc thêm cánh.

Nhưng rất đáng tiếc chuyện không như mong muốn, Thiết Đảm Thần Hầu đã cược sai rồi.
“Ta không ngờ ngươi lại lén lút làm nhiều chuyện như vậy, còn bồi dưỡng ra hẳn cao thủ như vậy!”
Lúc này, Thiết Đảm Thần Hầu không nhịn được mà liếc mắt nhìn về phía mấy người mặc đồ đen.
“Sau đó thì sao?” Trần Nghiệp hỏi.
“Nhưng ngươi tuyệt đối đừng quên, trong thiên hạ, võ lực là tối cao, binh lực trong tay ai càng mạnh thì người đó càng có thể lên ngai vàng Trung Nguyên!”
Giọng nói của hắn ta vừa dứt, Trần Nghiệp cố tình hỏi: “Ý của  ngươi là binh lực trong tay ngươi mạnh nhất?”
Thiết Đảm Thần Hầu trực tiếp cười lạnh: “Ta có sự tận hiến của thập đại tướng quân, cộng vào binh lực cũng đủ vượt năm mươi vạn, có ai có thể đối đầu với ta”
Lời nói này thật ngang ngược, khiến sắc mặt của tiểu hoàng đế ở phía xa không được mà trở nên trắng bệch. 
Thế nhưng Trần Nghiệp lại bật cười to, trong tiếng cười tràn ngập vẻ vô cùng châm biếm.
“Thật đúng là nực cười, sao ngươi biết thập đại tướng quân nguyện trung thành với ngươi?”
Thiết Đảm Thần Hầu trực tiếp đáp: “Trong tay lão phu có lợi thế khiến bọn họ không thể không phục, hiểu chưa?”
“Ồ, lợi thế có phải là cái này không?”

Sau đó, Trần Nghiệp trực tiếp lôi một đống giấy to ra trước mặt Thiết Đảm Thần Hầu.
“Rất không tệ, lẽ nào thuộc hạ của ngươi không nói cho ngươi biết, những mật thám đó của ngươi trên đường trở về Hộ Long sơn trang, đã bị người giết giữa đường rồi sao?”
Cùng với giọng nói của hắn vừa dứt, sắc mặt của Thiết Đảm Thần Hầu trực tiếp thay đổi.
“Là ngươi làm!”
Không sai, Thiết Đảm Thần Hầu thực ra đã sớm biết người dưới tay phụ trách thu thập tin tình báo, đã bị người cưỡng chế chặn lại giữa đường.

Nhưng về chuyện này, hắn ta chỉ có thể giả như không biết, mà tiếp tục lừa thập đại tướng quân.

Lúc này lại bị Trần Nghiệp nói chính xác ra ngoài, hắn ta mới rõ chân tướng vốn có của toàn bộ mọi chuyện.
Trần Nghiệp nói tiếp: “Sau đó không lâu, người của ngươi nói cho ta biết, Vạn Tam Thiên đã hoàn toàn chặt đứt cái gọi là cung ứng lương thảo và bạc rồi!”
Lời này vừa nói ra, Thiết Đảm Thần Hầu lập tức có hơi kích động.
“Đồ khốn! Sao Vạn Tam Thiên lại có gan lớn như vậy?”
“Ha ha, bởi vì hắn không muốn chết!” Trần Nghiệp chậm rãi đáp, như thể đang nói một cậu chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Thiết Đảm Thần Hầu khó mà tin được vào lời nói của hắn, nhưng hắn ta lại từ trong giọng điệu thản nhiên này, nghe ra được một loại bình tĩnh và tự tin mãnh liệt.
Sau đó, Thiết Đảm Thần Hầu nhanh chóng ra tay, nhân lúc tất cả mọi người chưa kịp đề phòng, trực tiếp lao về phía tiểu hoàng đế!
“Ha ha, ngươi dám?”
Trần Nghiệp vừa dứt lời, đã giống như ma quỷ nhanh chóng bay tới, vỗ mạnh một chưởng lên người Thiết Đảm Thần Hầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận