Toàn Cầu Luân Hồi Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện


Đợi khi Trần Nghiệp tới Thiên hạ đệ nhất trang, phát hiện ra toàn bộ sơn trang đã bùng lên một ngọn lửa lớn hừng hực!
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, vội vàng lao vào trong Thiên hạ đệ nhất trang.

Lúc này hắn nhìn thấy những thi thể dọc theo đường đi, trông thấy mà ghê cả người, đầu của người nào cũng đều bị chặt đứt, không biết lăn đi nơi nào, cho nên ở nơi này toàn là thi thể không đầu hết!
“Thật kỳ quái, rốt cuộc là người nào làm?”
Trần Nghiệp càng đi vào bên trong Thiên hạ đệ nhất trang, lại càng nhìn thấy một màn khiến hắn cảm thấy vô cùng nguy hiểm!
Dọc theo đường đi này, đi đến nơi đâu cũng có thi thể, rất dễ nhận thấy, những người này đều là người của Thiên hạ đệ nhất trang.
“Mỗi một người này đều có bản lĩnh của thiên hạ đệ nhất, nhưng lúc này tất cả đều bị chặt đứt đầu, thủ đoạn của hung thủ cũng thật tàn nhẫn quá!” Trong lòng Trần Nghiệp không khỏi suy nghĩ.
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc nhất là hai người Thượng Quan Hải Đường và Quy Hải Nhất Đao liên thủ lại, vậy mà vẫn bị người ta bỏ rớt phía sau, hơn nữa còn là làm đến im hơi lặng tiếng, không ai phát hiện ra?
Ngọn lửa trong Thiên hạ đệ nhất trang càng lúc càng vượng, càng đi vào bên trong, khí thế của biển lửa này lại không thể nào ngăn cản được.

Trần Nghiệp cũng không thể không dừng lại, hắn đứng trên hành lang nhìn ngọn lửa đã lan về phía hồ nước ở bên này… 
Đột nhiên, hắn nhìn thấy trên một tấm gỗ ở góc rẽ của hành lang, có một dấu ấn kỳ lạ, nhìn cẩn thận vài lần, sắc mặt liền thay đổi!

Mặt trời màu đen…
Không sai, đây chính là dấu ấn màu đen từng nhìn thấy trên người của Đường Môn Ngũ Phương Thiên Thủ lúc trước, quả thực là giống như như đúc, nhưng, điều có hơi kỳ quái là hình dáng của mặt trời này có hơi khác với dấu ấn kia!
“Lẽ nào là người của Thiên Dạ ra tay sao?”
Thế nhưng Trần Nghiệp cảm thấy có hơi nghi ngờ, nếu người của Thiên Dạ đã ra tay, vậy tại sao lại không chủ động tới tìm mình?
Phải biết rằng kẻ giết chết người của Thiên Dạ là mình và Âm Dương Thái Tuế, hơn nữa trong tay cũng đang nắm giữ tấm sắt, theo lý mà nói thì Thiên Dạ hẳn nên trực tiếp chĩa mũi nhọn nhắm vào mình mới đúng.

Tại sao lại tìm tới Thiên hạ đệ nhất trnag, hai người Thượng Quan Hải Đường và Quy Hải Nhất Đao là người vô tội cơ mà?
Trần Nghiệp lập tức trở về Hộ Long sơn trang, báo cáo việc này với Thiết Đảm Thần Hầu.

Sau khi Thiết Đảm Thần Hầu nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng tiếp đó, hắn ta đã che giấu vẻ hoang mang nằm tận sâu trong con ngươi của mình rất tốt. 
Mà một ánh mắt này cũng bị Trần Nghiệp chuẩn xác bắt được.
“Lẽ nào Thiết Đảm Thần Hầu và Thiên Dạ từng có quan hệ gì hay sao?” Trong lòng Trần Nghiệp lặng lẽ suy đoán.
“Trước cứ mặc kệ hai người đó đi, Hộ Long sơn trang có nhiều mật thám như vậy, thêm hai người bọn họ cũng không đông hơn, mà bớt hai người bọn họ cũng không ít đi!” 
Thiết Đảm  Thần Hầu nói ra câu này khiến Trần Nghiệp cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Đây là lời mà người nói hay sao?” Trong lòng hắn lặng lẽ nghĩ.
“Đúng rồi Trần Nghiệp, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ, trước khi hoàng thượng xác định truyền lệnh xử trảm, ngươi nhất định không thể để Tào Chính Thuần đi mất, biết chưa?”
Thiết Đảm Thần Hầu giao cho hắn một nhiệm vụ, đó chính là canh chừng Tào Chính Thuần, tuyệt đối không thể hắn ta rời đi!
Trần Nghiệp gật đầu, chuyện này khỏi cần hắn ta nói thì hắn cũng sẽ làm thôi.
Bởi vì một ngày Tào Chính Thuần không bị chém đầu chân chính, thì Thiết Đảm Thần Hầu cũng sẽ không hoàn toàn tạo phản, cho nên hắn cũng nhất định phải để Tào Chính Thuần chết, hơn nữa còn phải là chết càng nhanh càng tốt!
Sau khi rời khỏi Hộ Long sơn trang, Trần Nghiệp vin vào mệnh lệnh của Thiết Đảm Thần Hầu để tới thiên lao.
Lúc này sắc trời đã tối, hắn đi đến bên ngoài phòng giam, nhìn Tào Chính Thuần cả người nhếch nhác, mang xiềng tay xiềng chân ngồi trong góc tối tăm của nhà tù một cách bất động, không hề hé răng.
“Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai?”
Nhìn thấy hắn đến, Tào Chính Thuần đột nhiên hỏi với vẻ hơi đăm chiêu.
Trần Nghiệp lạnh lùng cười: “Lẽ nào hôm nay ngươi mới biết ta là mật thám Hộ Long của Hộ Long sơn trang sao?”
Tào Chính Thuần đột nhiên cười, tiếng cười rất to, truyền khắp toàn bộ thiên lao, làm kinh động đến những thủ vệ khác ở bên ngoài.
“Đã xảy ra chuyện gì?” 
Có thủ vệ chạy tới, Trần Nghiệp lắc đầy ý bảo không sao, kêu bọn họ rời đi.
“Mật thám Hộ Long, hay cho cái danh mật thám Hộ Long này, ngươi thật sự coi chúng ta là đồ ngu hay sao?”

Tào Chính Thuần nói một cách khinh thường: “Một mật thám nho nhỏ, vậy mà thực lực lại không hề kém hơn Thiết Đảm Thần Hầu một chút nào, hơn nữa còn cam lòng chịu nhục làm thuộc hạ của người khác, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”
Nghe được lời này của hắn ta, trong lòng Trần Nghiệp biết rõ, người này đã sinh ra nghi ngờ đối với mình rồi!
Nhưng chuyện này cũng bình thường thôi, trải qua mấy lần đánh nhau, Tào Chính Thuần có thể cảm giác được độ nông sâu trong võ công của Trần Nghiệp.

Cho nên hiển nhiên cũng cảm thấy một cao thủ sở hữu võ công như vậy, tại sao lại cam tâm tình nguyện làm một mật thám ở Hộ Long sơn trang, cống hiến sức lực cho Thiết Đảm  Thần Hầu?
“Mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, thì ta chính là mật thám Hộ Long, cống hiến hết mình làm việc cho hoàng thượng, cho Thiết Đảm Thần Hầu, chỉ đơn giản như vậy mà  thôi!”
Sau khi nói xong lời này, Trần Nghiệp cũng không lên tiếng nữa.
Sau đó sắc trời càng tối đen hơn, hai người Trần Nghiệp và Tào Chính Thuần đều không nói gì, cách nhà lao ngồi một cách lặng lẽ.
Trần Nghiệp ngồi trên một chiếc ghế ở hành lang, trong tay cầm bình rượu, uống từng ngụm một.
Mà Tào Chính Thuần thì lại ngồi trên đống cỏ ở trong nhà giam, hai con mắt không ngừng lập lòe, cũng không biết đang nghĩ những chuyện gì nữa.
Rạng sáng canh ba, đột nhiên bên ngoài nhà giam vang lên vài tiếng kêu rên!
“Ừm, không thích hợp!”
Trần Nghiệp lập tức quay đầu nhìn, phát hiện ra có chút không ổn.
Ngay đúng lúc này, bên ngoài thiên lao có một đám khách không mời mà đến đột nhiên xông vào.

Những người này ăn mặc quái dị, dường như tới từ một khu vực khác.


Ngay khi bọn họ vừa tiến vào trong thiên lao, đã giải quyết toàn bộ thủ vệ ở đó, chỉ nhìn thấy một người trong số đó xách một bao vải không to không nhỏ, một mỗi một lần thọc tay còn lại vào trong bao vải, đều có thể lôi ra một đống ám khí, sau đó trực tiếp vung về phía trước.
Hắn ta vừa đi vừa vung ám khí độc, khiến phần lớn thủ vệ lao tới đều ngã xuống, thậm chí còn không thể chống đỡ được trong thời gian một lần hít thở!
“Ha ha ha, Quỷ Như Lai! Công phu ám khí của ngươi vẫn mạnh như vậy, không biết so với lão già Đường Môn đó, rốt cuộc sẽ thế nào nhỉ?”
Một quái nhân khác mặc hồng bào đỏ tươi như máu, lớn tiếng cười và bảo.
Người sử dụng ám khí này lạnh lùng đáp một tiếng: “Không cần gấp, sớm muộn gì ta cũng sẽ tới đất Thục, từ từ so đấu một phen với lão già Đường Khánh Lễ đó.”
Mấy người này vừa nói chuyện, vừa giết vào trong thiên lao, gần như hơn hai trăm thủ vệ đều xông tới, nhưng đều bị những người này giết sạch hết!
Thiên lao có tổng cộng chín tầng, nhưng bọn họ đã trực tiếp đột phá đến tầng năm chỉ trong thời gian mười lần hít thở.

Mà Tào Chính Thuần bởi vì thân phận quan trọng, nên bị giam ở trung tâm tầng chính của thiên lao.
Lúc này, Trần Nghiệp cách mấy tầng thiên lao, đã nghe được động tĩnh to lớn ở bên ngoài, hắn lập tức biết trợ thủ của Tào Chính Thuần đã tới!
“Chúc mừng ngươi, có người tới cứu ngươi rồi!” Trần Nghiệp lạnh lùng nói, tiếp tục uống rượu ngon trong bình.
Thế nhưng, Tào Chính Thuần lại không hề lộ ra vẻ hưng phấn bao nhiêu, hiển nhiên chuyện này cũng nằm trong dự liệu của hắn ta cả.
“Ha ha! Khiến chúng ta phải làm đến mức độ này, Chu Vô Thị cũng đủ cảm thấy tự hào rồi đấy, nhưng cuối cùng ai thắng ai thua thì vẫn chưa nói trước được đâu!”
Nhìn thấy Tào Chính Thuần đã bị giam vào trong thiên lao mà vẫn còn lòng dạ như vậy, Trần Nghiệp cũng nhíu mày.
Hắn đột nhiên hỏi với vẻ đăm chiêu: “Chuyện ở Thiên hạ đệ nhất trang có phải do ngươi làm không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận