Toàn Cầu Luân Hồi Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện


Trần Nghiệp lắc đầu, đáp: “Đế Thích Thiên đã bỏ chạy rồi!”
Vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng hít ngược khí lạnh, đồng thời còn có hơn trăm ánh mắt như nhìn thấy quỷ, đồng loạt nhìn về phía Trần Nghiệp.

“Cái gì? Đế Thích Thiên chạy rồi?”
Mọi người để ý đến từ mà Trần Nghiệp dùng, là Đế Thích Thiên đã chạy, đệ nhất nhân Tây Vực đó đặt ở toàn bộ thên hạ, cho dù có tính thêm cả võ lâm Trung Nguyên và võ lâm đảo Anh Hoa, thì đây cũng là một sự tồn tại lớn mạnh được xếp vào mười hạng đầu, vậy mà lại chạy trốn sao?
Khóe miệng của Thiết Đảm Thần Hầu cũng co rút dữ dội, tuy rằng hắn ta đã cố hết sức che giấu, nhưng từ chòm râu run run đó của hắn ta, lại có thể nhìn ra được rõ ràng, trong lòng hắn ta rốt cuộc khiếp sợ bao nhiêu!
“Trần Nghiệp, ngươi xác nhận Đế Thích Thiên đã chạy trốn rồi sao?”
Trần Nghiệp gật đầu, nghiêm túc nói: “Ta chắc chắn, không tin thì ngươi đi hỏi hắn đi!”
Sau đó, hắn trực tiếp ném Tào Chính Thuần lên mặt đất.

Lúc này, Tào Chính Thuần đã sợ gần chết, nhìn thấy người vây quanh đều là kẻ địch ngày xưa, giờ này khắc này, hắn ta cảm thấy mình yếu đuối vô lực đến vậy, hắn ta ngồi trên mặt đất, có thể bị người khác dùng một ngón tay dễ dàng nghiền chết bất cứ lúc nào!
“Thần Hầu tha mạng, ta biết sai rồi!”
Tào chính Thuần lại bắt đầu xin tha theo bản năng, chỉ cần có thể có một đường sống sót, thì hắn ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

“Đế Thích Thiên thật sự đã bỏ chạy rồi sao?” Thiết Đảm Thần Hầu lạnh lùng hỏi với vẻ mặt không cảm xúc.

Tào Chính Thuần trực tiếp gật đầu, đáp lời: “Đúng vậy, Đế Thích Thiên đại nhân bị mật thám Họ Long đả thương, sau đó trực tiếp chạy mất!”

“Cái gì? Ngươi ngươi đả thương sao?”
Lần này, Thiết Đảm Thần Hầu rốt cuộc cũng khó có thể duy trì được dáng vẻ bình tĩnh trong ngày thường đó, mà trực tiếp nhìn chằm chằm vào Trần Nghiệp, tia sáng trong ánh mắt lóe lên dữ dội!
Mà toàn bộ đại nội cấm quân ở xung quanh và tổng giáo đầu cấm quân, còn có cả toàn bộ người của Hộ Long sơn trang đều sợ đến mức lùi lại ba bước.

Người trẻ tuổi trước mắt này lại có thể đả thương Đế Thích Thiên, khiến Đế Thích Thiên phải cuống cuồng bỏ chạy sao? Trời ơi, rốt cuộc hắn ta là ai, đây chỉ là một mật thám của Hộ Long sơn trang thôi sao? Sao cứ cảm thấy còn khủng khiếp hơn cả Thiết Đảm Thần Hầu thế nhỉ? 
Trong lòng mỗi một người đều nổi lên suy nghĩ như vậy.

Trần Nghiệp cũng cười khổ một tiếng, gật đầu lại không nói gì, không khác gì đang thừa nhận sự thật này, chỉ có điều bản thân hắn thực ra cũng bị thương, chẳng qua không quá rõ ràng mà thôi.

Thiết Đảm Thần Hầu trực tiếp vung tay, sau đó nói với tất cả mọi người: “Trước không quan tâm đến chuyện này nữa, tiếp tục xử trảm Tào Chính Thuần rồi nói sau!”
Tào Chính Thuần buồn bã, dù rằng luôn xin tha, nhưng lúc này lại vẫn không thể chạy thoát được vận mệnh bị chém đầu!
Pháp trường hỗn loạn bị đại nội cấm quân thu dọn lại, rồi lại tiếp tục bắt đầu tiến hành nghi thức hành quyết.

Lần này Tào Chính thuần cũng không còn cách nào duy trì vẻ bình tĩnh được nữa, mà luôn miệng kêu cha gọi mẹ, nước mắt nước mũi chảy ra, gân cổ lên gào khàn cả giọng, nhưng lại không có bất cứ người nào để ý đến hắn ta, ánh mắt của mỗi một người đều vô cùng lạnh lùng!
Không thể nghi ngờ gì, vây cánh đó của Tào Chính Thuần, đều đã bị Thiết Đảm Thần Hầu nhân mấy ngày này loại trừ sạch sẽ.

Đi, trốn, bắt lại, rồi chết!

Mà hiện tại trong ngoài pháp trường toàn là người của Hộ Long sơn trang, hoặc nên nói là thuộc hạ của cá nhân Thiết Đảm Thần Hầu, không có bất cứ người nào đi cầu tình cho một đốc chủ Đông Hán đã đối đầu với Thiết Đảm Thần Hầu này lâu như vậy giống như Tào Chính Thuần hết.

Cuối cùng, ánh đao lóe lên, đầu của Tào Chính Thuần rơi xuống đất, lăn xuống dưới pháp trường, bị một con chó hoang gặm đi mất…
Đại thái giám Đông Hán ngày xưa, nay lại rơi vào kết cục điêu tàn như vậy, trong lòng mọi người đều vô cùng cảm khái! 
Mà Trần Nghiệp ở trong đám người, trong lòng lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Thiết Đảm Thần Hầu ơi là Thiết Đảm Thần Hầu, bây giờ ngươi cuối cùng cũng định ra tay rồi nhỉ?”
Sau khi rời khỏi pháp trường và trở về Hộ Long sơn trang, Trần Nghiệp trực tiếp xin Thiết Đảm Thần Hầu nghỉ vài ngày.

Ngay khi nhìn thấy Thiết Đảm Thần Hầu, Trần Nghiệp kinh ngạc phát hiện ra, người này lại bắt đầu mặc phục sức màu vàng sáng?
Phục sức màu vàng sáng chính là quần áo chuyên dụng của hoàng đế, thành viên hoàng thất khác đều không có tư cách mặc màu này, mà chỉ có thể mặc vàng đậm hoặc ngả vàng mà thôi.

Hơn nữa Trần Nghiệp cũng chú ý đến trên áo bào của Thiết Đảm Thần Hầu, lại trực tiếp thêu một ngũ trảo kim long!
Phải biết rằng, ngũ trảo kim long chính là chí tôn trong các loài rồng, có nghĩa là thân phận thiên tử, những thành viên hoàng thất khác bao gồm cả thái tử cũng không có tư cách này.

Nhưng trong lòng Trần Nghiệp lại rất vui vẻ, bởi vì người này càng như vậy, thì hắn lại càng biết mình cách tiến độ hoàn thành nửa giai đoạn trước của nhiệm vụ thử luyện đã càng lúc càng gần…

“Cũng được, gần đây ngươi ngược lại cũng vất vả rồi, nhân khoảng thời gian này từ từ nghỉ ngơi một chút đi!”
Biểu hiện của Thiết Đảm Thần Hầu vô cùng hiền hòa, ở trước mặt Trần Nghiệp, hắn ta không hề có một chút bộ dáng vênh váo hung hăng nào.

Hắn ta vỗ bả vai của Trần Nghiệp, rồi đột nhiên lại nhớ đến gì đó, mà nói tiếp: “Đúng rồi, ta có môt trang viên cá nhân ở phía bên đảo Anh Hoa đó, ngươi không ngại đến đó nghỉ ngơi chứ?”
Trần Nghiệp gật đầu, đáp: “Được, nếu ta có thời gian sẽ qua đó.


Sau đó hắn quay người rời đi.

Đợi sau khi Trần Nghiệp đi, Thiết Đảm Thần Hầu trực tiếp gọi một đám thuộc hạ tâm phúc tới.

“Chuyện bên thập đại tướng quân thế nào rồi?”
Một người trong số đó đáp lời: “Hồi bẩm Thần Hầu, chúng ta đã nắm được điểm yếu của bảy đại tướng quân, bọn họ cũng tỏ ra thần phục!”
“Ồ, bảy đại tướng quân sao? Không tồi! Nhưng còn ba người còn lại, các ngươi nhất định phải nâng cao tiến trình lên!
Thiết Đảm Thần Hầu cũng không ngu ngốc, hắn ta cũng biết rõ, ba vị tướng quân còn lại chưa biểu hiện thái độ rõ ràng, cũng chính là ba người có thực lực mạnh nhất, trong tay mỗi một người đều có hơn mười vạn thiết kỵ.

Trong đó cũng có Hổ Uy tướng quân Tống Mẫn Đức trấn thủ ở quận Tây.

Nhưng Thiết Đảm Thần Hầu cũng không biết, Tống Mẫn Đức đã dần dần đầu nhập về phe Trần Nghiệp…
“Phía bên Vạn Tam Thiên thế nào rồi?” Thiết Đảm Thần Hầu chắp hai tay sau lưng, tiếp tục hỏi.


“Khởi bẩm Thần Hầu, Vạn Tam Thiên đã thực sự giao năm trăm ba mươi lăm vạn lượng bạc, và sáu mươi vạn đảm lương thảo ra, hơn nữa sau đó còn tiếp tục bỏ vốn!”
Nghe được những chữ này, Thiết Đảm Thần Hầu cũng gật đầu với vẻ hài lòng, không thể nghi ngờ gì, chuyện mà Vạn Tam Thiên làm khiến hắn ta không moi ra được bất cứ khuyết điểm nào.

Hơn nữa, tài phú lớn mạnh như vậy, ngoại trừ Vạn Tam Thiên ra, cũng không có mấy người có thể cung cấp cho hắn ta.

“Đúng rồi Thần Hầu, nên xử lý hai người Quy Hải đại hiệp và Thượng Quan trang chủ thế nào đây?” Một người trong số đó đột nhiên hỏi.

“Có cần thuộc hạ…” Sau đó hắn ta làm ra động tác chém đầu!
Thế nhưng Thiết Đảm Thần Hầu lại lạnh lùng đáp :”Tạm thời đừng động vào hai đứa nó, cứ giam bọn họ lại là được! Trên người Quy Hải Nhất Đao vẫn còn giá trị lợi dụng rất lớn!”
“Rõ, thưa Thần Hầu!” Đám người vừa định rời đi, đột nhiên Thiết Đảm Thần Hầu gọi bọn họ lại.

“Thần Hầu, còn có chuyện gì sao?”
Mấy người này cảm thấy nghi ngờ, bọn họ đã nói hết toàn bộ những chuyện quan trọng đã xảy ra gần đây cho Thần Hầu nghe hết, nhưng ai ngờ, Thiết Đảm Thần Hầu đột nhiên quay người lại, trên gương mặt bể dâu mang theo vài phần sắc bén và tàn nhẫn.

“Sau này khi báo cáo việc cho ta, phải gọi là hoàng thượng, mà không phải là Thần Hầu, hiểu chưa?”
Mấy người lập tức cả kinh trong lòng, sau đó lập tức gật đầu: “Rõ, thưa hoàng thượng!”
“Ha ha ha…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận