Toàn Cầu Luân Hồi Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện


Giọng nói của Tào Chính Thuần đã trở nên vặn vẹo biến hình, trên gương mặt cũng phủ kín một màu đỏ như máu tựa như mào gà.

Chuyện này cũng không thể trách hắn ta được, phải biết rằng, nếu như từ đường Tào thị bọn họ có vượt quá quy tắc, thì chuyện này vẫn còn một đường sống sót.

Bởi vì Tào Chính Thuần hoàn toàn có thể nói do hắn ta xuất thân nghèo khổ, cho nên bây giờ phát đạt rồi, muốn được từ từ hưởng thụ cho đã ghiền!
Loại cớ này còn phụ thuộc vào hoàng đế nghĩ thế nào, nhưng nếu ở trong nơi ở cá nhân, tàng tư những vật phẩm như ngọc tỷ và long bào, lại đại diện cho việc Tào Chính Thuần có một loại mục đích.
Đó chính là tạo phản xưng đế!
Không sai, chỉ có động cơ này mới có thể tạo ra một vài chuyện tự mình thu thập như vậy.

Hơn nữa, nói cách khác, cho dù hắn ta có muốn tạo phản hay không, thì nói tóm lại hắn ta cũng đã đặt những thứ này tại nơi ở của mình.

Chuyện này đã không thể nghi ngờ gì chính là đại tội chém đầu cả chín đời, không có khả năng có bất cứ đường thương lượng nào hết.
Nếu như có một vị hoàng đế nào đó ngay cả loại chuyện này cũng có thể nhịn được, vậy hắn ta không chỉ không xứng làm hoàng đế, mà người trong toàn bộ thiên hạ cũng sẽ coi thường hắn ta!
“Tào Chính Thuần…”
Giọng nói của hoàng đế trông có vẻ hơi run rẩy, rất dễ nhận thấy, hắn ta đã tức giận đến cực điểm rồi.
Tào Chính Thuần lập tức sợ hãi kêu một tiếng chói tai, vội vàng quỳ xuống đất!

“Hoàng thượng! Nô tài oan uổng, đây đều là do Thiết Đảm Thần Hầu cố tình cho người đặt ở chỗ nô tài, xin hoàng thượng nhìn rõ mọi việc!”
Tào Chính Thuần dám khẳng định đây tuyệt đối là do Thiết Đảm Thần Hầu mưu hại mình, bởi vì bọn họ để tay lên ngực tự hỏi, tuy rằng trong lòng mình có đôi khi cũng từng nghĩ đến chuyện này, nhưng tuyệt đối không có khả năng hành động!
Bởi vì tuy Tào Chính Thuần có dã tâm, nhưng hắn ta cũng không phải đồ ngu.

Ai lại dám đặt long bào và ngọc tỷ truyền quốc tại nhà riêng của mình chứ, đây không phải là không cần mạng hay sao?
Thực ra toàn bộ những người có mặt ở đó, bao gồm cả hoàng đế cũng biết rõ trong lòng, rằng chuyện này chắc chắn là trò quỷ của Thiết Đảm Thần Hầu, bởi vì Tào  Chính Thuần không có khả năng ngu như vậy.
Nhưng Trần Nghiệp biết rất rõ, sở dĩ Thiết Đảm Thần Hầu lợi hại, cũng chính là lợi hại ở một điểm này.

Hắn ta nắm được điểm yếu của hoàng đế, đó chính là biết rõ chuyện này có khả năng là vu oan giá họa, nhưng vẫn không thể không xử lý được.
Bởi vì tính chất của loại chuyện này khác hẳn, nếu ngay cả chuyện này còn có thể bỏ qua, vậy hắn ta cũng không xứng làm hoàng đế nữa.

Mà người trong thiên hạ chắc chắn cũng sẽ cùng nhau chỉ trích hắn ta!
Sở dĩ hoàng quyền lợi hại, chính là vì không được phép xâm phạm, bất cứ hành động nào có ý đồ khiêu chiến, đều chắc chắn sẽ hoàn toàn bị bóp chết ngay khi vừa mới nảy mầm.
Cho nên, hành động này của Thiết Đảm Thần Hầu chính là tấn công vào chỗ không thể chống đỡ được của hoàng đế!
Thế nhưng điều khiến Trần Nghiệp không ngờ, là những đòn tấn công liên tiếp của Thiết Đảm Thần Hầu, sau đó lại có một đám người vội vàng chạy tới báo cáo tình hình.
“Hoàng thượng, chúng thần tìm được một đống vũ khí lén lút chế tạo trong kho hàng của Đông Hán!”

Sau đó, những vũ khí này được bày ra, chỉ nhìn thấy kiểu dáng của những đao kiếm này đều là kiểu chuyên dùng trong quân đội.

Điều này có nghĩa theo lý mà nói thì trong Đông Hán không được phép sử dụng vũ khí đao kiếm theo quy cách này, thế nhưng Tào Chính Thuần lại dùng, nguyên nhân phía sau, chỉ cần suy nghĩ cẩn thận một chút là có thể biết được.
“Hoàng thượng, xin người nhất định phải nhìn rõ mọi chuyện, đây chắc chắn là người khác đang vu an giá họa cho nô tài!” Tào Chính Thuần khóc đến mức nước mắt nước mũi không ngừng chảy.
Lúc này, trong lòng hắn ta từ giả vờ kinh hoàng đã biến thành thực sự khiếp sợ không thôi.

Bởi vì hắn ta biết rất rõ, chuyện này mà thành sự thực, thì mình tuyệt đối khó tránh khỏi tội chết.
“Thuộc hạ của nô tài chỉ có mấy người mà thôi, hơn nữa tất cả đều nghe lệnh hoàng thượng, làm sao có thể dựa vào mấy thanh đao kiếm mà đã có thể tạo phản được chứ?” Tào Chính Thuần đang ở đây phản bác cho mình.
Thế nhưng lúc này, Thiết Đảm Thần Hầu lại đứng ra, hừ lạnh một tiếng, nói: “Lẽ nào ngươi đã quên mất thái giám của Ti Lễ giám triều trước rồi hay sao?”
Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ.
Trong lòng Trần Nghiệp lập tức cười lạnh một tiếng: “Thiết Đảm Thần Hầu thật ngoan độc!”
Không sai, ở triều trước có một thái giám Ti Lễ thiếu tâm nhãn, bản thân hắn tự tàng tư mấy bộ áo giáp và đao kiếm, sau đó tìm vài tiểu thái giám, định giết chết hoàng đế sau đó xưng đế.

Hắn ta cho rằng làm hoàng đế chính là chuyện đơn giản như vậy.


Nhưng sau đó lại bị trấn áp ngay khi vừa mới bắt đầu chuẩn bị phát động bạo loạn.
Sau khi có chuyện này, mỗi một thế hệ hoàng đế đều để mắt đến, chỉ sợ một ngày nào đó, thái giám cận thân bên người mình sẽ đột nhiên ám sát mình!
Quả nhiên, ngay sau khi hoàng đế nghe được lời này của Thiết Đảm Thần Hầu, vẻ do dự trong mắt lập tức bị xóa sạch, trực tiếp trở nên vô cùng kiên định.
“Người đâu, bắt Tào Chính Thuần lại!”
Lời này vừa nói ra, Tào chính Thuần lập tức sợ đến mức sắc mặt trắng bệch!
Sau đó hai thị vệ bước vào trong, định dẫn Tào Chính Thuần đi.
Thế nhưng hắn ta phản ứng bàn năng, cả người từ trên xuống dưới lập tức bùng phát ra một nguồn sức lực mạnh mãnh liệt.
Hai thị vệ này hừ lạnh một tiếng, đều lùi về sau hai bước.
“Ha ha! Tào đốc chủ, lẽ nào lại muốn làm càn trước mặt hoàng đế sao?”
Lúc này, Trần Nghiệp biết chắc chắn nên là mình ra trận, chỉ thấy hắn trực tiếp tiến lên hai bước, đi tới trước mặt Tào Chính Thuần, sau đó duỗi tay vỗ lên bả vai hắn ta.
Bị Trần Nghiệp túm lại như vậy, Tào Chính Thuần lập tức rùng mình, một nguồn nội lực trào ra một cách im hơi lặng tiếng.

Thế nhưng Trần Nghiệp cũng không hề có bất cứ phản ứng gì, mà chỉ đồng thời vận chuyển một nguồn nội lực, va chạm với Tào Chính Thuần!
Phụt…
Khóe miệng Tào Chính Thuần đột nhiên chảy ra một vệt máu tươi…
“Tiểu tử, ngươi!”
Tào Chính Thuần đang định lớn tiếng gầm lên, nhưng đột nhiên nhận ra mình đang ở trước mặt hoàng thượng.
“Đi chứ, Tào công công?”
Trần Nghiệp cười lạnh một tiếng, trực tiếp bẻ ngược hai tay hắn ta ra sau, sau đó áp giải xuống dưới, nhìn thấy hành động của hắn, trong lòng Thiết Đảm Thần Hầu lặng lẽ gật đầu.

Trần Nghiệp chỉ áp giải Tào Chính Thuần ra khỏi cung, sau đó có người chuyên trách dẫn hắn ta tới thiên lao.

Nhưng Thiết Đảm Thần Hầu đã sớm để ý đến, hắn ta biết rõ thiên lao là địa bàn của Đông Hán, cho nên hắn cũng đã đặc biệt phái người của Hộ Long sơn trang tới tăng cường canh chừng, chỉ để phòng ngừa người của Đông Hán dùng kế lấy giả tráo thật, đánh tráo người đi!
“Hoàng thượng, xin hỏi người định giải quyết Tào Chính Thuần thế nào?” Thiết Đảm Thần Hầu lại tiếp tục hỏi.
Hơn nữa lúc này, Trần Nghiệp kinh ngạc phát hiện ra, giọng điệu nói chuyện của Thiết Đảm Thần Hầu đã bắt đầu mang theo một tia sắc bén, dần dần có chút ý tứ tiếp cận hoàng đế.
Tiểu hoàng đế trẻ tuổi đương nhiên cũng phát hiện ra được thái độ của hoàng thúc mình có hơi không đúng.

Hắn ta cảm thấy việc hít thở cũng trở nên có hơi dồn dập, không còn thông thuận như vậy nữa, thậm chí sắc mặt cũng có hơi không được tự nhiên.
“Hoàng thúc, ngươi thấy nên giải quyết Tào Chính Thuần thế nào?”
Bản thân hoàng đế cũng không phát hiện ra, trong giọng nói của mình đã có chút mềm yếu.
Thiết Đảm Thần Hầu hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên là nên lập tức xử trảm, sau đó tru di cửu tộc!”
Hoàng đế cười ngượng ngùng một cái, sau đó nói: “Chuyện đó sau này trẫm tự có công luận, hoàng thúc cứ trở về trước đi.”
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Thiết Đảm Thần Hầu trở về Hộ Long sơn trang, trực tiếp triệu tập mấy đại mật thám tới, thế nhưng Thượng Quan Hải Đường và Quy Hải Nhất Đao lại mất tích!
“Ngươi đi xem xem hai đứa nó đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Trên gương mặt của Thiết Đảm Thần Hầu xuất hiện một tia lo lắng, dường như có việc gì đó vượt qua tầm kiểm soát của mình đã xảy ra.
Trần Nghiệp gật đầu, lập tức đi tới Thiên hạ đệ nhất trang. 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận